CHƯƠNG 28 Bạch nguyệt quan của tổng giám đốc mắc bệnh kiều (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu công chiếu thật là náo nhiệt, Tô Đường cũng lên biểu diễn ca khúc chủ đề, cô mang mặt nạ, nhưng cũng làm không ít người chú ý, nhưng mà cũng chú ý mà thôi. Buổi công chiếu phim, <Quân vương>. Nam chính là ảnh đế, nữ chính là hoa đán, nhưng nam nữ phụ gì đó, cũng đều là sắp trở thành đỉnh lưu trong giới, Tô Đường là một người mới, cũng chỉ có lúc lên biểu diễn mới được chú ý một chút.

Sao khi biểu diễn xong, cô thật chất có thể đi rồi, kết quả vừa xuống đài, liền thấy hai cô gái chạy về hướng cô, hai người một người cầm rượu một người cầm sữa bò, cười chào hỏi với cô.

"Khương Ngư, cô hát thật hay, lớn lên lại đẹp như vậy, lại chỉ làm võng hồng thật là đáng tiết."

"Đúng vậy, cô xem đạo diễn Trần thưởng thức cô, đó là một cơ hội tốt a.".Nói xong chữ cuối cùng giọng điệu còn mang theo chút ganh tị.

Tô Đường co chút mờ mịt nhìn hai cô nàng, cuối cùng cũng vẫn là hệ thống hận sắt không rèn được thép nói: " Đây là hai người chủ bá cấp A đề nghị hợp tác! Tề Bối cùng Tô Nhuế. Cô nói đầu cô cả ngày nghĩ gì vậy!"

Tô Đường "Nghĩ tới ngươi nha, tiểu cẩu tử thân yêu của ta"

Hệ thống tức đến đầu muốn bốc khói " Lăn"

Hai cô gái bộ dáng đoan chính, một người điềm tĩnh xing đẹp, một người tính cách, so với giới giải trí khắp nơi đều là mỹ nhân, cũng không thua kém nhiều. Đáng tiết tâm địa bất chính, Tô Đường lắc đầu, cũng không thể hiệu được suy nghĩ của hai cô gái này.

"Đúng rồi Khương Ngư, cô diễn bài hát lâu như vật, mệt mỏi đi. Đây uống một ít vào cho nhuận họng"

Tô Đường nhìn ly rượu được đưa đến trước mặt, cười như không cười nói: " Không mệt, tính tổng cộng thì chỉ mất ba bốn phút, rượu này không cần."

Ý cười trên mặt đối phương có chút phai nhạt, người còn lại cười trê ghẹo nói: "Liền như chị nói, Khương Ngư hát hay như vật, khẳng định phải bảo vệ giọng mình, sao có thể uống rượu chứ. Đến, lấy ly sữa bò của tôi.". Nói xong liền không cho cô cơ hội từ chối, liền như vậy nhét ly sữa vào tay cô.

Tô Đường nhìn ly sữa trong tay, cười lại.

Chẳng qua là cô cũng chỉ cầm trên tay vẫn là không nên uống đi, ai biết trong ly này có thêm chút gì không. Tô Đường thấy các cô ấy còn không đi, đứng cạnh bộ dáng đoan trang, cuối đầu nhấp một ngụm.

Thấy cô uống sữa bò, Tô Nhuế cùng Tề Bối mắt liền sáng lên, "Chúng tôi đây không quấy rầy cô, lần sau phát sóng nếu tìm khách quý thì gọi chúng tôi."

Tô Đường lễ phép đáp: "Được a"

Các cô ấy vừa đi, Tô Đường cuối đầu cầm ly quơ quơ, "Cẩu tử, sữa này đã bỏ thêm thứ gì?"

Hệ thống, " Thêm xuân dược, còn ly rượu kia thêm chất gây ảo giác, thuốc phiện."

Tô Đường nghe xong, cười đến vô hại, "Hiện tại các cô gái đều chơi như vậy sao"

Hệ thống nghe được thì trợn trắng mắt, nam chủ thì bệnh tâm thần, ký chủ nhà mình thì không tốt lành gì cho cam, lấy tính cách có thù tất báo kia, hai cô gái kia tuyệt đối không thể chiếm được đồ tốt từ cô.

Quả nhiên, Tô Đường đã chậm rì rì đuổi kịp các cô, rượu vang bỏ thêm cái gì, các cô so với ai càng rõ ràng, đang nghĩ ngợi làm thế nào để xóa dấu vết, lại thấy Tô Đường hướng các cô đi tới.

Cô bước chân có chút không vững, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng có thể thấy được không như bình thường mà ửng đỏ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng không nghĩ là tác dụng lại đến nhanh như vật, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ đắc ý, chính là nữ nhân này, giả bạch liên gì chứ.

Trong lòng khinh thường, trên mặt lại tỏ vẻ quan tâm tiến lên hỏi han "Ai nha, Khương tiểu thư làm sao vậy?"

Tô Đường hơi rũ đầu, cô mặt một bộ váy đuôi cá màu xanh ngọc, ánh đèn chiếu lên, lễ phục ánh lên lắm lánh, kỳ ảo uyển chuyển như trong biển tinh linh. Da thịt cô trắng nõn tinh tế, như làm từ sứ, trên mặt nhiễm một mảng ửng đỏ, làm cô như nàng tiên cá rơi vào nhân gian ánh mắt mê mang không biết phải làm sao.

Động tĩnh cũng không phải là rất lớn, nhưng cũng không ít người chú ý, trên đời này đối với mỹ nhân thì luôn được chú ý, lập tức có người đến.

"Vị tiểu thư này, cô có khỏe không? Cần bác sĩ không?"

Tô Đường nhìn người đàn ông trước mắt này, có chút hứng thú, vậy mà lại là ảnh đế. Lại xem đến bên cạnh, Tô Nhuế cùng Tề Bối đều ghen ghét đỏ mắt, cô cố ý lùi ra sau một bước, bắt lấy tay Tề Bối, vừa vặn trên tay cô nàng vẫn cầm ly rượu, kinh hoàng, tự vấp chính mình.

Tô Nhuế tất nhiên là không có khả năng đỡ, kết quả là Tề Bối duỗi tay, đem Tô Nhuế cũng kéo té cùng.

Tô Đường nhìn cảnh trước mắt này, cười tủm tỉm cùng hệ thống thương lượng: "Cẩu tử, năm cái tích phân, đem ly rượu vang đó cho vào miệng các nàng."

Hai người đồng thời té ngã, rượu vang tất nhiên cũng không thoát khỏi cảnh này rồi, bất quá người bình thường té ngã cũng không có mang rượu rót vào miệng mình được a.

Hệ thống chậm rì rì nói: "Đổi cách xưng hô tôi suy xét."

Tô Đường co được gianc được, không có nữa điểm do dự, "Thống ca ca, các nàng khi dễ tiểu khả ái của ngươi a"

Hệ thống bị dọa không nhẹ, toàn bộ số liệu đều run lên, "Được..."

Nó nói chính mình không có phúc tiếp thu, cũng không biết kiếp trước Tần Lê như thế nào chịu được.

Kết quả Tô Đường như là tìm được niềm vui mới, thẹn thùng nói: "Chán ghét, người ta thích nhất là thống ca ca nha, ngươi phải chịu trách nhiệm với người ta"

Hệ thống...

Hệ thống nó liền nghĩ ngậm miệng, trực tiếp đem rượu vang đỏ đổ vào miệng của Tô Nhuế cùng Tề Bối, sau đó liền bế quan.

Chất trong rược vang đỏ thành phần gây ảo giác rất cao, Tô Nhuế cùng Tề Bói sợ Tô Đường không uống nhiều, cho nên chỉ cần nếm một ít, liền đủ để cho cô xấu mặt, kết quả hiện tại... Các cô hoảng loạn từ trên mặt đất đứng lên, thời điểm té, rượu vang đỏ là đổ trên mặt các cô, hơn nữa người theo quán tính khoảnh khắc té sẽ hét lên.

Không đam lại nghĩ nhiều, các cô sắc mặt trắng bệt chật vật chạy ra bên ngoài.

Cũng không biết nghĩ cái gì, thời điểm chạy ra, còn không quên đẩy Tô Đường một cái, người ngoài nhìn thấy chỉ cho là các cô hoảng loạn chạy đi nên không cẩn thận đây trúng, nhưng Tô Đường quá rõ, nồng đậm ghen ghét, tuy đều là người, nhưng lại như ác quỷ.

Tô Đường đứng không vững, tiếp theo lưng liền đụng phải một thân ảnh cao lớn.

"Xin lỗi". Cô theo bản năng xin lỗi, bên tai lại truyền đến tiếng cười nhạo.

Ngước mắt, cô lại phát hiện cư nhiên lại là Hoắc Phi, còn không đợi bản thân đứng vững, liền bước lên phía trước tránh khỏi hắn.

Hoắc Phi ánh mắt tối tăm, nhìn cô gấp gáp tránh hắn bộ dáng, toàn thân phát ra hơi thở cuồng bạo.

"Khương tiểu thư như vậy gấp, sợ tôi ăn cô?"

Người sáng suốt đều nhìn ra được quan hệ của hai người không tầm thương, lập tức tránh ra, Hoắc gia người này, tuy chỉ dùng một năm thời gian, lại làm mọi người nhớ kĩ hắn.

Tô Đường nhấp môi không nói, gia hỏa này hiển nhiên lại bỏ ngoài tai lời cô nói phía trước.

"Xin lỗi, đụng vào Hoắc tiên sinh, nhưng mà ta nghĩ Hoắc tiên sinh là người rộng lượng sẽ không so đo với nhân vật nhỏ bé như tôi."

Cô mang vẻ mặt bình tĩnh nói xong, đôi mắt cô từ đầu đến cuối chưa hề nhìn hắn.

Hoắc Phi thấy cô nói xong liền đi, hai mắt liền u ám hận không thế đâm thủng bóng lưng của cô. "Tôi nói cho cô đi sao". Hắn bước lên, bắt được cổ tay của cô, âm thanh lạnh băng nói: "Làm Khương tiểu thư thất vọng rồi, tôi Hoắc Phi này chưa bao giờ là người rộng lượng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro