Chương 20 Thế thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:caithaomauxanh. Cảm nhận được độ hảo cảm của Giang Thừa Mình đang gia tăng, ánh mắt Dừng Tự chợt loé.
Mọi người thường nói yêu hận chỉ trong nháy mắt, yêu càng sâu hận càng nhiều.
Chỉ sợ đến giờ phút này Giang Thừa Minh cũng phân vẫn không rõ được tình cảm của hắn đối với nàng là yêu hay hận
Hận, hận nàng đùa giỡn với tình cảm của hắn, hận nàng tâm kế thâm trầm, hận nàng hư tình giả ý.
Dung Tự gỡ bỏ trang sức đeo trên đầu xuống, trước ánh mắt kính ngạc của mọi người, chẫm rãi đi ra, bởi vì không khoẻ mà họ nhẹ hai tiếng" Thừa Minh , em hy vọng anh có thể bình tĩnh nghe em giải thích được không, anh đừng kích động làm bừa , hành động này không chỉ khiến chúng ta đau khổ mà nó cũng không công bằng với Lâm Dĩ Nhu..."
"Câm miệng"
Tất cả lời nói của Dung Tự bị lời này của Giang Thừa Minh chặt đứt,xoay người hướng Dung Tự nói:" Giải thích?Haha Tôi chỉ hỏi một câu, túi văn kiện kia có phải là sự thật"
"Là thật...bất quá..."
"Chính cô đã thừa nhận là thật vậy còn có gì để nói , Dụng Tự chúng ta kết thúc rồi , kết hôn cái chó má gì, cái gì thề thốt, chúng ta.."
Hắn còn chưa nói xong, Dung Tự tiến lên cho hắn một bạt tai.
Một cái tát này không khỏi khiến mọi người sững sờ, còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe thấy thanh âm của Dung Tự truyền đến.
"Ta xác nhận đó là sự thật ,nhưng lúc đó em trai em sinh bệnh, mà Giang Thừa Diệc lại hỗ trợ cho em nên em mới cùng hắn ở bên nhau..."
"Em nguyện ý"
Dung Tự còn chưa nói xong , Lâm Dĩ Nhu đã vội vàng lên tiếng nàng không dám nhìn biểu tình của Dung Tự, cũng không dám nhìn mặt của người khác, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn về phía Giang Thừa Minh.
Nàng thậm chí không dám để Dung Tự nói xong lời cần nói, nàng sợ, đây là cơ hội cuối cùng của nàng nàng không thể lại bỏ lỡ, nành phải trả giá nhiều như vậy, vậy mà một lần mất trí nhớ, mất tích tất cả đều sụp đổ. Dung Tự bất quá chỉ có diện mạo tương tự của nàng , nàng nỗ lực nhiều năn như vậy thế nhưng lại bị cô ta cướp đi, nàng không cảm lòng.
Là nàng vẫn luôn cố gắng nỗ lực để có thể ở bên cạnh Giang Thừa Minh , nàng yêu Thừa Minh lâu như vậy, nỗ lực như vậy , dựa vào cái gì chỉ bằng một nữ nhân có diện mạo tương tự nàng hủy diệt công sức của mình, dựa vào cái gì, dựa vào đâu!
Lâm Dĩ Nhu bám chặt vào cánh tay Giang Thừa Minh giống như bắt được khúc gỗ duy nhất cứu mạng mình, như thể không có Giang Thừa Minh nàng không thể sống nổi.
"Em nguyện ý"
Lâm Dĩ Nhu lặp lại một lần nữa,Tần Dịch khó tin nổi mà kéo lấy cánh tay Lâm Dĩ Nhu " Dĩ Nhu, em đang nói cái gì vậy, Giang Thừa Minh chỉ là là giận dỗi vớ Dụng Tự mà thôi, em lấy Giang Thừa Minh về sau sẽ không hạnh phúc...''
"Không cần anh quản"
Lâm Dĩ Nhu hất cánh tay của Tần Dịch ra, quay đầu oán hận hắn một cái , nháy mắt nước mắt đã tràn đầy , nàng đem lòng tự tôn, đều vứt hết, nàng ko thể từ bỏ.
"Thừa Minh , em nói em nguyện ý ,em nguyện ý gả cho anh"
Lâm Dĩ Nhu quay đầu về phía Giang Thừa Minh , nước mà không tự chủ được mà rơi xuống, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay đối phương, không dám thả lòng.
Lâm Dĩ Nhu , mày không biết xấu hổ, bộ dạng thật khó coi.
Nàng ở trong lòng không ngừng nói như vậy.
Nhưng nàng có thể làm khác sao? Mười năm yêu thầm, nàng khó cam lòng, cũng không thể buông tay!
Nghe nàng nói như vậy, Dung Tự cũng không có giải thích nữa.
Giang Thừa Minh nhìn Lâm Dĩ Nhu rơi lệ đầy mặt như vậy , không thể không nói, hắn không tự chủ được mà nhớ đến năm tháng hai người ở bên nhau.
Không giống hắn cùng Dung Tự , Dung Tự luôn cùng hắn làm nũng , sẽ càn quấy, thậm chí không nói đạo lý, nhưng hắn trước sau đều cam chịu vui vẻ.
Giang Thừa Minh quay đầu nhìn Dung Tự , lại thấy khuân mặt không chút biểu cảm của Dung Tự, đồng thời cảm nhận được níu tay của Lâm Dĩ Nhu , tay hắn nắm thật chặt.
Hắn cùng Dung Tự , ở chung hơn một tháng

Kỳ thật hắn không phải hận đối phương vẫn luôn giấu hắn, cũng không phải ở hận đối phương trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn, thậm chí làm hắn yêu nàng.
Mà là hắn sợ, hắn nhát gan, hắn sợ đối phương cho tới nay chưa từng yêu hắn, vẫn luôn hư tình giả ý, vì mục đích của chính mình mà cùng hắn hư tình giả ý, đây là điều hắn vô luận như thế nào cũng không thể chấp nhận.
Có lẽ cùng Dĩ Nhu ở bên nhau hắn mới có thể chậm rãi quên Dung Tự, có lẽ hơn một tháng này đều là ảo giác của hắn , người hắn yêu trước nay đều là Dĩ Nhu mà không phải Dung Tự, có lẽ......
Đôi mắt Giang Thừa Minh không khỏi run tẩy, nguyên bản Dung Tự còn nghĩ bất luận như thế nào chỉ cần giải thích tâm tình một chút liền có thể hoà giải, nhưng rốt cuộc chỉ mới một câu mà...., yên lặng mà nhìn mọi người phía dưới, sau đó nghe thấy Giang Thừa Minh nói một tiếng được , theo sau xoay người ôm lấy Lâm Dĩ Nhu, rồi hôn đối phương trên môi đối phương, lúc này Dung Tự tài không khỏi hơi nhíu hạ mi.
Dung Tự cúi đầu nhìn áo cưới của mình , tiếng khích lệ của Giang Thừa Minh còn vang vọng bên tai
"Giang phu nhân, bộ cưới này thật đẹp"
" Như vậy còn phải cảm ơn Giang tiên sinh"

Một giọt nước mắt rơi xuống, Dung Tự chậm rãi ngồi xổm xuống dưới.
Thế nhưng theo bản năng mà liền nhớ tới chính mình ở thế giới hiện thực đã cha mẹ sớm không còn, thời trẻ g Dung Tự trong nhà cũng coi như là có một gia đình viên mãn, cha mẹ tuy rằng bởi vì quá yêu nhau mà xem nhẹ nàng, nhưng nàng cũng không thấy có việc gì.
Cha Dung Tự bị ung thư, lúc đó bất quá mới 30 tuổi, còn trẻ trẻ tuổi , nhưng lại là thời kì cuối ứng thư , khi đó nàng cùng mẹ gần như sụp đổ, mẹ nàng vẫn luôn không chịu tiếp thu sự thật này, các loại phương thuốc dân gian cổ truyền, trong ngoài nước danh y tìm, thậm chí dù là lão đạo nước bùa đều cầu qua, cuối cùng cha nàng vẫn là không tránh được mà chết, cùng đêm đó mẹ nàng cùng cha mặc quần áo, cũng cùng nhau đi rồi.
Để lại một mình nàng lúc đó mới sáu tuổi, chính mắt thấy thi thể lạnh băng của cha mẹ.
Sau khi lớn lên , nàng vẫn còn nhớ lá thư kia.

"Dung Tự, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi,mẹ yêu cha của con, cuộc đời của mẹ không có ông ấy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cho nên mẹ chỉ có thể xin lỗi con, Dung Tự, thực xin lỗi,là mẹ có lỗi với con, con cứ coi như chưa từng có người mẹ này đi''

Oa, Tình yêu thật khắc cốt ghi tâm biết bao!

Dung Tự thấy đến chính mình đều bị làm cho cảm động ?

Bất quá cũng tốt, bọn họ đi rồi, còn để lại cho nàng xe, phòng ở cùng tiền gởi ngân hàng, số tiền đó cũng đủ để nàng không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng khỏe mạnh mà trưởng thành, chẳng qua bản thân có chút thiếu hụt tình cảm mà thôi.

Nàng không tin sự lâu dài trong tình yêu nhưng lại tin vào vẻ đẹp của tình yêu,cho nên mỗi một lần yêu làm đều tận tâm mà yêu .

Mà ở thế giới này, Giang Thừa Minh khiến nàng nếm thử thất bại.

Thất bại thì thất bại đi, dù sao cũng là thói quen.

Hỏi nàng có hận cha mẹ hay không, nói thật, nàng không hận, một chút cũng không hận, thậm chí còn hy vọng kia hai người kiếp sau còn có thể ở bên nhau, vẫn luôn, vẫn luôn ở bên nhau......

"Cô khóc?"

Cũng đúng lúc này, bên tai Dung Tự bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm.

Nàng ngẩng đầu, trong mắt lại không có một giọt nước mắt, ngược lại hướng về phía người trước mặt cười cười.

"Tần Dịch, kết quả này có khiến anh vừa lòng không? Tôi tâm cơ thâm trầm, mặt dày, vô sỉ nên bây giờ đã gặp báo ứng rồi này, thế nhưng ở hiện trường hôn lễ bị người ta vứt bỏ, người sắp cùng tôi kết hôn lại cùng với nữ nhân khác kết hôn , có phải anh cảm thẩy rất thỏa mãn đi?"

Dung Tự nhìn Tần Dịch cười khẽ một tiếng hỏi.

"Cô không khóc?"

"Như thế nào? Còn muốn ở lại xem tôi khóc như thế nào sao, nhìn tôi đau khổ dằn vặt anh mới vui đúng không ? Vậy cũng được thôi, anh muốn nhìn tôi khóc vậy tôi khóc cho anh xem...

"Ai, đừng đừng, đừng có khóc, tôi chỉ hy vọng sự tình về sau cô giải quyết cho tốt...''

"Cùng cố gắng."

Nói xong, Dung Tự bỏ ra ngoài.

"Còn có......" Tần Dịch do dự muốn nói "Mặc kệ cô tin hay không, tôi cũng không có đem chuyện của nói ra , Dĩ Nhu có thể biết được hoàn toàn chính chuyện ngoài ý muốn......"

Nghe vậy, Dung Tự cũng không có quay đầu lại, cũng không có ý muốn dừng , tiếp tục kéo áo cưới chính mình đi ra ngoài.

"Cho nên, xin lỗi! Vô cùng xin lỗi! Tôi cũng không thể tưởng được hiện tại sẽ biến thành cái dạng này!"

Nghe vậy, Dung Tự cười cười, dưới chân vẫn như cũ không có ngừng lại , nếu xin lỗi, có thể hoàn thành nhiệm vụ, nàng cũng không ngại đâu.

Thấy Dung Tự không quay đầu lại, Tần Dịch lại nhíu nhíu mày, bước nhanh chạy đến phía sau bãi đỗ xe lấy xe , nghĩ thuận tiện đưa cô ta về, rốt cuộc tuy nàng nhân phẩm không được tốt cho lắm, nhưng biến thành như bây giờ cũng không khỏi có quan hệ với mình, lại không nghĩ xe mới vừa lấy ra đã không thấy bóng dáng của Dung Tự đâu.

Tần Dịch lái xe quay chung quanh hiện trường hôn lễ vài vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Dung Tự,cuối cùng đành phải bất đắc dĩ lái xe rời đi.

Lại không nghĩ mới vừa chuyển bánh, một cái bóng màu trắng nháy mắt xuất hiện ở mũi xe hắn.

Tiếng thắng xe chói tai cùng tiếng thét kinh hãi của Dung Tự vang lên .

Tần Dịch kinh hồn ngừng xe, sau đó lập tức kéo xuống đai an toàn, vội vàng lao xuống xe, thấy một bên chân Dung Tự mau đã thấm đỏ cả một mảng áo cưới, cả người nháy mắt run run.

Dung Tự tay liền trực tiếp nắm chặt ống quần đối phương , dọa Tần Dịch nhảy dựng, "Tôi cùng anh có thù oán gì , vừa nãy còn nói chuyện, bỗng nhiên liền đâm vào tôi, anh như thế nào lại ác như vậy?"

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý......"

Tần Dịch vội vàng nói.

"Tôi không quản được anh có phải hay không cố ý, anh mau đưa tôi đi bệnh viện a, chân tôi vừa mới răng rắc một tiếng a, tôi đều nghe được, hiện tại sợ là ... anh mau đưa tôi đi bệnh viện ! Tôi nói cho anh biết, nếu chân tôi phế , về sau anh liền phải phụ trách chiếu cố tôi cả đời ngươi biết không? Mau nha!"

"Nga, nga!"

Tần Dịch vội vàng ngồi xổm xuống, đem người Dung Tự bế lên xe.

"Tê, đau a, anh nhẹ một chút!"

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!"

Thẳng đến khi Dung Tự bị đưa vào phòng giải phẫu, Tần Dịch ngồi ở bên ngoài, mới rốt cuộc phục hồi tinh thần , nặng nề mà buông tiếng thở dài, "Ai, cái này là chuyện gì a? Xem cô về sau còn dám không làm người tốt!"

Không ngờ có một ngày hắn cùng nữ nhân này có quan hệ, a, muốn điên rồi!

Sau khi làm xong giải phẫu, trên đùi bó thạch cao Dung Tự nằm ở trên giường bệnh, cắn quả táo phát ra âm thanh răng rắc, nhìn Tần Dịch vì nàng mà chạy tới chạy lui bỗng bật cười, này cười, buồn bực cả ngày như tiêu tán hết.

Nha, ăn vạ thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro