CHƯƠNG 26 Bạch nguyệt quan của tổng giám đốc mắc bệnh kiều (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi muốn căn nhà kia, đã là gián thì không xứng ở bất kì nơi nào". Hoắc Phi không hề chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm. Đứng rồi, hắn tìm cơ cho mình, đơn độc để thấy cô, tất cả chỉ vì căn nhà cũ, hắn sẽ không nhận hắn đối với cô cư nhiên lại có cảm giác.

Mở miệng ngậm miệng con gián, lời này quá đả thương người, Tô Đường thật sâu nhìn hắn "Không có khả năng, căn nhà cũ không có khả năng cho anh."

Hoắc Phi buông tay, "Vậy không cần nói chuyện, Khương tiểu thư không muốn trả tiền lại không muốn đưa nhà, tôi là thương nhân, cũng không thể để mình lỗ vốn."

"Này hai cái tôi đều không làm được, Hoắc tiên sinh đổi một cái khác đi." Tô Đường có chút nôn nóng, cũng nhìn đến hắn, liền như vậy nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ trước mặt.

"Nhưng thật ra có một ý...."Hoắc Phi ý vị nhìn cô, "Khương tiểu thư cũng từng làm ta cảm thấy hấp dẫn, đã qua một năm, không biết Khương tiểu thư có biết hay không."

Tô Đường không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy môi hắn hé mở, nhẹ nhàng nói: "Một ngàn vạn, ngủ một lần. Khương tiểu thư đây chính là giá trên trời."

Thình lình nói ra, làm Tô Đường trừng lớn hai mắt, từ ghế đứng bật dậy, bởi vì tức giận, ngực còn chút phập phồng, ngay cả khuôn mặt cũng bị tức đến đỏ bừng, chỉ là so sánh với gương mặt tái nhợt khi nãy, lúc này lại thật chất mang mẻ đẹp động lòng người.

"Hoắc Phi anh thật quá đáng!" Nói xong, cầm lấy ly rượu vang đỏ dưới bàn hất về phía hắn.

Rượu vang đỏ còn lại từ tóc chảy xuống, trừ bỏ lúc đầu phẫn nộ, Hoắc Phi thực nhanh bình tĩnh, hắn cũng không lau mặt ngay mà liền như vậy lười biến nhìn cô.

Tô Đường hất xong liền đi, lại nghe Hoắc Phi lạnh nhạt nói: "Xem ra Khương tiểu thư tình nguyện trả tiền vi phạm hợp đồng."

Bước chân Tô Đường dừng lại, hốc mắt sớm đã chứa đầy nước mắt, nhưng cô lại kiên cường đứng thẳng lưng.

"Hoắc Phi, anh muốn điên thì điên một mình đi. Khương gia tôi không có nơi nào có lỗi với anh, liền tính nếu có lợi dụng anh, cũng chưa bao giờ thương tổn đến anh một tất! Bộ dáng hùng hổ dọa người như vật thật là khó coi!"

Rượu vang đỏ trượt xuống môi, Hoắc Phi liền liếm môi, yêu nghiệt nở nụ cười. "Không muốn thì thôi, Khương tiểu thư thẹn quá hóa giận làm gì. Huống chi, Khương tiểu thư lúc trước không phải cũng định giá tôi rồi đem bán chi Hoắc gia sao, hiện tai đổi lại, liền như vậ không chịu nổi?"

Tô Đường, "Hoắc Phi tôi sẽ không chơi cùng anh".

Hoắc Phi lại lần nữa rót cho đầy ly rượu cho cô, "Tới cũng tới rồi, không uống một ly sao?"

Tô Đường sắc mặt đanh lại, bàn tay càn ngày càn nắm chạt, nhưng cuối cùng cũng quay lại ngồi xuống, hợp đồng ở trong tay hắn, nếu không hắn lại làm khó mình.

"Chỉ là hồi lâu rồi không thấy, nhắc lại chuyện cũ, Khương tiểu thư kích động như vậy làm gì..."

Tô Đường mơ hồ có thể đoán được hắn muốn làm cái gì, lúc trước đi dứt khoát như vật, hắn ghi hạn trong lòng là quá bình thường. Cô mím môi mỏng, hôm nay trang điểm nhẹ, màu son môi đỉ, rất xinh đẹp mê người.

Cô nói"Tôi cùng công ty ký hợp đồng 5 năm, 5 năm sau, nhà cũ về anh." Nói xong suy sụp cả người tựa vào ghế, ngay cả cặp mắt to tròn trong sáng kia đều đóng lại, như là không muốn nhìn hắn.

Tay đang rót rượu của Hoắc Phi thoáng dừng lại, cũng không ngẩng đầu, chỉ cười nhạo nói: " Tôi vì sao lại phải nghe theo cô."

"Hoắc Phi, anh đừng có mà quá đáng, tức nước vỡ bờ. Tôi cũng chỉ còn mõi căn nhà, nếu anh muốn lấy, có thê, nhưng từ hôm nay trở đi..." Cô chậm rãi mở mắt, bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt, cả người đều ẩm đạm đi nhiều "Ta hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại."

Cô rũ đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt, đem nay cái gì cô cũng chưa ăn, nhưng vào lúc cuối cùng, cô lại duỗi tay rót cho mình ly rượu vang đỏ, "Ly rượu này, chúc Hoắc tiên sinh tiền đồ như gấm." Uống xong, cũng không đợi đáp lời, kiên quyết đẩy cửa rời đi.

Lần này, HoắcPhi không có mở miệng, hắn liền như vậy nhìn nàng chật vật rời đi, ánh mắt phật phồng, tiếp theo chớp mắt, lại không phục về dáng vẻ ban đầu. Hắn cầm lấy ly rượu trên bàn, một ngụm uống cạn, hương vị chua chát lang tràng cả khoang miệng, lê khí trong mắt nhuộm đầy, hắn đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống đất.

Phịch một tiếng

Ly rượu vỡ nát

Trước vứt bỏ hắn, nay lại tiếp tục hai lần

Tốt rất tốt

Đột nhiên nghe được tiếng vang, người phục vụ bên ngoài cũng không dám đi vào. Bọn họ còn nhớ rõ bọ dáng rời đi của vị tiểu thư kia, ngay sau đó, lại nghe được tiếng cười nguy hiêm, càng làm cho người ta sởn tóc gáy.

Tô Đường thân thể so sánh với kiếp trước , tốt hơn một chút, kiếp trước uống một chút rượu cuối cùng trực tiếp té xỉu. Lần này uống không nhiều lắm, cũng đủ làm cho cô khó chịu. Hơn nữa tối nay cái gì cũng chưa ăn, rượu mạnh vào bụng, trong bụng liền có cảm giác lửa cháy giống nhau.

Cô cắn răng, đỡ vách tường, để tránh cho mình xỉu ở đây.

"Khương tiểu thư!"

Thình lình có tiếng gọi cô hơi ngẩng đầu, lúc này, tầm mắt cô đac có chút mơ hồ, nhưng mà có mơ hồ cũng thấy rõ được đối phương.

"Hoắc tiên sinh".Không có giọng mềm mại lúc sáng, cô đột nhiên cười nhạo một tiếng, "Tôi thật là ngốc, anh cũng là Hoắc tiên sinh, vậy mà tôi lại không đoán ra."

Hoắc Kỳ đoán không ra rốt cuộc hai người đã xảy ra việc gì, bất quá mặc kệ người ở ngoài như vật, hắn làm không được.

Đối mặt Hoắc Kỳ. Tô Đường không hề như vậy ghắt gỏng, nhưng lời nói lại lô ra vẻ xa cách lạnh nhạt, "Hoắc tiên sinh nếu cũng họ Hoắc, kia những việc ở Hoắc gia chắc anh cũng biết. Tôi tên Khương Ngư, từng cùng Hoắc Phi sớm chiều ở chung 10 năm, sau đó lại nhận500 vạn, đem hắn bán cho Hoắc gia các người. Anh còn có cái gì muốn biết sao?"

Đột nhiên được nghe tin tức lớn như vật, Hoắc Phi cả người đều ngẩn cả ra.

Hắn đương nhiên biết những việc này, đến bây giờ mới biết được diện mạo cũng cô.

Tô Đường nói cong, cũng không còn ai ngăn cô, liền như vật lảo đảo rời khỏi khách sạn.

Hậu quả của việc uống rượu mạnh, làm cô phải ở lại khách sạn vài hôm, đến cuối cùng, vẫn là di động reo lên làm cô hoàn hồn.

"Uy"

Cô cũng chưa xem là ai gọi đến, xét xem có nên nhận điên hay không.

Điện thoại bên kia sửng sốt, sau đó nhỏ giọng dò hỏi "Khương tiểu thư thân thể không khỏe?"

Âm thanh nghe có vài phần quen thuộc, Tô Đường đã nghe ra là ai, "Không có việc gì, chỉ là cảm mạo. Hoắc tiên sinh có việc gì sao?"

Hoắc Kỳ, " Là như thế này, cô trước có đàn khúc tỳ bà hành có người muốn mua bản quyền, đối phương ra gia cũng hợp lý, nếu được, cô có thể đến công ty ký hợp đồng không?"

Tô Đường nghe có tiền, đầu óc có đang choáng váng cũng bay hết một nữa, cô hiện tại nghèo hơn chó, tiền đưa tới cửa tất nhiên là phải lấy rồi.

"Đến, Hoắc tiên sinh khi nào thì tiện"

Hoắc Kỳ "Ngày mai đi, cô hôm nay nghỉ ngơi tốt, ngày mai tôi cho người đến đón cô. Đúng rồi cô ở chỗ nào?"

Hoắc Kỳ là người ngoài cuộc, Khương gia có thể chiếu cố Hoắc Phi 10 nắm, không thân cũng chẳng quen, tâm địa cũng không có ác độc đi. Nếu là người thường, 500 vạn đúng thật là nhiều, nhưng Hoắc Phi là ai, Hoắc gia đích trưởng tử, Khương Ngư nếu như có hiểu biết, liền biết Hoắc Phi cũng không chỉ đáng 500 vạn đi. Lúc trước sự việc kia cũng lớn, nhưng cũng bị ép xuống nhanh chóng, chuyện hắn biết cũng ít, nhưng mà vẫn cảm thấy trong chuyện này chắc ăn có điểm đáng nghi.

Huynh đệ một thời gian, hắn cảm thất chính mình cần phải chăm sóc cho Khương Ngư tốt, miễn cho tên kia cuối cùng lại hối hận lại không biết người đang ở đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro