[TG4]Chương 50: Ngoan, chờ một chút là sẽ ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Góc nhỏ của Nguyệt
🚫Do not reup🚫
----------------------------
----------

Mắt thấy Cố Thần Hi càng nói càng thái quá, Lâm Lạc Lạc nhịn không được mà quát: "Câm miệng."

Cố Thần Hi trước nay chưa từng bị người khác ra lệnh, hắn nhướng mày, nhẹ bóp cằm cô: "Lá gan lớn rồi nhỉ, dám nói chuyện như vậy với ta?"

"Nếu ngươi cứ làm ồn không để ta ngủ, thì ta sẽ về lại phòng của mình."

Cố Thần Hi: "..."

Hắn lập tức xìu xuống, vỗ nhẹ bả vai cô: "Ngủ đi ngủ đi."

Có người đẹp mềm mại nằm trong ngực, đến kẻ ngốc cũng biết chọn thế nào, hắn thậm chí còn đặt một kết giới cách âm để tránh cho cô bị tiếng ồn bên ngoài quấy rầy.

Mọi thứ xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Lạc Lạc điều chỉnh tư thế một chút, rồi tiếp tục ngủ ở trong lòng ngực hắn.

Còn chưa đầy một chén trà nhỏ, cô đã ngủ say.

Nghe tiếng hít thở nhịp nhàng của cô, cảm nhận thân thể mềm mại cùng với nhịp đập đều đặn kia trong lòng ngực, Cố Thần Hi quỷ dị phát hiện, trái tim mỗi lần phát bệnh đều đau đớn khó nhịn, thế mà giờ lại dần dần dịu lại, nhịp tim hỗn loạn trước đó cũng từ từ hòa thành một nhịp với Lâm Lạc Lạc.

Trong phòng hắn, dần dần chỉ còn một tiếng tim đập, nhịp tim thuộc về hai người đồng điệu với nhau, tuy hai mà một.

Cố Thần Hi khẽ cười một tiếng, nhẹ hôn trên trán cô một chút, rồi cũng nhắm mắt lại.

Lúc Lâm Lạc Lạc tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau. Ở thế giới này cô hiếm khi ngủ lâu như vậy, do mới vừa tỉnh lại nên còn hơi mơ màng, giống như không biết mình đang ở đâu.

Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp từ tính của Cố Thần Hi: "Tỉnh rồi?"

Họ vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, Cố Thần Hi một tay ôm lấy cô, còn cô nửa nằm trong lòng hắn, gò má áp lên ngực, tư thế ngủ thân mật khăng khít.

Cô nghiêng người áp tai lên vị trí trái tim hắn, lắng nghe một lúc: "Ổn rồi chứ?"

"Ừm." Cố Thần Hi nắm cằm cô, hôn lên môi cô một cái, "Công lao của nương tử."

Lâm Lạc Lạc đẩy mặt hắn ra: "Ai là nương tử của ngươi."

"Ngày hôm qua trước khi đi ngủ, nàng đã đồng ý rồi." Cố Thần Hi chống tay hai bên hông cô, "Chẳng lẽ nàng muốn nuốt lời?"

"Ta chỉ nhớ rõ hôm qua có con ruồi cứ vo ve miết mà thôi." Lâm Lạc Lạc cười nói.

"Ruồi?" Cố Thần Hi tới gần cô một chút, "Vậy nàng cẩn thận, ruồi bay đến."

Nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt nước, lần lượt đậu xuống trán, môi, mặt, cằm, cổ, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh của cô.

Một lúc sau, đợi đến khi hắn buông ra thì trên xương quai xanh trắng ngần của cô đã xuất hiện thêm một dấu đỏ tươi, tản ra hơi thở quyến rũ khó tả.

"Thật là đẹp mắt." Hắn ngắm nhìn kiệt tác của mình, khuôn mặt tràn đầy ý cười. Lâm Lạc Lạc sờ xương quai xanh đang nóng bừng, trừng mắt nhìn hắn, "Đẹp? Đến lúc ta làm mấy cái cho ngươi thì ngươi còn cảm thấy đẹp không hả?"

Cố Thần Hi hai mắt sáng ngời, lập tức kéo cổ áo mình ra, đưa tới trước mặt cô: "Mời."

Lâm Lạc Lạc: "..."

"Không cần khách sáo, bao nhiêu cái cũng được, thích chỗ nào cứ chọn chỗ đó." Cố Thần Hi chưa từ bỏ ý định tiếp tục tiến lại ghé sát vào cô.

"Biến..." Lâm Lạc Lạc cười đẩy hắn ra, nhưng hắn lại lưu manh đè lên người cô, không cho cô dậy.

Đang lúc hai người đùa giỡn, thì Thanh Ma sắc mặt ngưng trọng tìm đến Hắc Ma bên ngoài: "Tổng quản, có chuyện lớn rồi."

"Chuyện gì?" Hắc Ma sửng sốt.

"Không thấy Lâm Lạc Lạc đâu hết, ta nghe thủ vệ nói, từ lúc nàng ta rời đi vào sáng hôm qua thì tới giờ vẫn chưa trở về, trong phòng cũng không có ai." Thanh Ma nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Chắc không phải nàng ta đã chạy mất rồi chứ?"

Hồng Ma do dự nói: "Nhưng mà cái mặt nạ kia..."

"Ta nghĩ mặt nạ chỉ là ngoài ý muốn." Thanh Ma cau mày, "Ma Quân sao có thể lập một tiên môn nằm vùng làm Quân Hậu được chứ?"

"Nếu không phải ngoài ý muốn thì sao?" Hắc Ma nhướng mày hỏi.

Thanh Ma cứng họng, nếu không phải ngoài ý muốn thì hắn cũng không thể làm gì, hắn đâu thể thay đổi quyết định của Ma Quân được.

"Với lại việc quan trọng hiện tại không phải là chuyện đó, mà là Lâm Lạc Lạc đã biến mất, có cần báo cho Ma Quân không?"

Việc này quả thật rất quan trọng, Hắc Ma tự mình đi kiểm tra, xác nhận Lâm Lạc Lạc không trở về, lúc này gã mới dẫn theo đám người Thanh Ma tới tìm Cố Thần Hi. Tuy nhiên, bọn họ mới vừa đi tới trước cửa thì đã nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

"Buông ra, ta phải trở về." Giọng Lâm Lạc Lạc vang lên.

Ngay sau đó là giọng điệu vô lại từ Ma Quân của bọn họ: "Không buông."

"Còn không buông thì ta cắn ngươi đó!"

"Cắn đi."

Người bên ngoài nghe thấy tiếng xé quần áo từ bên trong truyền đến, sau đó là tiếng cười của Ma Quân, "Muốn cắn nơi nào? Cứ việc tới."

Lâm Lạc Lạc: "..."

Mọi người bên ngoài: "..."

----

Đúng như cái tên Đại Hội Tiên Môn, đây chính là nơi tụ họp của các môn phái tu tiên lớn. Vốn dĩ trước đây chỉ có những môn phái chính thống đứng đầu mới được tham gia, người ngoài không được vào. Nhưng từ khi Ma môn có Ma Quân mới, quy tắc này đã bị phá vỡ.

Ban đầu là Ma Quân không mời mà đến, ngạo nghễ chiếm lấy vị trí khách mời chính, khiến tiên môn căm phẫn nhưng lại không làm gì được. Về sau, bọn họ khôn khéo hơn, lần nào cũng gửi thiệp mời cho Ma môn, Yêu tộc, Quỷ môn. Như vậy, dù Ma Quân có đến thì coi như là vì được mời, tiên môn cũng không đến nỗi mất mặt.

Tuy đã gửi thiệp mời, nhưng mỗi lần Ma Quân thật sự nghênh ngang tới tham dự, người trong tiên môn vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cũng giống như lần này...

Khi thông báo vang lên: "Ma Quân đến..."

Trên cao đài, sắc mặt của chưởng môn và các gia chủ đều không được tốt cho lắm, nhưng bọn họ vẫn phải nở nụ cười nghênh đón Cố Thần Hi.

Đến khi Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc đi vào, cả tiên môn đều kinh ngạc, sững sờ nhìn hai người.

Lúc đầu Lâm Lạc Lạc định đeo mặt nạ lên, nhưng không hiểu Cố Thần Hi lại phát điên cái gì, trước khi ra ngoài lại đột nhiên không đeo mặt nạ.

"Nàng có dám để vậy rồi tham gia tiên môn đại hội cùng ta không?" Hắn nhìn chằm chằm vào cô hỏi.

Lâm Lạc Lạc nhún vai: "Chả sao cả!"

"Vậy nàng có biết, một khi đã đi theo ta như vậy, sau này nàng sẽ không thể gỡ bỏ cái mác Ma môn nữa không?" Hắn giả vờ hỏi bâng quơ.

"Đây còn không phải là mục đích của chàng sao?" Lâm Lạc Lạc chọc vào ngực hắn, cái tên này đang ấp ủ âm mưu gì, cô đây vẫn đoán được sơ sơ.

Cố Thần Hi nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thâm thúy: "Vậy nàng vẫn muốn đi?"

"Không phải chàng muốn ta đi sao?" Lâm Lạc Lạc ôm bả vai hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn, "Chàng muốn ta đi, vậy ta đi thôi."

Nếu đã chọn ở bên hắn, vậy thì cô cũng không định giấu giếm gì cả.

Hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, hồi lâu sau mới bật cười khe khẽ, tràn đầy vui sướng.

Thế là cả hai đường hoàng xuất hiện trước mặt tiên môn, đây cũng là lần đầu tiên Cố Thần Hi lộ mặt thật, trên dưới tiên môn đều kinh nghi bất định*, không ngừng lén lút quan sát hai người.

*Kinh nghi bất định (惊疑不定): Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý

Ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Lạc Lạc càng ngày càng nhiều, cảm xúc chứa trong đó cũng càng thêm phức tạp.

Xét cho cùng, mặt mũi Ma Quân thế nào cũng chẳng quan trọng cho lắm, biết được diện mạo lại càng chẳng có ích gì, tại bọn họ có giết được hắn đâu. Nhưng Lâm Lạc Lạc thì khác, bấy lâu nay Ma Quân đều tới một mình, giờ đây lại dắt theo một người khác, cử chỉ còn vô cùng thân mật, sao có thể không khiến bọn họ suy đoán lung tung?

So với sự nghi ngờ xen lẫn hoang mang của những người khác, thì đám đệ tử phái Phiêu Miểu lại vô cùng sửng sốt, đặc biệt là Ngọc Thanh. Ngày hôm qua bị ánh mắt của Cố Thần Hi công kích, hôm nay sắc mặt vẫn còn vài phần tái nhợt, sau khi nhìn thấy Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi, hắn ta càng trở nên uể oải.

Hoá ra nam tử áo đen ngày hôm qua thật sự là Ma Quân! Hoá ra hắn ta ở trước mặt Ma Quân còn không chịu được một kích...

Hơn trăm người trên cao đài, nhưng lại im lặng như chốn không người, có mấy người sau khi nhìn Lâm Lạc Lạc vài lần, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Lâm Lạc Lạc hơi mỉm cười với bọn họ, bọn họ càng thêm kinh ngạc, đồng loạt quay sang nhìn người của môn phái Phiêu Miểu

Đây chẳng phải là Đan Xu của Phiêu Miểu sao?

Nguyên chủ tuy rất ít ra ngoài, nhưng cũng từng gặp gỡ một số người, ví dụ như những người cầm quyền trên cao đài này, đã từng gặp qua nguyên chủ.

Cũng vì biết cô là ai, cho nên những người biết chuyện càng thêm khiếp sợ.

Không phải cô bị Ma môn đuổi giết ư, không phải cô đã chết từ lâu rồi sao? Sao lại còn sống? Còn thân mật với Ma Quân như thế?

"Không biết vị cô nương này là?" Môn chủ Thăng Tiên thật sự quá tò mò, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.

Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc mười ngón tay đan chặt: "Là Ma Hậu của bổn quân."

"Choang" một tiếng, Ngọc Thanh sẩy tay làm rơi tách trà xuống đất.

Có điều không ai để ý đến hắn ta, bởi vì bọn họ cũng đang bận khiếp sợ, không có thời gian để quan tâm tới người khác.

----

Ma Quân có Ma Hậu!

Cái tên Ma Quân độc miệng, tính tình kém, lại còn tàn bạo kia, thế mà lại có Ma Hậu rồi!

Tin tức này như một cơn gió lốc, nhanh chóng truyền ra bốn phương tám hướng, bay ra khỏi thành La Phù, truyền đi nhiều nơi.

Ngày hôm sau, Vạn Yêu Vương phong trần mệt mỏi bay tới, còn gặp được Quỷ Vương bao phủ trong làn sương đen ở ngoài thành La Phù.

"Ha ha ha, khéo thật đấy!"

"Ha ha ha, đúng vậy!"

Hai người đều ngầm hiểu đối phương bởi vì chuyện gì mà vội vã đến đây.

Cái tên Ma Quân kia mà biết thích người khác á? Dù thế nào bọn họ cũng không tin!

Bọn họ đều muốn tận mắt chứng kiến, để xem trong đó có bí ẩn gì khác không.

Mà lúc này, Lâm Lạc Lạc đang tu luyện, Cố Thần Hi lặng lẽ gõ vang cửa phòng cô.

Lâm Lạc Lạc vừa mở cửa, hắn đã ngã vào lòng cô, cô bất đắc dĩ đỡ lấy hắn: "Chàng lại bày trò gì đây?"

"Khó chịu." Mặt Cố Thần Hi có chút trắng bệch, thân thể cũng hơi nóng, cô ấn tay lên ngực hắn, quả nhiên tim hắn lại đập loạn xạ.

"Sao lại phát tác nữa rồi?" Lâm Lạc Lạc vội vàng dìu hắn vào trong, mấy tháng trước không phát tác lần nào, thế mà giờ lại bị hai ngày liên tục, đúng là khó hiểu.

Cố Thần Hi cả người "yếu đuối" tựa vào cô, vùi vào hõm cổ hít sâu một hơi, hắn lẩm bẩm nói: "Chắc là do nhớ nương tử."

Lâm Lạc Lạc: "..."

"Chúng ta xa nhau còn chưa đến hai canh giờ."

"Ừm, lâu rồi." Hắn ngoan ngoãn nằm trên giường cô, bày ra một tư thế quyến rũ.

"Ta giúp chàng kiểm tra một chút." Cô cạn lời đánh hắn, "Nằm nghiêm túc lại cho ta."

Hắn lập tức nằm dang rộng tay chân thành hình chữ đại (大), tuỳ tiện ngửa mặt ra, miệng còn nhỏ giọng rên rỉ: "Khó chịu..."

"Chàng ngậm miệng lại." Lâm Lạc Lạc vô cùng hoài nghi, không biết trong sự "khó chịu" này có bao nhiêu phần là thật, tuy vậy cô vẫn đưa tay bắt mạch cho hắn, "Ta phải kiểm tra thân thể cho chàng, chàng đừng công kích ta đó!"

Hai ngón tay hắn gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô, như là đang dụ dỗ cô mau nhanh lên.

Cho dù là thần hồn nhập vào thân thể người khác để kiểm tra, hay là thân thể mình bị thần hồn của người khác xâm nhập, đều là việc cực kỳ nguy hiểm. Bởi vì chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ bị đối phương công kích, bị cắn nuốt, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết. Cho nên chỉ có giữa những người thật sự tin tưởng nhau mới dám làm vậy, nguyên chủ trước đây cũng chưa từng làm vậy với ai.

Lâm Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, rồi mới rút thần hồn của mình ra, cẩn thận đi vào từ huyệt mạch của hắn. Nhưng cô còn chưa kịp đi tiếp thì đã bị một lực lượng kéo vào trong.

Là linh lực của Cố Thần Hi.

Cô cứ như vậy mà bị kéo đi, du hành thân thể Cố Thần Hi như vào chốn không người, không gặp bất cứ sự cản trở nào, cuối cùng tới được chỗ trái tim hắn.

"Hả?" Lâm Lạc Lạc lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì ở vị trí trái tim của Cố Thần Hi có một viên ngọc nhỏ, cả viên ngọc đó trắng như tuyết, đang ghim chặt vào tim hắn, lúc này nó đang rung động dữ dội, khiến cho trái tim Cố Thần Hi cũng run chuyển theo.

"Chẳng lẽ đây là nguyên nhân?" Lâm Lạc Lạc đang định tiến lại gần hơn để nhìn cho kỹ, thì viên ngọc màu trắng kia bỗng nhiên nhảy dựng lên, linh lực của Cố Thần Hi vội vàng đẩy cô ra bên ngoài.

Không biết đã đi bao nhiêu vòng, Lâm Lạc Lạc bị đẩy mạnh vào một không gian rộng lớn, phiên bản thu nhỏ của Cố Thần Hi đang lơ lửng đối diện, mỉm cười nhìn cô: "Hoan nghênh nương tử."

Lâm Lạc Lạc nhìn xung quanh một vòng, hừ lạnh một tiếng: "Biết ngay là chàng không có ý tốt."

Nơi này là linh đài của Cố Thần Hi, bây giờ hai người đều đang ở dạng thần hồn, chỉ cần chạm phải nhau một chút, thì đó cũng là...

Thần hồn tương giao.

"Nương tử muốn vào không?" Cố Thần Hi cười hỏi cô, dù là ánh mắt hay biểu cảm, tất cả đều tràn đầy sự quyến rũ.

"Tới cũng tới rồi." Lâm Lạc Lạc quan sát linh đài của hắn, không gian rất lớn, thế nhưng lại chỉ có trời xanh mây trắng và mặt đất, ngoài ra đều không còn gì khác, "Thật cằn cỗi."

Cố Thần Hi từng bước tiến đến gần cô, biểu cảm trên mặt có chút nguy hiểm: "Ta đã cho nàng cơ hội rời đi rồi."

"Hừ... Ai sợ ai chứ!" Cô vẫn luôn khá tò mò về thần hồn tương giao trong truyền thuyết.

Khi tay Cố Thần Hi chạm vào cô, vẻ mặt không sợ hãi của Lâm Lạc Lạc đột nhiên biến đổi.

Một dòng điện kỳ lạ từ nơi hai người tiếp xúc nhanh chóng lan ra toàn thân, tốc độ nhanh đến mức cô còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã run rẩy và mềm nhũn.

Ngoài cảm giác tê dại ra thì còn có chút ngứa ngáy, quá kích thích, cô lập tức muốn thoát ra.

Cố Thần Hi dường như đã sớm đoán được phản ứng này của cô, hắn ôm thật chặt, nhốt cô ở trong ngực mình.

Mỗi một nơi tiếp xúc, đều như một cái máy phát điện.

Vô số dòng điện chạy trong cơ thể Lâm Lạc Lạc, lúc mạnh lúc yếu, lúc dồn dập lúc chùng xuống, cô không ngừng run rẩy, nếu không có Cố Thần Hi ôm lấy, thì có lẽ cô đã sớm hóa thành một vũng nước trên mặt đất, sau đó lặng lẽ chảy đi trên mặt đất.

"Hức..." Lâm Lạc Lạc muốn khóc, cô cảm thấy bản thân mình sắp chết, "Khó chịu."

"Ngoan..." Cố Thần Hi khàn giọng dỗ cô, "Chờ một chút là ổn."

Nhưng từ "ổn" này lại mãi không xuất hiện.

Cô đã mất đi khả năng suy nghĩ, thậm chí còn quên mất bản thân mình là ai, điều duy nhất cô có thể làm chính là ôm chặt lấy hắn, hận bản thân vì sao không thể ngất xỉu nhanh hơn một chút, sớm thoát ra khỏi kích thích quá lớn này.

Cố Thần Hi liên tục gọi tên cô hết lần này đến lần khác, không ngừng kéo thần chí cô trở về: "Lạc Lạc..."

Ngay sau đó, lại đẩy cô vào hố sâu mê man hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro