1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Khanh thấy thời gian không sai biệt lắm, cô nói với người bên cạnh: "Đấu giá viên Huyền thoại biển sâu kia."

Nếu đã tới, liền mua một món đồ về đi, có thân thể khỏe mạnh thì phải hưởng thụ cuộc sống. Lần đầu đi hội đấu giá, viên Huyền thoại biển sâu kia cũng coi như vừa mắt Nam Khanh.

Đấu giá trực tiếp giao cho người khác là được, cô không cần tự mình kêu giá.

Đối với kẻ có tiền mà nói, chỉ cần muốn thì đấu giá, không cần quan tâm bao nhiêu tiền, lấy được là được.

Nam Khanh đứng dậy: "Tôi ra ngoài một lát, lấy được đồ liền đưa tới Nam Ngự Uyển."

"Vâng, Nam tiểu thư."

Nam Khanh đi ra ngoài, trong phòng tuy thoải mái, nhưng có chút chán.

Nằm viện nhiều năm khiến Nam Khanh không thích ở trong phòng.

"Nhị Nhị, nữ chính sao rồi?"

Cô vừa sai người phục vụ làm bẩn quần áo của Cố Mục Lâm, đoán chừng lúc này Cố Mục Lâm thay quần áo còn chưa trở về.

Một thay đổi nhỏ cũng sẽ dẫn tới loạt hiệu ứng cánh bướm, Cố Mục Lâm không ở đây, sẽ không ai cứu nữ chính bị hạ thuốc.

Cô đi cứu nữ chính vậy.

Nhị Nhị nhìn tuyến thời gian: "Hiện tại nữ chính vừa bị ông chủ kia đánh thuốc, trong chốc lát cô ấy sẽ chạy ra."

"Được."

Nam Khanh đi giày cao gót, chậm rì rì bước tới, đi về phía cầu thang.

Có Nhị Nhị ở trong xem cốt truyện hướng dẫn, Nam Khanh một chút cũng không lo lắng bản thân sẽ đi nhầm chỗ.

Một người một hệ thống tuy mới trói định không bao lâu, nhưng thời điểm làm nhiệm vụ đặc biệt ăn ý. Nhị Nhị phụ trách truyền tin tức, Nam Khanh bình tĩnh nghiêm túc nghĩ biện pháp thực hiện.

*

Cửa phòng bị mở tung ra, lễ phục trên người Tô Huy Huy bị người ta xé rách, có chút lỏng lẻo, cô sợ hãi chạy ra ngoài hướng về phía cầu thang.

Không thể đi thang máy, không thể đi, sẽ bị phát hiện!

Lúc nãy ở bên trong cô bị người ta bắt uống rượu, trực giác Tô Huy Huy cảm thấy rượu có vấn đề.

Cho nên cô uống xong liền phun lên mặt người kia, trực tiếp cầm đồ ném qua, chạy như điên ra ngoài.

Bên trong phòng hỗn loạn, âm thanh một người đàn ông quát to: "Bắt con nhỏ kia về cho tao, mẹ nó, vậy mà dám đánh ông!"

"Viên tổng, đầu ngài... Chúng ta vẫn nên gọi bác sĩ cho ngài trước đã."

Không nên làm lớn chuyện, hôm nay Cố thiếu cũng tới hội đấu giá.

Người phụ trách thật đau đầu.

"Gọi bác sĩ, còn có, nhất định phải bắt được con nhỏ kia về đây."

Người của hội đấu giá không đi bắt Tô Huy Huy, bọn họ không nghe theo mệnh lệnh của ai, vì thế đều là vệ sĩ mà người đàn ông kia mang đến đi bắt người.

Trên cầu thang, Tô Huy Huy mang giày cao gót căn bản không chạy được, cô cởi giày ném vào thùng rác, để chân trần chạy vội.

Một đường chạy nghiêng ngả xuống dưới, cô không cẩn thận té ngã, chân đập mạnh vào bậc thang bị trẹo.

Chân bị trẹo, cả người không đứng dậy nổi, Tô Huy Huy có chút tuyệt vọng.

Tránh được việc bị hạ thuốc, lại ở chỗ này ngã một cái, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự trốn không thoát sao?

Không thể ngã ở nơi này, cô phải đứng lên, bằng không nhất định sẽ bị đám người kia bắt đi, đời này của cô liền bị hủy hoại.

Kể cả cô muốn, cũng không thể cùng loại đàn ông đáng tuổi bố mình như này.

"Ai cứu tôi..." Tô Huy Huy chịu đựng mắt cá chân đau nhức, nỉ non.

Cộp, cộp, cộp

Tiếng giày cao gót thanh thúy gõ trên mặt đất, Tô Huy Huy nghe thấy âm thanh thì trở nên thanh tỉnh, giống như thấy được hi vọng. Một đôi cao gót màu bạc dừng lại trước mặt cô.

Cô nhanh chóng bám lấy bắp chân người kia: "Tiểu thư, tiểu thư cứu tôi với."

Bị Tô Huy Huy chạm vào như vậy, Nam Khanh chuẩn bị khom lưng đỡ cô ấy liền dừng lại, cô không thích người khác chạm vào mình.

Tô Huy Huy không nghe được câu trả lời, ngẩng đầu nói: "Tiểu thư, cứu... Nam Khanh?"

Vậy mà là Nam Khanh.

Nam Khanh mặc một bộ váy đắt giá, trên mặt trang điểm tinh xảo, chân đi giày cao gót từ trên cao nhìn xuống. Trong nháy mắt Tô Huy Huy cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.

Lại bị cô ấy thấy, vừa mới bị cô ấy thấy mình làm người mẫu, hiện tại lại bị cô ấy thấy mình chật vật như vậy.

Tô Huy Huy không cần nhìn cũng biết bản thân lúc này chật vật cỡ nào, tóc rối tung, quần áo bị người xé rách, để chân trần...

Nam Khanh nhíu mày, bởi vì móng tay Tô Huy Huy bấm vào chân cô.

Nhị Nhị nghiêng đầu lẩm bẩm nói: "Ai, nữ chính không bị hạ thuốc, xem ra cốt truyện đã xảy ra lệch lạc."

Phát sinh lệch lạc cũng không sao, đều là lỗ hổng trong 3000 thế giới, ngẫu nhiên xuất hiện chút lệch lạc là việc bình thường.

Nhưng mà nữ chính dù không bị hạ thuốc, vẫn không thể tránh khỏi số phận bị thương ở chân.

Nam Khanh mở miệng: "Đứng lên, tôi đưa cậu rời đi."

Nam Khanh nhìn ánh mắt tức giận vừa rồi của Tô Huy Huy, nữ chính đối với cô tựa hồ có thù oán?

Bản thân hẳn là không đắc tội cô ấy đi, tuy rằng từ chối kết bạn với cô ấy, nhưng lần trước cô rất tốt bụng đưa cô ấy đi phòng y tế mà.

Tô Huy Huy buông chân cô ra, cúi đầu không nói chuyện, nỗ lực tự mình đứng lên.

Tô Huy Huy căn bản đứng dậy không nổi, mắt cá chân từng đợt đau đớn, đứng lên được một nửa lại ngã xuống, còn may có Nam Khanh nhanh chóng đỡ lấy.

Nam Khanh sức lực rất lớn, có thể một tay kéo Cố Mục Lâm một thiếu niên cao mét tám vào phòng, hiện tại đỡ nữ chính căn bản không tính là gì.

"Chân cậu bị thương, nể tình bạn cùng lớp, tôi đưa cậu đi bệnh viện." Cô nhàn nhạt nói.

Một câu, coi như giải thích vì sao giúp cô ấy.

Xem như cùng lớp nên cô mới giúp đỡ mà thôi, đừng nghĩ nhiều.

Tô Huy Huy không còn sức lực nói chuyện, vừa mới bị dọa sợ như vậy, lại nặng nề ngã một cái, cả người choáng váng dựa vào Nam Khanh.

Nam Khanh dẫm lên giày cao gót, một tay đỡ bả vai Tô Huy Huy, một tay ôm eo cô ấy đề phòng cô ấy ngã xuống.

Trong chốc lát thấy Tô Huy Huy yên lặng, Nam Khanh nghiêng đầu nhìn: "Cô ấy làm sao vậy?"

Nhị Nhị: "Sợ hãi quá độ dẫn đến hôn mê."

"Được rồi."

Nam Khanh đỡ Tô Huy Huy xuống cầu thang, vào thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe.

Thang máy đi xuống.

Trong góc cầu thang, Cố Mục Lâm đã thay tây trang màu đen đi tới, đôi mắt nhìn từng con số sáng lên trên thang máy.

"Đi bãi đỗ xe..." Cố Mục Lâm hoài nghi nhìn chằm chằm con số kia: "Từ khi nào Nam Khanh thích giúp đỡ người khác như vậy?"

Không phải là đại tiểu thư cao lãnh ngạo mạn sao?

Vậy mà sẽ giúp đỡ một người mẫu?

Hắn cũng vừa mới biết sự việc ở hội đấu giá, xảy ra chuyện tuy là người mẫu tạm thời, nhưng dù sao cũng là người hội đấu giá tuyển dụng.

Cố Mục Lâm phái người đi tìm người mẫu kia, hắn để ý khắp nơi. Đã lâu không tới nơi này, xem như lấy tư cách cổ đông làm một cuộc khảo sát định kỳ.

Không ngờ tới lại nhìn thấy Nam Khanh đỡ một cô gái không tỉnh táo vào thang máy, từ quần áo trên người cô gái đó có thể nhìn ra, là người mẫu hội đấu giá.

Thích giúp đỡ mọi người, từ ngữ này trước nay không liên quan đến Nam Khanh.

Giám đốc kinh hồn táng đảm, hắn tiến lên: "Cố tổng, màn hình giám sát cho thấy người mẫu kia được Nam Khanh tiểu thư đưa đi."

"Ừm, lấy thông tin người mẫu kia cho tôi."

Thanh âm thiếu niên khàn khàn, nghe phá lệ uy nghiêm. Đừng nhìn Cố thiếu trẻ tuổi, hắn không phải người dễ bị lừa gạt.

"Vâng."

Cố Mục Lâm trở lại phòng, điện thoại liền nhận được thông tin của người mẫu nữ kia.

"Đại học A?"

Ánh mắt Cố Mục Lâm quét xuống dưới, nhìn lướt qua ảnh chụp Tô Huy Huy trên sơ yếu lý lịch, thì ra người mẫu nữ kia và Nam Khanh học cùng lớp chuyên ngành.

*

Bệnh viện, trong phòng VIP đơn độc, căn phòng to rộng sạch sẽ không có mùi nước sát trùng khó chịu.

Tô Huy Huy lờ mờ tỉnh dậy, cô nhìn căn phòng màu trắng được trang trí tinh tế.

Đây là nơi nào?

Thấy Tô Huy Huy tỉnh, y tá canh giữ bên cạnh lập tức kiểm tra: "Tiểu thư tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"

Tô Huy Huy không có chỗ nào không thoải mái, chỗ chân bị thương cũng đã được bôi thuốc.

Tô Huy Huy hỏi: "Xin hỏi là ai đưa tôi tới bệnh viện?"

"Là một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy không phải bạn của cô sao?"

"Không... Không phải bạn của tôi." Tô Huy Huy nhớ rõ người cuối cùng mình nhìn thấy là Nam Khanh, cho nên là Nam Khanh đưa cô tới bệnh viện.

Cô còn nghĩ rằng Nam Khanh tới chê cười mình chật vật, không ngờ tới cô ấy thật sự cứu mình. Tô Huy Huy nhớ kỹ chuyện này, trở lại trường học sẽ nói lời cảm tạ với Nam Khanh.

Trải qua chuyện này, cô càng thêm chán ghét loại người có tiền không đặt người khác trong mắt, cô dù nghèo, nhưng không phải kỹ nữ.

Nam Khanh vừa nhìn liền biết không phải người có thân phận đơn giản, có thể khiến người của hội đấu giá cung kính với cô ấy.

Loại người này không phải người cô có thể chọc tới.

Tuy rằng đã an toàn, nhưng trong lòng Tô Huy Huy rất khó chịu khi bị Nam Khanh thấy được bộ dáng chật vật nhất của mình.

Tô Huy Huy làm thủ tục xuất viện, nhìn phòng bệnh xa hoa như vậy cô đã chuẩn bị tốt phải trả từ năm con số trở lên, nhưng thời điểm làm thủ tục cô mới biết, Nam Khanh đã trả tiền.

*

Buổi sáng Nam Khanh không có tiết, hôm qua đi hội đấu giá còn đưa nữ chính đến bệnh viện, Nam Khanh rạng sáng mới trở về nghỉ ngơi, cô ngủ nướng đến trưa.

Trước kia thời điểm sinh bệnh, Nam Khanh ngủ rồi vẫn rất mệt, toàn thân đau đớn, hơn nữa khi ngủ hô hấp khó khăn, cô vẫn luôn trằn trọc.

Hiện tại có thân thể này, Nam Khanh mới cảm nhận được như nào là một giấc ngủ thoải mái.

Nhị Nhị nghe cô độc thoại trong lòng, nhịn không được hỏi: "Cô bị bệnh gì vậy, đã ở bệnh viện rất lâu sao?"

Nhị Nhị kí kết với rất nhiều ký chủ, nó chưa từng quan tâm sinh hoạt lúc còn sống của ký chủ, nó chỉ biết nắm bắt mong ước của ký chủ khiến đối phương đồng ý ký khế ước với mình.

Mong muốn lớn nhất lúc chết của ký chủ này là muốn có thân thể khỏe mạnh, Nhị Nhị bắt được điểm này nên dụ được Nam Khanh.

Đến bây giờ nó vẫn có thể cảm nhận được khát vọng của Nam Khanh đối với sức khỏe, điều này làm Nhị Nhị rất tò mò, Nam Khanh bị bệnh gì, thống khổ như vậy sao?

Người không bị bệnh, vĩnh viễn không biết bị bệnh có bao nhiêu thống khổ.

Nam Khanh: "Suy tạng toàn bộ."

Toàn bộ cơ quan nội tạng đều suy kiệt.

Nhị Nhị kinh ngạc: "Vậy cô sống thật không dễ dàng, có thể lớn lên càng không dễ dàng."

Suy tạng toàn bộ, có thể sống được trừ bỏ cần có ý chí, còn cần rất nhiều, rất nhiều tiền tài chống đỡ.

"Cha mẹ tôi rất có tiền, có tiền tài chống đỡ những khoản chi phí thuốc men cao. Khi còn nhỏ vẫn tốt, nhưng tôi càng trưởng thành tình trạng cơ thể càng xấu, phải cắm các loại ống tiêm. Cậu biết ngày hôm đó vì sao tôi được xuống giường không?"

Ngày thường cả người Nam Khanh cắm đầy ống không thể nhúc nhích.

Ngày đó trời sắp mưa, cô xuống giường đứng bên cửa sổ.

Nhị Nhị: "Vì sao?"

"Bởi vì hôm đó là sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, tôi yêu cầu y tá cho tôi xuống giường."

Trong không gian màu xanh, một nhóc con chừng bốn năm tuổi ngồi dưới đất, nó banh khuôn mặt nhỏ.

Sinh nhật hai mươi tuổi, ký chủ này của nó vậy mà chết vào ngày sinh nhật của mình.

"Nam Khanh, sinh nhật cô cha mẹ không tới xem cô sao?"

Nhị Nhị nhớ rõ thời điểm nó thấy Nam Khanh, Nam Khanh một mình cô độc trong phòng bệnh, sau đó liền qua đời.

"Cha mẹ đã mấy năm không tới xem tôi rồi."

Nam Khanh nhàn nhạt trần thuật, rõ ràng là chuyện thực đau lòng, nhưng cô tựa hồ không để ý, giống như việc này không liên quan tới mình.

Bệnh mãi không khỏi, cha mẹ cô sớm đã sinh em trai em gái, việc duy nhất có thể làm chính là trả tiền thuốc men, hoặc là nói họ đã quên có một cô con gái trong bệnh viện.

Nam Khanh một chút cũng không hận cha mẹ. Có lẽ ở bệnh viện sinh sống mười mấy năm, trừ bỏ bác sĩ y tá cũng chỉ có bản thân, tính cách cô thay đổi tương đối lạnh nhạt. Đối với những thứ như tình thân tình bạn tình yêu, cô không được trải nghiệm cái gì.

Nói chuyện phiếm một chút, Nhị Nhị sinh ra vài tia thương hại với Nam Khanh.

"Nam Khanh, nhiệm vụ rất nhiều, trừ bỏ được hưởng thụ thân thể khỏe mạnh, cô cũng có thể hưởng thụ rất nhiều thứ, ví dụ như cha mẹ nguyên chủ đối với nguyên chủ rất tốt."

Làm hệ thống, trong mắt Nhị Nhị nhiệm vụ là quan trọng nhất, nhưng nó cũng không hạn chế những thứ khác, độ tự do của ký chủ là rất cao.

"Được."

Câu trả lời này có bao nhiêu thật lòng, bao nhiêu qua loa chỉ mình Nam Khanh biết. Cô không định đón nhận, cô hiện tại chỉ muốn trải qua cuộc sống khỏe mạnh, còn những thứ khác cứ để tự nhiên.

*

Một lần ký kết, Nhị Nhị không biết bản thân trong lúc lơ đãng đã cứu rỗi một linh hồn, đồng thời nó cũng có được bạn đồng hành tốt nhất.

Nam Khanh ngủ nướng, cả người lười biếng, chăn bị cô làm rối tung, đai áo ngủ lỏng lẻo, lộ ra bả vai cùng xương quai xanh xinh đẹp, không mặc nội y, độ cong dưới áo ngủ như ẩn như hiện.

Nhị Nhị tự động che chắn hình ảnh ký chủ.

Màn hình trôi nổi trước mặt thằng nhóc biến đen, Nhị Nhị bất đắc dĩ, tuy nó là hệ thống không phải người, nhưng thiết lập giới tính là nam.

Nam Khanh ngủ thoải mái, cô không biết trường học chỉ trong một buổi sáng đã bạo phát một chuỗi tin đồn về mình.

Đại học là nơi dốc lòng học tập tiến bộ, nhưng người trưởng thành luôn có tư tưởng hỗn tạp, không thiếu người miệng lưỡi bẩn thỉu nói hươu nói vượn.

Từ lúc khai giảng trên diễn đàn mọi người đều chỉ đăng bài về chuyện huấn luyện quân sự, khen huấn luyện viên lớp nào đẹp trai, hoặc là nói sinh viên mới có ai đẹp trai ai xinh gái.

Phải biết rằng ở trên diễn đàn trường Tô Huy Huy rất nổi tiếng.

Hiện tại trong diễn đàn đều nghị luận về một nữ sinh, nữ sinh này chính là Nam Khanh.

Rất nhiều người đăng bài, hình ảnh đính kèm đều là ảnh Nam Khanh mặc hàng hiệu lên siêu xe, còn có đàn ông giúp cô mở cửa xe.

Bài viết: Sinh viên năm nhất mới báo danh, vậy mà ở bên ngoài..., xem tư thế này có vẻ như mười phần thuần thục nha.

Bài viết: Cuộc sống bên ngoài của nữ sinh ở chung cư một người, kim chủ lợi hại.

Bài viết:...

Phía dưới mục bình luận cũng rất khó coi, chỉ một buổi sáng đã xuất hiện một loạt.

[Thời điểm huấn luyện cậu ta rất kiêu ngạo, không để ý tới người khác. Rất nhiều lần huấn luyện xong buổi tối đều có siêu xe tới đón, thật đúng là nghiệp vụ bận rộn mà. Huấn luyện mệt như vậy, buổi tối còn phải hầu hạ ba ba.]

[Lớn lên thật xinh đẹp thật có khí chất, giống như tiểu thư nhà quyền thế, loại nữ sinh này đè dưới thân khẳng định rất có cảm giác, kẻ có tiền thật biết chơi.]

[...]

[Không thể nào, cô ấy thật sự rất có khí chất, vì sao tôi cảm thấy xe này là của cô ấy, còn người mở cửa xe là tài xế chứ?]

[Còn chưa xác minh đâu, các người đừng nói chuyện ghê tởm như vậy. Đừng đoán bậy, học tập cho tốt đi, quản chuyện người khác nhiều như vậy làm gì.]

[...]

Có người có đầu óc không tin những chuyện này, có người ở trên mạng lại nói lời ác ý.

Qua nửa ngày, giáo viên quản lý diễn đàn mở diễn đàn ra kiểm tra mới phát hiện đã xảy ra chuyện, tức khắc bị dọa chết khiếp.

08.03.2024

Nếu có chỗ nào khó hiểu hoặc sai chính tả thì mọi người cmt để mình sửa nhe. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro