1.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí như vậy quả thực khác nhau một trời một vực so với phòng bệnh lạnh băng của cô.

Bầu không khí như vậy làm Nam Khanh cảm thấy rất thoải mái, nhưng lại khiến cô không biết ứng xử như nào, bởi vì cô không biết làm thế nào để hòa nhập vào bầu không khí kia.

Nam Khanh chỉ có thể ngồi nhìn.

Còn may mẹ Nam đấu võ mồm với ba Nam vài câu liền gọi Nam Khanh lại.

Mẹ Nam: "Khanh Khanh, lại đây ngồi, chúng ta chuẩn bị ăn bữa tối."

"Vâng."

Ngồi xuống không bao lâu, đồ ăn liền được bưng lên.

Mẹ Nam làm một bàn đồ ăn lớn, đều là món Nam Khanh thích ăn.

Người một nhà ở bên nhau ăn cơm chiều, không ồn ào giống như yến tiệc ngày hôm qua, đơn giản mộc mạc nhưng lại ấm áp.

Ăn xong cơm chiều, người giúp việc bưng lên một cái bánh kem thật lớn.

"Dọn hết đồ trên mặt bàn đi, để bánh kem vào giữa." Ba Nam nói.

Bánh kem trái cây rất lớn, trái cây ở mặt trên được bày biện thiết kế hoàn hảo, nhìn vô cùng tinh xảo làm người ta muốn ăn ngay.

Nam Khanh chỉ cần ngồi ở bên cạnh chờ bọn họ sắp xếp là được.

Mẹ Nam đội cho Nam Khanh một cái mũ sinh nhật: "Khanh Khanh, sinh nhật vui vẻ."

Đây mới là sinh nhật chân chính, cô chỉ cần đơn giản vậy thôi.

Nam Khanh tươi cười đầy mặt: "Cảm ơn mẹ."

"Không cho nói cảm ơn, mẹ làm cho con gái của mình chuyện gì đều không cần nói cảm ơn." Mẹ Nam rất vui vẻ.

Nam Khanh cắt hai phần bánh kem cho ba mẹ, bánh kem còn lại đều chia cho người giúp việc trong nhà.

Một nhà ba người vui vẻ ăn bánh kem.

Mẹ Nam nhìn thoáng qua ba Nam, ba Nam cau mày lắc đầu, mẹ Nam duỗi tay véo ông một cái, mặt ba Nam ngay lập tức đỏ lên.

Nam Khanh nhìn động tác của bọn họ, hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Ba Nam ngẩng đầu cười, mở miệng: "Khanh Khanh, con thích người lớn của Cố gia, hay là người nhỏ của Cố gia?"

Mẹ Nam nghe câu nói này, suýt chút nữa thì tăng huyết áp.

Lão già! Có phải ông không biết hai chữ hàm súc viết như thế nào không? Nào có ai hỏi thẳng con gái như vậy!

Nam Khanh ngây ngẩn cả người, sau đó cười hỏi: "Ba, hai người muốn chọn Cố gia sao?"

Chọn Cố gia để liên hôn.

Ba Nam nhìn con gái vẫn luôn tươi cười, không lộ ra chút nào không vui, trong lòng ông cũng không dễ chịu.

Liên hôn, con gái mình luôn nâng niu sẽ phải liên hôn.

Không liên hôn, sau này bọn họ không còn nữa, không biết Nam gia sẽ như thế nào, Khanh Khanh cũng không biết sẽ gặp phải những cực khổ gì gì.

Ba Nam gật đầu: "Cố gia thích hợp nhất."

Người của Cố gia có thể trấn áp được những cổ đông đó của tập đoàn.

"Khanh Khanh, con thích Cố Thâm hay là Cố Mục Lâm?"

Không khí trầm thấp, mẹ Nam muốn làm không khí bớt căng thẳng. Câu hỏi này giống như chỉ đang muốn biết con gái thích bạn trai như nào, chứ không phải đang chọn đối tượng liên hôn.

Nam Khanh nói không nên lời, nhưng cô chắc chắn không thể chọn Cố Thâm, cũng sẽ không chọn anh ta. Cố Thâm là nam chính thế giới, anh ta là của Tô Huy Huy.

Thấy Nam Khanh không nói chuyện, ba Nam nói: "Ngày hôm qua trong bữa tiệc ba đã quan sát riêng hai người đó. Cố Thâm thật sự khiến ba ngạc nhiên, cách nói năng bất phàm, tuyệt đối không phải là nhị thế tổ như thiếu gia mấy nhà giàu khác. Cậu ta có bản lĩnh, còn rất quyết đoán. Cổ phần Cố gia trong tay cậu ta tuy không nhiều, nhưng cũng đã có chỗ đứng vững chắc trong Cố gia rồi."

(*) Nhị thế tổ: Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Nghe ba Nam nói, như này là đang coi trọng Cố Thâm?

Nhưng Nam Khanh không muốn biến bản thân thành nữ phụ ác độc đi cướp nam chính với nữ chính.

Nam Khanh đang chuẩn bị nói chuyện, mẹ Nam lại mở miệng: "Lúc đó anh chỉ nói chuyện với Cố Thâm thôi, còn em từ xa đã thấy Cố Mục Lâm giúp Khanh Khanh nhà chúng ta nâng váy, còn đi cùng con bé tới phòng trang điểm. Người đàn ông như vậy vừa nhìn đã thấy là biết quan tâm tới người khác, chọn chồng là phải chọn người sẽ đối xử tốt với mình."

Nam Khanh bị lời nói của mẹ Nam chọc cười, quả nhiên góc độ chọn con rể của nam và nữ rất khác nhau.

Ba Nam coi trọng năng lực, mẹ Nam coi trọng tri kỉ.

Ba Nam cũng rối rắm, hỏi: "Khanh Khanh, ngày hôm qua Cố Mục Lâm thật sự giúp con nâng váy? Con và thằng bé cùng nhau nhảy điệu mở màn, các con..."

"Trước mắt bọn con chỉ là bạn bè mà thôi."

"Trước mắt?" Mẹ Nam nhanh chóng bắt được trọng điểm.

Ba Nam hiểu rõ, nói thêm: "Khanh Khanh, Cố Mục Lâm dù sao cũng là tiểu bối. Tuy rằng cổ phần trong tay thằng bé nhiều, nhưng Cố lão gia cũng không tuyên bố thằng bé là người thừa kế, nó hiện tại cũng vừa mới tiến vào công ty..."

"Ba, Cố Mục Lâm tuy rằng là tiểu bối, nhưng cậu ấy vừa qua mười tám tuổi đã vào công ty làm việc, tuổi tác còn nhỏ hơn so với lúc chú Cố vào công ty. Trong tay cậu ấy cầm 30% cổ phần chẳng khác gì một cái bánh ngon, cổ đông nào của Cố gia mà không nhìn chằm chằm cậu ấy, muốn bắt lỗi cậu ấy, sau đó cướp đi cổ phần trong tay cậu ấy?"

Nam Khanh thấy ba Nam vẫn còn suy ngẫm, cô tiếp tục nói: "Hơn một năm rồi, ở công ty Cố Mục Lâm cũng coi như đã đứng vững vàng, thậm chí có thể một mình đi bàn chuyện hợp tác. Các cổ đông luôn nhìn chằm chằm cậu ấy cũng không tìm ra được bất kì tật xấu nào, cậu ấy bảo vệ được cổ phần của mình, điều này đã chứng minh được thực lực của cậu ấy."

Cũng không phải cứ bên ngoài nói ai lợi hại thì người đó lợi hại.

Một vài người nhìn bình thường, kỳ thật ở trong áp lực sẽ khiến năng lực của họ lộ ra, được mài giũa trở nên xuất sắc hơn nữa. Người như vậy sớm hay muộn cũng sẽ đứng trên đỉnh cao.

Thật ra rất nhiều lúc, nam phụ trong tiểu thuyết không hề kém cỏi so với nam chính, cho dù là về thân phận hay là năng lực.

Nam phụ chỉ kém duy nhất một chỗ chính là không được nữ chính thích, còn si tình hơn cả nam chính, nam phụ... không có hào quang của nhân vật chính.

Nếu nam phụ không yêu nữ chính, không si tình, một lòng làm sự nghiệp, vậy hắn tuyệt đối sẽ là chướng ngại lớn nhất trên con đường thành công của nam chính.

Nhị Nhị nhịn không được mắng một câu: "Như vậy không gọi là nam phụ, cái này gọi là phản diện vai ác."

Vai phụ không yêu nữ chính, không si tình này thì không gọi là nam phụ.

Ba Nam nghe xong, cảm thấy Nam Khanh nói rất có đạo lý. Ông quản lý công ty, tự nhiên hiểu rõ cháu trai của Cố gia. Thằng bé tuổi tác không lớn, trong tay lại có nhiều cổ phần nhất, vào công ty làm việc, như vậy sẽ rước lấy bao nhiêu khó khăn, ba Nam rất rõ ràng.

Cổ đông trong công ty mặt ngoài xưng hô một tiếng Cố thiếu, nhưng thật ra bọn họ rất khinh thường Cố Mục Lâm, bọn họ nhiều nhất chỉ là nghe theo lời Cố lão gia.

Cố gia sắp xếp tiểu bối vào công ty làm việc, mọi người đều nói bóng nói gió, thằng bé ỷ vào bản thân có Cố gia chống lưng, không có công lao mà có thể lấy được nhiều cổ phần như vậy.

Có thể nghĩ, tình huống như vậy vào công ty làm việc sẽ phải chịu bao nhiêu ác ý nhằm vào.

Điều mẹ Nam quan tâm không phải cái này, bà chỉ quan tâm Khanh Khanh thích ai.

"Khanh Khanh, con là đang suy nghĩ về Cố Mục Lâm sao? Các con khi nào thì đính hôn? Ba ba con lần trước đi thăm Cố lão gia, Cố lão gia cũng có ý muốn liên hôn, chỉ xem chúng ta muốn đính hôn với ai thôi."

"Gấp như vậy sao?" Nam Khanh uống một ngụm rượu hỏi.

Ba Nam: "Không vội không vội, mẹ con nóng nảy mà thôi. Việc liên hôn này không cần vội, con có thể thử ở chung với họ một thời gian... Tuy rằng là liên hôn, nhưng ba cũng hi vọng Khanh Khanh có thể gả cho người mình thích."

"Vâng, không vội thì tốt. Qua một thời gian nữa con sẽ cho ba mẹ đáp án." Nam Khanh duỗi tay cầm lấy tay của ba Nam: "Ba, ba đừng áy náy, người của Cố gia đẹp trai tài giỏi như thế nào cũng không cần con nói, người bình thường muốn gả vào cũng không leo lên nổi. Con muốn cảm ơn ba đã cho con xuất thân tốt như vậy, để con từ nhỏ đã có được cuộc sống đầy đủ không cần lo cơm áo."

Cuối tuần kết thúc, sinh viên đều lục tục trở lại trường học.

Trong ký túc xá nữ, giờ phút này một phòng ký túc xá đang rất náo nhiệt.

"Các cậu chia ra đi, thời tiết nóng, chocolate dễ bị chảy." Tô Huy Huy lấy ra một hộp chocolate đưa cho nhóm bạn cùng phòng.

Bao bì chocolate được ghi bằng tiếng Anh, đóng gói tinh xảo mười phần, vừa thấy liền biết là loại chỉ có dịp đặc biệt mới mua.

Bạn cùng phòng kích động lấy chocolate mở ra xem, hộp được đóng gói lớn như vậy, bên trong lại chỉ có năm viên.

Cũng may ký túc xá có bốn người, vừa đủ để chia.

Các cô không chờ nổi bóc chocolate ra ăn, mùi hương chocolate nồng đậm, vị đắng tinh khiết rất thơm.

"Ăn ngon thật đó! Huy Huy, cậu mua chocolate ở nơi nào vậy? Bao bì này nhìn đắt tiền, ăn lại ngon, thích hợp để làm quà tặng." Một bạn cùng phòng nói.

Tô Huy Huy đang sắp xếp lại đồ vật của mình, ngẩng đầu nói: "Không phải tớ mua, là cuối tuần vừa rồi tớ đi làm được ông chủ tặng."

"Như vậy à, đáng tiếc. Tớ muốn mua một hộp, ăn rất ngon."

Một bạn cùng phòng khác ăn chocolate xong, đột nhiên cầm điện thoại đứng trước hộp chocolate so sánh.

Cô nhìn thoáng qua di động lại nhìn thoáng qua hộp, nói: "Giống nhau như đúc này."

"Cái gì giống nhau như đúc?"

"Cậu lại đây xem nè, hộp chocolate này giống y hệt với chocolate được bày ở tiệc sinh nhật của Nam Khanh tiểu thư."

Trên màn hình điện thoại của bạn cùng phòng là hình ảnh được đăng trên Weibo của thiếu gia nhà giàu nào đó, bao bì của hộp chocolate trong bức ảnh cùng bao bì của hộp chocolate trước mặt hoàn toàn giống nhau.

"Đúng thật này! Huy Huy, nơi cậu làm việc là tiệc sinh nhật của tiểu thư Nam Khanh sao?"

Nhóm bạn cùng phòng kinh ngạc, hơn nữa còn tra thử giá của chocolate. Một hộp năm viên trị giá hơn một vạn, đúng là thế giới của kẻ có tiền.

Bên trong diễn đàn cũng có người thảo luận về tiệc sinh nhật của Nam Khanh. Toàn bộ ảnh được đăng lên đều lấy từ Weibo sang, mỗi một bức ảnh chụp đều khiến người khác nhìn mà hâm mộ không thôi, rốt cuộc ở hiện trường còn hoành tráng đến mức nào.

Các cô tò mò muốn chết, một đám dính lấy Tô Huy Huy: "Huy Huy, cậu tìm được công việc này như nào vậy? Quá không lương thiện, vì cái gì không gọi chúng mình đi xem với?"

Lời này là nói đùa, các cô chỉ là muốn biết buổi tiệc nhìn thế nào.

"Huy Huy, có phải trong bữa tiệc có rất nhiều người hay không? Rất nhiều người giàu đúng hay không? Có phải còn có minh tinh hay không? Tớ thấy idol mà tớ thích cũng đăng bài chúc mừng, hâm mộ chết tớ rồi!"

"Quà của Nam Khanh tiểu thư có phải có thể xếp thành núi hay không?"

"Toàn bộ lâu đài đều bị bao trọn, rốt cuộc là hoành tráng đến mức nào vậy? Huy Huy, cho chúng tớ mở rộng tầm mắt đi."

Tô Huy Huy bị các cô hỏi, sắc mặt không tốt, một chút cô cũng không muốn nhớ lại tiệc sinh nhật của Nam Khanh. Trái ngược với sinh nhật của Nam Khanh, sinh nhật của cô mấy ngày hôm trước cũng chỉ có các bạn cùng phòng ký túc xá mua cho cô một cái bánh kem nhỏ để chúc mừng.

"Tớ hỗ trợ ở phía sau, không được đi sảnh ngoài." Tô Huy Huy không muốn trả lời vấn đề của cô ấy, cho nên mới nói như vậy.

"Như vậy à, ai, đáng tiếc, đi cũng không được thấy."

"Không có cách nào, có lẽ phục vụ ở sảnh ngoài đều là nhân viên chuyên nghiệp. Huy Huy có thể làm việc ở đó đã tính là rất tốt rồi."

"Huy Huy, tớ nhớ rõ lúc huấn luyện quân sự, cậu bị thương ở chân, Nam Khanh tiểu thư đã đưa cậu đi phòng y tế. Cậu quen biết với Nam Khanh tiểu thư sao? Hiện tại trên trường mọi người đều nói cậu với Nam Khanh tiểu thư có quen biết, nói... "

Nói Tô Huy Huy leo lên người ta.

Biểu tình của nhóm bạn cùng phòng có hơi kì quái.

Giờ phút này Tô Huy Huy rất bực bội, từng câu của bạn cùng phòng đều khiến cô trở nên tức giận hơn.

"Tớ không biết cô ấy, một chút quan hệ cũng không có. Tớ còn có việc, đi ra ngoài một lúc." Tô Huy Huy lấy túi xách rồi rời đi.

Nhóm bạn cùng phòng mặt đầy dấu chấm hỏi, đây là có chuyện gì vậy? Nhìn thế nào cũng cảm thấy trong lòng Tô Huy Huy có tâm sự.

Tô Huy Huy ra khỏi ký túc xá, trực tiếp đi tới khu chung cư, cô muốn tìm Nam Khanh trả hết tiền. Trả hết thì không ai nợ ai, không còn một chút liên quan nào nữa.

Khu bên này là nơi con cháu nhà giàu ra vào, Tô Huy Huy đứng chờ Nam Khanh ở góc khuất.

Lúc này hai nữ sinh khoác tay nhau cầm theo túi mua hàng đi tới.

Hai người đang hăng hái trò chuyện.

"Cha của tớ nói Nam gia nhất định sẽ liên hôn với Cố gia, không biết cuối cùng Nam Khanh sẽ gả cho ai."

"Hiện tại cô ấy có hai lựa chọn, hơn nữa hai người đàn ông này đều không tồi, tớ cũng rất tò mò Nam Khanh lựa chọn ai." Nữ sinh vẻ mặt hâm mộ: "Thật hâm mộ Nam Khanh mà, có thể gả vào Cố gia."

"Đừng hâm mộ, hôn nhân thân bất do kỉ có cái gì mà hâm mộ. Bất quá chúng ta cũng như vậy ha ha ha."

Từ nhỏ các cô đã được dạy dỗ, mỗi người đều rất rõ ràng vận mệnh của chính mình.

"Ít nhất Nam Khanh có hai lựa chọn, hơn nữa hai người đàn ông đó đều rất đẹp, hôm trước ở trong bữa tiệc tớ bị Cố thiếu khiến cho mê mệt."

"Cố nhị gia cũng không tồi, trưởng thành, không biết Nam Khanh thích hình mẫu như nào."

Hai người rời đi rồi, vẻ mặt Tô Huy Huy kinh ngạc, cô vừa mới nghe được tin tức gì vậy?

Liên hôn, Nam Khanh sẽ gả vào Cố gia?

Tô Huy Huy để ý là tên gọi Cố nhị gia này. Cố nhị gia không phải là người đã giúp đỡ mình trong buổi tiệc sao?

Cô rất khó quên, buổi tối hôm đó trời mưa to, dọc theo đường đi không ai để ý đến cả người thảm hại của cô.

Lúc cô sắp không đi được nữa, một chiếc xe ngừng ở trước mặt cô.

Cô ngồi ở trong xe nghe được ba chữ Cố nhị gia này, tài xế gọi người đàn ông kia như vậy.

Tô Huy Huy không dám nhìn thẳng anh ta, nhưng cô biết anh lớn lên rất đẹp, hơn nữa rất ưu tú, khí thế bất phàm.

Người đàn ông ưu tú như vậy, lại là lựa chọn tìm bạn đời của Nam Khanh?

Dựa vào cái gì!

Phản ứng đầu tiên của Tô Huy Huy là tức giận, Nam Khanh không xứng với Cố nhị gia.

Nam Khanh cũng chỉ ỷ vào gia thế tốt của bản thân mà thôi, cô ấy có chỗ nào xứng với Cố nhị gia? Dựa vào cái gì Cố nhị gia lại là hạng mục lựa chọn của cô ấy chứ? Cố nhị gia sẽ không thích loại người như Nam Khanh.

Tô Huy Huy có thể nhìn ra, Cố nhị gia thích người biết nỗ lực, mà không phải cô gái dựa vào gia đình.

Tô Huy Huy đứng ở nơi đó đợi cả buổi sáng cũng không thấy Nam Khanh, ngay lập tức càng thêm không vui với Nam Khanh. Buổi chiều còn có tiết, Tô Huy Huy chỉ có thể đi về trước.

*

Trải qua bữa tiệc lần trước, Cố Mục Lâm có vẻ không còn tránh mặt Nam Khanh nữa.

Phải biết rằng sau khi nguyên chủ thổ lộ với hắn, Cố Mục Lâm liền cố tình tránh mặt cô ấy.

Hiện tại Nam Khanh ngồi ở trong xe cùng Cố Mục Lâm, rõ ràng Nam Khanh có tài xế lại vẫn bị Cố Mục Lâm kéo lên xe.

Mà nguyên nhân hắn kéo mình lên xe lại chỉ để hỏi mình có thích cái túi kia hay không?

"Cậu nói cái túi nào?" Nam Khanh ngây thơ hỏi.

Cố Mục Lâm cảm giác lời nói của cô giống như kim đâm vào trong tim, hắn đau lòng: "Nam Khanh, cậu chưa xem quà sinh nhật tôi tặng sao?"

"Cậu tặng tôi túi xách làm quà sinh nhật?"

"..."

Cố Mục Lâm phải bị cô làm tức chết rồi!

"Bỏ đi, tôi nhìn ra rồi. Quà sinh nhật của cậu quá nhiều, căn bản không thèm chú ý tôi tặng cậu cái gì, càng không thèm mở ra để xem nhỉ." Cố Mục Lâm nhìn chằm chằm phía trước, một câu cũng lười nói thêm.

15.03.2024

Nếu có chỗ nào khó hiểu hoặc sai chính tả thì mọi người cmt để mình sửa nhe. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro