1.13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về, trong đầu cô vang lên tiếng nói của Nhị Nhị.

"Nữ chính không nhất định sẽ nghe mấy lời cô nói."

"Có nghe hay không nghe đều như nhau thôi, đó là con đường cô ấy chọn."

Nhị Nhị đứng trước màn hình, tùy ý vung tay: "Thật ra nữ chính hắc hóa cũng không sao cả, cho dù cô ấy đánh mất hào quang của nhân vật chính thì rất nhanh thế giới sẽ có nữ chính mới, nhân vật của ba nghìn thế giới trước nay đều không cố định."

"Thần kỳ như vậy sao?" Nam Khanh lại biết được thêm một điều mới.

"Đúng vậy, nhân vật chính của ba nghìn thế giới không cố định, người nào vận khí cao thì người đó là nhân vật chính, đằng sau Tô Huy Huy vẫn còn mấy cô gái có vận khí cao nữa đó."

Nhị Nhị điều khiển màn hình, dạo quanh cửa hàng mua sắm của hệ thống, trong chốc lát đã tiêu hết mười nghìn điểm tích lũy mua một cái áo nhỏ màu trắng.

Có quần áo mới, vui vẻ.

Nó còn thuận tiện mua thêm một cái ghế nằm.

Trong không gian màu xanh, một đứa nhỏ với vẻ ngoài tinh xảo đáng yêu bận bận rộn rộn.

Nam Khanh chỉ nghe thấy Nhị Nhị đang lầm bầm lầu bầu cái gì mà đắt quá, cướp điểm tích lũy à, không đủ điểm tích lũy, nhịn xuống đừng mua.

"Nhị Nhị, cậu đang làm gì thế?"

"Mua sắm."

"?"

Nhị Nhị di chuyển ghế nằm: "Tôi có một thói quen, đổi một ký chủ mới thì tôi cũng phải đổi quần áo mới, nội thất không gian tôi cũng muốn đổi mới. Trong khoảng thời gian quan sát này tôi thấy cô cũng tính là một ký chủ đủ tư cách, cho nên hôm nay tôi liền đổi đồ mới. Thật là xót ruột, mấy đồ này tốn không ít điểm tích lũy của tôi. Vậy nên Nam Khanh, cô cần phải hoàn thành thật nhiều nhiệm vụ của các thế giới, đừng dễ dàng thất bại. Nếu thất bại thì tôi mạt sát cô xong lại phải tìm ký chủ mới, sau đó lại phải mua đồ vật, như vậy đồ vật mua bằng điểm tích lũy của cô lại bị lãng phí."

Nó đang bận rộn, lúc trả lời Nam Khanh vô cùng thẳng thắn, không hề che giấu chút nào.

Nam Khanh kinh ngạc, đồng thời một lần nữa cảm nhận được sự vô tình của Nhị Nhị.

Cô còn tưởng rằng bản thân ở chung với Nhị Nhị không tồi, kết quả ở chung lâu như vậy, hiện tại nó há mồm vẫn nói nếu thất bại liền mạt sát cô?

Hơn nữa còn rất có ý tứ cho dù cô thất bại cũng phải kiếm đủ điểm tích lũy để tôi mua mấy thứ này rồi hãy thất bại.

Thật là một hệ thống vô tình.

Nam Khanh vừa mới nghi ngờ Cố Mục Lâm tiếp cận cô là vì liên hôn, buổi tối Cố Mục Lâm đã nhắn tin rủ cô ra ngoài chơi.

"Đi Hào Quân không?"

Nam Khanh nhìn tin nhắn ngây người một lúc, cô lướt xem lịch sử trò chuyện của bản thân với Cố Mục Lâm, chỉ có thể dùng từ rỗng tuếch để hình dung. Lần nhắn tin riêng cuối cùng vậy mà là một năm trước? Nội dung trò chuyện còn chỉ là cô mượn vở ghi của hắn.

Lúc Nam Khanh chuẩn bị trả lời, đối phương lại nhắn thêm một tin.

"Mấy người trong nhóm đều đang ở Hòa Quân, Triệu Nhã Nhã cũng ở đó."

Triệu Nhã Nhã xem như là tiểu thư chơi thân với Nam Khanh nhất.

Nam Khanh dở khóc dở cười, Cố Mục Lâm này muốn rủ mình đi chơi thôi mà phải nói đến mức này cơ à.

"Mấy giờ gặp?" Cô trả lời.

"Một tiếng nữa tôi tới chung cư đón cậu."

"Được."

Hắn tự mình tới đây đón cô.

Nam Khanh bỏ điện thoại qua một bên, đứng dậy đi tìm quần áo. Tuy rằng đều là bạn tốt chơi cùng nhau, nhưng mà cô vẫn muốn duy trì khí chất của tiểu thư.

Mặc quần áo đẹp, đeo túi xách sanh chảnh.

Thật ra nếu con gái cẩn thận trang điểm, thời gian một tiếng căn bản không đủ.

Vẫn may gương mặt cô sinh ra đã đẹp, trang điểm qua loa cũng có thể cho ra hiệu quả bằng mấy giờ trang điểm của người khác.

Vừa hết thời gian một tiếng Cố Mục Lâm liền gọi điện thoại tới, không hơn không kém dù chỉ một phút.

Cô vừa bắt điện thoại đã nghe được một giọng nam trầm thấp: "Tôi ở dưới lầu."

"Đúng giờ thật đấy, có phải cậu thường xuyên đón con gái đi chơi không?" Nam Khanh đứng trước gương sửa lại tóc, cô rất hài lòng với việc đúng giờ của Cố Mục Lâm.

"Cậu là cô gái đầu tiên mà tôi đón."

"Tôi không tin."

Bên kia điện thoại không có tiếng đáp lại, Nam Khanh cười khúc khích: "Cố thiếu đang suy nghĩ làm thế nào để chứng minh cậu chưa từng đón cô gái nào khác à?"

"Ừ." Thanh âm khàn khàn của hắn truyền đến.

"Không cần suy nghĩ, cậu đón bao nhiêu cô gái cũng không liên quan đến tôi, bây giờ tôi sẽ xuống dưới." Nói xong cô cúp điện thoại.

Cố Mục Lâm ở trong xe buồn bực, nghe lời nói của Nam Khanh khiến hắn rất khó chịu.

Tài xế sờ soạng tai nghe, sau đó quay đầu lại nói: "Cố thiếu, nhị gia cũng ở Hào Quân."

Hào Quân là nơi người ăn chơi trác táng thích đến, Cố Thâm đến làm gì?

"Chú ấy hẹn gặp ai à?"

Cố Mục Lâm cảm thấy khả năng cao là Cố Thâm có hẹn với khách hàng, bằng không người đàn ông có suy nghĩ như ông già giống Cố Thâm không thể nào tới Hào Quân.

Người ngoài cho rằng quan hệ giữa hắn và Cố Thâm như nước với lửa, thật ra không đến mức như vậy, nhưng bọn họ cũng không phải rất thân thiết, bọn họ đơn giản chỉ là quan hệ chú cháu thôi.

Tài xế điều tra một lúc, trả lời: "Nhị gia không có hẹn với khách hàng."

"Đi một mình?"

"Đúng vậy."

Kỳ quặc.

Ánh mắt Cố Mục Lâm tối lại, thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ đang xuống lầu, hắn tựa hồ mới hiểu rõ điều gì đó.

A, Cố Thâm không phải luôn khinh thường việc liên hôn này sao?

Cho dù Cố Thâm tới Hào Quân với lí do gì, hắn đều sẽ không cho anh ta cơ hội tiếp cận Nam Khanh.

Nam Khanh đơn thuần, loại người lòng dạ đen tối như Cố Thâm không thích hợp với cô.

Cố Mục Lâm xuống xe mở cửa xe, hắn liếc mắt một cái liền thấy Nam Khanh đang đi giày cao gót, nhíu mày: "Bạn bè gặp mặt mà thôi, không cần phải đi giày cao như vậy."

"Chỉ cần bên trong có con gái thì bắt buộc phải đi, tôi muốn đẹp." Nam Khanh lên xe.

Cố Mục Lâm không hiểu được ý nghĩ kì quái của cô.

Bọn họ thường xuyên lui tới Hào Quân, là nơi thích hợp nhất để ăn chơi ca hát.

Đi thang máy lên tầng cao nhất, tầng cao nhất là phòng VIP.

Ra khỏi thang máy, bọn họ còn chưa vào phòng đã gặp được người quen.

Cố Thâm mặc tây trang màu đen từ phía xa đi lại chỗ họ.

Cố Mục Lâm nhíu mày, nhàn nhạt chào một tiếng: "Chú nhỏ."

Nam Khanh nở nụ cười tiêu chuẩn, lễ phép chào: "Chú Cố."

"Ừ." Cố Thâm có khí chất lạnh lùng, ngoại hình đẹp trai luôn mang cho người khác cảm giác khó có thể thân thiết, anh đánh giá qua hai người: "Mấy đứa đi gặp bạn bè à?"

Cố Mục Lâm không nói lời nào.

Vì tránh cho xấu hổ, Nam Khanh chỉ có thể trả lời: "Đúng vậy, hẹn bạn bè đi chơi, chú Cố cũng hẹn bạn ở đây sao?"

"Không phải, vừa mới bàn xong chuyện làm ăn."

"Xem bộ dáng thong dong của chú Cố, nhất định là rất thành công, cháu trước tiên chúc mừng chú." Lời Nam Khanh nói đều là lời khách sáo, nhưng gương mặt tươi cười của cô không hề khiến người khác cảm thấy có lệ.

Cố Mục Lâm càng nhìn càng muốn kéo Nam Khanh rời đi.

Đồng thời hắn cũng chú ý tới ánh mắt đánh giá Nam Khanh của Cố Thâm, với hiểu biết của hắn về Cố Thâm, Cố Thâm sẽ không lãng phí thời gian để đáp lời của cô gái nào, trừ phi anh ta có mục đích.

Cố Mục Lâm giữ chặt tay Nam Khanh, tiến lên một bước nói: "Chú nhỏ vừa mới bàn xong chuyện hợp tác hẳn là rất mệt, bọn tôi không quấy rầy chú nữa."

Bàn hợp tác? Lừa ai vậy, rõ ràng là anh ta tới đây một mình.

Quả nhiên là tới vì Nam Khanh.

Con ngươi của Cố Thâm nhìn lướt qua tay của Cố Thâm đang nắm lấy tay của Nam Khanh, anh có hơi kinh ngạc, xem ra quan hệ giữa đứa cháu trai này và Nam Khanh hoàn toàn không giống như lời đồn.

Nam Khanh cũng không đẩy hắn ra.

Tuy rằng Nam Khanh cười rất ngọt ngào với bản thân, nhưng mà trong nụ cười này toàn bộ đều là lịch sự và lễ phép.

Cố Thâm đã hiểu rõ điều gì, mở miệng: "Tôi còn có hội nghị, đi trước đây."

Cố Thâm kiên quyết vào thang máy, ánh mắt cũng không dừng lại trên người Nam Khanh nữa.

Đối với việc liên hôn anh luôn duy trì thái độ bình đạm, nhưng anh cũng có chút mong chờ sau này sát cánh bên mình sẽ là một người phụ nữ có năng lực và kiên cường nỗ lực.

Cố Thâm theo bản năng muốn tiếp cận tìm hiểu về Nam Khanh.

Lần tìm hiểu này, ấn tượng của anh về Nam Khanh rất tốt, đây tuyệt đối là một cô gái thông minh, đến anh cũng không thể nhìn thấu cô. Nữ nhi Nam gia nuôi dưỡng quả nhiên sẽ không tầm thường.

Nhưng mà anh cũng nhìn ra được khác biệt rất nhỏ giữa cách Nam Khanh đối xử với anh và cách mà Nam Khanh đối xử với Cố Mục Lâm.

Từ trước đến nay Cố Thâm đối với mọi việc đều không ép buộc, huống chi Nam Khanh trong mắt anh đã khắc sâu ấn tượng. Khi còn nhỏ anh đã từng bế Nam Khanh một lần, Nam Khanh một tiếng lại một tiếng gọi anh là chú, từ nhỏ anh đã coi đứa bé này như cháu gái.

Kể cả Nam Khanh gả cho Cố Mục Lâm, anh cũng không e ngại, quyền thừa kế anh sẽ không nhượng bộ.

Hơn nữa Cố Mục Lâm cũng là đối thủ mà anh công nhận, cảm giác đối đầu phân cao thấp này khiến Cố Thâm cảm thấy bản thân nhiệt huyết hơn.

Tài xế mở cửa xe: "Nhị gia, chúng ta đi đâu?"

"Về nhà cũ đi."

Bởi vì Cố Mục Lâm vào công ty làm việc, biểu hiện ưu tú, trong khoảng thời gian này tinh thần chiến đấu của anh tăng lên mười hai phần, đã nửa tháng rồi anh chưa về nhà cũ thăm ông cụ.

Cố Thâm là con trai mà ông cụ Cố có được lúc tuổi xế chiều, hơn nữa khi còn nhỏ lưu lạc bên ngoài, bảy tuổi mới được mang về Cố gia.

Cố Thâm không biết mẹ của mình là ai, bên ngoài đồn rằng lúc ông cụ đi C thành thị sát công ty đã ngoại tình.

Tính ra anh có thể coi như là đứa con riêng có xuất thân không minh bạch?

Kí ức trước bảy tuổi của Cố Thâm rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ có một bé gái đã cứu mình, cô bé khóc lóc ôm anh, rõ ràng bản thân cũng rất sợ hãi nhưng vẫn ôm chặt lấy anh.

Đúng rồi, bộ dáng cô bé ấy khóc giống hệt với bộ dáng khóc lóc của cô gái anh đã gặp được ở khách sạn kia.

Xe chạy một đường vững vàng, đột nhiên từ bên cạnh có một cô gái chạy ra, tài xế bị dọa nhanh chóng phanh lại!

Tô Huy Huy hoảng sợ nhìn mấy người đàn ông đang đuổi theo ở phía sau, cô nắm lấy cửa xe: "Cầu xin anh, cứu tôi, cứu tôi."

Cửa sổ xe kéo xuống, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông lộ ra, Tô Huy Huy ngây ngẩn cả người.

"Lên xe."

*

"Nam Khanh, cậu uống ít thôi, đây là ly rượu thứ năm rồi." Cố Mục Lâm nhíu mày nhìn thiếu nữ giống như sâu rượu trước mặt.

Mọi người cùng nhau chơi bài nói chuyện, trên bàn để rất nhiều bánh ngọt, trái cây còn có rượu.

Con trai vốn dĩ thích uống nên uống nhiều, trái lại con gái mỗi người chỉ cầm một chén rượu, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ. Nam Khanh thì sao?

Cô cũng chậm rãi nhấp từng ngụm, nhưng một ngụm của cô đã hết nửa cốc, cái miệng nhỏ liên tục uống, tư thế thưởng thức rượu, trong vòng một giờ đã uống hết năm ly.

Năm ly còn là năm loại rượu khác nhau.

Cố Mục Lâm vẫn luôn chú ý tới hành động của cô, thấy cô còn muốn mở chai rượu thứ sáu, hắn thật sự không nhịn được nữa.

Hình như trong bữa tiệc sinh nhật lần trước cô cũng uống rất nhiều rượu, thích uống rượu như vậy?

Tự nhiên cô lại học được tật xấu này ở đâu vậy, rốt cuộc là lúc ra nước ngoài đã chịu kích thích gì? Cố Mục Lâm rất hoài nghi người trước mắt không phải Nam Khanh.

Nam Khanh buông ly xuống: "Hơi say thôi, không có uống say."

Cô thật sự chỉ hơi say, chỉ là gương mặt đỏ hết lên khiến cả người có cảm giác phong tình không nói nên lời, từng nét mặt từng nụ cười càng thêm câu hồn.

Cố Mục Lâm nhìn đến ngây người, hoàn hồn liền thầm mắng bản thân không có tiền đồ.

Hắn cũng không phải mới nhìn thấy mặt Nam Khanh lần đầu, sao có thể nhìn đến ngây người.

"Đã uống năm ly rồi, dù mới hơi say cũng đừng uống thêm nữa." Cố Mục Lâm đẩy hết rượu ở trước mặt cô ra xa.

Những người khác đang nói chuyện phiếm chú ý tới hai người, lập tức ánh mắt bay tới bay lui trong phòng.

Một nam sinh nhướng mày hỏi: "Cố thiếu, cậu còn đếm xem Nam Khanh uống mấy ly rượu sao?"

Chỉ khi Cố thiếu vẫn luôn nhìn chằm chằm người ta từ lúc bắt đầu mới có thể chú ý điểm này.

"Nam Khanh, Cố thiếu thích quản cậu như vậy từ khi nào thế? Người không biết còn tưởng rằng các cậu là người yêu đấy."

Bọn họ đều biết việc Nam Khanh thổ lộ với Cố Mục Lâm bị từ chối, cho nên bọn họ cảm thấy, đời này Cố Mục Lâm hẳn là chỉ đồng ý làm bạn bè với Nam Khanh, nhưng mà chuyện này lại là như thế nào?

Nam Khanh dựa vào sô pha, lười biếng nói: "Tớ không gọi tài xế tới, chờ chút nữa tớ phải đi nhờ xe cậu ấy về. Nhỡ tớ uống say rồi phun ra chiếc xe yêu quý của cậu ấy thì làm sao bây giờ, đương nhiên là phải quản tớ rồi."

"Thì ra là như vậy."

"Nam Khanh, cậu đi tới đây cùng Cố thiếu sao?"

"Ừm, bọn tớ học cùng một trường, đi nhờ xe cậu ấy luôn." Nam Khanh cố tình nhấn mạnh lí do đi nhờ xe chỉ vì học cùng một trường.

Theo bản năng phủi sạch quan hệ.

Một đám người nói chuyện vui vẻ, Cố Mục Lâm ngồi ở chỗ tối không nói gì, hắn cầm chén rượu một hớp uống cạn.

Trong lòng chỉ thấy phiền muộn, Cố Mục Lâm cảm giác có thứ gì đó đang yên lặng nảy mầm, hắn lại không có cách nào khống chế.

"Cố thiếu, đánh bài không?"

Con gái tụ thành một đám nói chuyện mỹ phẩm túi xách quần áo, bọn con trai liền muốn cùng nhau đánh mấy ván bài.

Cố Mục Lâm không có tâm tình: "Các cậu chơi trước đi, tôi đi ra ngoài hít thở không khí."

Hắn đứng dậy rời đi.

Mấy phú nhị đại trong nhóm hai mặt nhìn nhau: "Trong phòng cũng đâu có ngột ngạt, Cố thiếu uống nhiều rượu rồi à?"

"Chắc là có tâm sự rồi."

"Có thể là do việc ở công ty, dù sao bây giờ cậu ấy không được rảnh rỗi nhẹ nhàng như chúng ta nữa."

"Đừng nói nữa, chúng ta cũng chẳng thoải mái được bao lâu nữa đâu, người lớn trong nhà mỗi ngày đều cằn nhằn bắt tôi đi kế thừa gia sản."

"Nhà tôi cũng vậy, bố mẹ nói phải chuyển cổ phần cho tôi, tôi có thể tưởng tượng mấy cổ đông đã nhìn tôi lớn lên trong một giây sẽ biến thành kẻ địch ăn sạch tôi như thế nào."

"Ai."

"Còn đánh bài không?"

"Đánh, tôi muốn phá của, để người lớn trong nhà biết tôi không thích hợp thừa kế gia sản, tôi cảm thấy em trai của tôi thích hợp hơn ha ha ha ha."

"Trời đất, em trai mà cậu cũng không tha à! Em trai cậu hiện tại vẫn còn là học sinh tiểu học đấy, lương tâm cậu không đau sao?"

"Ai nói bắt em ấy thừa kế ngay lập tức, trưởng thành rồi kế thừa cũng được chứ sao. Học sinh tiểu học mới tốt đó, còn tận mười năm để đào tạo, con trai cả như tôi cứ coi như đào tạo hỏng đi, tôi chỉ muốn làm sâu gạo."

Trong nhà có em trai em gái đương nhiên phải khác biệt, người không có đúng là khổ ha ha.

Bọn họ không phải đám con nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng, không có ai ít gánh nặng trách nhiệm hơn ai. Trong nhà người giàu nào mà không có mấy sự kiện minh tranh ám đấu giữa con chính thất và con riêng? Bọn họ nhìn như không học vấn không nghề nghiệp, kỳ thật không biết đã có bao nhiêu đêm khuya phải ôm sách tài chính quản lý mà gặm đâu.

Lúc không khí lên cao, không biết là ai đề nghị đi lên sân thượng chơi sẽ càng vui, một đám người bên trong phòng đều động tâm.

Một đám người ra khỏi phòng, đột nhiên một người đàn ông mặc quần áo phục vụ chạy tới, phía sau còn có hai bảo vệ đang đuổi theo.

Trong tay người phục vụ cầm theo túi xách của một nhãn hiệu đắt tiền, hoang mang rối loạn, một tay khác thì cầm một lọ chất lỏng.

Bảo vệ thấy phía trước có khách, nhanh chóng hô lên: "Mau vào phòng, hắn là ăn trộm, trong tay hắn có axit!"

Bọn họ nghe được, gấp gáp lui về phía sau, nhưng mà cửa phòng đóng, đã tự động khóa lại.

Bọn họ không có chìa khóa, bởi vì lúc nãy có người phục vụ dẫn đường giúp họ mở cửa.

Mắt thấy người đàn ông kia chạy tới, bọn họ toàn bộ lui về phía sau.

"Lùi lại đi, lùi lại đi!"

Đám người đẩy nhau rất hỗn loạn, nhưng nam sinh vẫn luôn ở phía trước che chắn cho nữ sinh ở phía sau, cho dù ở thời điểm nguy hiểm như vậy cũng sẽ bảo vệ đám nữ sinh.

Tên ăn trộm sợ hãi, vốn dĩ anh ta là phục vụ ở nơi này, nhưng bởi vì nợ nần mới muốn trộm một cái túi. Dù sao có thể tới nơi này tiêu tiền đều là người giàu có, căn bản sẽ không để ý một cái túi xách.

Hắn vừa mới trộm được túi, còn chưa vào thang máy đã bị phát hiện, an ninh ở đây quá tốt.

Bên kia là một đám phú nhị đại khí chất phi phàm, đều là những thiếu niên cao lớn, bên này lại có hai người bảo vệ chặn lại, tên ăn trộm luống cuống, hắn giơ axit: "Để tao vào thang máy, đừng tới đây."

17.03.2024

Nếu có chỗ nào khó hiểu hoặc sai chính tả thì mọi người cmt để mình sửa nhe. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro