2.18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đồng ý rồi.

An Mặc Từ nghe thấy đáp án mình muốn, vui sướng vòng tay ôm cô thật chặt: "Tinh Tinh, ở bên tôi cả đời được không, không có cậu tôi thật sự không sống được."

Cậu là tất cả với tôi, cậu là ánh sáng trong bóng tối, chiếu sáng cuộc đời tôi.

Sức nóng của video kia quá lớn, có người tới cửa phỏng vấn.

An Mặc Từ đối mặt với camera, nói: "Tôi và cô ấy đã được tuyển thẳng vào Thanh Bắc, bọn tôi vẫn luôn giữ mối quan hệ bạn tốt cùng nhau học tập."

Tuyển thẳng vào Thanh Bắc!

Phóng viên hít hà một hơi, đây là học bá hàng thật giá thật đó!

"Vậy sao ở lần phỏng vấn trước, cậu lại nói cô gái đó là bạn gái của cậu?"

"Bởi vì tốt nghiệp rồi."

"Hả?"

"Tốt nghiệp, có thể yêu đương." An Mặc Từ nhàn nhạt nói.

Phóng viên lập tức hiểu cậu có ý gì, bọn họ không yêu sớm, khoảnh khắc thi đại học xong, tốt nghiệp mới thừa nhận quan hệ.

Đã giải đáp xong nghi hoặc, phóng viên hỏi thêm một vài vấn đề về phương diện học tập, ví dụ như bình thường cậu học bài theo phương pháp nào, vân vân và vân vân.

An Mặc Từ cũng rất phối hợp nói vài câu đơn giản.

Đến cuối cùng phóng viên tò mò hỏi một câu: "Trong hai người ai là người tỏ tình?"

"Tôi."

"Tỏ tình lúc nào vậy?" Cho phép phóng viên cô được nhiều chuyện một chút, không nhiều chuyện thì không phải phóng viên.

"Hôm qua."

Ngày hôm qua? Quả thật là sau khi tốt nghiệp mới yêu đương.

Đoạn phỏng vấn này lại bùng nổ trên mạng. Những người nói An Mặc Từ chắc chắn là học tra, nói bọn họ yêu sớm, còn ác độc nguyền rủa bọn họ không đỗ được trường tốt khẳng định đều buồn bực muốn chết.

Cả hai cùng được Thanh Bắc tuyển thẳng, yêu thầm nhưng chưa bày tỏ, duy trì quan hệ bạn tốt giúp đỡ lẫn nhau học tập, sau khi tốt nghiệp mới ở bên nhau? Đây là câu chuyện thần tiên gì vậy!!

Rất nhiều học sinh hâm mộ phát khóc, người ta không chỉ đỗ vào trường tốt, tốt nghiệp xong còn có được tình yêu.

Mà ba mẹ Hướng đi du lịch ở xa có chút không tưởng tượng nổi.

Ba Hướng: "Thế là chúng ta tự tay dẫn sói vào nhà à?"

Bọn họ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc con gái có bạn trai nhanh như vậy!

Hơn nữa tên bạn trai này còn thường xuyên tới nhà bọn họ ăn cơm, là chàng trai bọn họ khen không dứt miệng.

Mẹ Hướng ngược lại vẫn rất vô tư: "Xã hội hiện tại có biết bao người không tìm được người yêu chứ, Tiểu Tinh nhà mình có bạn trai là chuyện tốt!"

"Cũng đúng ha."

Ba mẹ Hướng không phải thật sự không quan tâm, đêm hôm đó đã gọi điện thoại cho Nam Khanh.

Bọn họ không có ý trách tội, nhưng vẫn cẩn thận khuyên nhủ đám trẻ, tuổi này vẫn phải lấy việc học làm trọng. Có thể yêu đương, nhưng không thể làm những việc khác.

Mẹ Hướng nghiêm túc giáo dục con gái về phương diện kia, Nam Khanh bình tĩnh nghe hết.

Ba Hướng cũng dặn dò thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

Nam Khanh ngồi ở phòng khách, An Mặc Từ đang rửa chén, không biết cậu có nghe thấy gì không.

Thi đại học xong, chờ đón đám học sinh là kì nghỉ bung xõa hết mình. Thỉnh thoảng lớp bọn họ sẽ tụ tập ăn cơm, Nam Khanh và An Mặc Từ lần nào cũng đi cùng nhau, bạn học trong lớp hâm mộ khóc hu hu.

Đáng giận, sớm biết như vậy thì đã không gọi hai người họ tới, kêu ra để tự ngược bản thân à?

Mỗi lần gặp mặt, An Mặc Từ đều cầm túi giúp Nam Khanh, trên bàn cơm thì gắp thức ăn cho cô, thấy đồ uống của cô hết thì rót thêm cho cô.

An Mặc Từ không quá thích nói chuyện, nhưng mỗi câu cậu nói đều liên quan tới Nam Khanh, mỗi câu đều là nói cho cô nghe.

Lưu Vân Vân muốn khóc.

Bởi vì không chỉ có bạn cùng bàn của cô yêu đương, bạn tốt Trình Thiến của cô cũng yêu đương rồi.

Trình Thiến và Cung Quân Hạo là thanh mai trúc mã, thi đại học xong thì hẹn hò.

Lưu Vân Vân bị kẹp ở giữa hai đôi uyên ương.

An Mặc Từ và Nam Khanh ngược đám bạn học xong, Cung Quân Hạo và Trình Thiến lại ngược bọn họ thêm một lần.

Cuối cùng có người bóp cổ lớp trưởng nói: "Đừng mời đám người đang yêu đương nữa! Lần sau còn mời bọn họ tới tôi bóp chết cậu a a a..."

Lớp trưởng cười: "Không sao, không sao, đều là bạn cùng lớp, càng đông càng vui."

"Không đông mới vui!"

"Không đông mới vui!"

"..."

Kì nghỉ kết thúc, lớp bọn họ tổ chức buổi liên hoan cuối cùng, sau bữa tiệc này tất cả mọi người sẽ lao mình vào tương lai rộng lớn.

Kết quả thi đại học của lớp bọn họ khá tốt, có người ở lại thành phố A học, cũng có người đi nơi khác học.

Bữa cơm tạm biệt để lại kí ức đẹp đẽ khắc sâu trong lòng bọn họ.

Ba mẹ Hướng đỏ mắt giúp con gái soạn đồ.

Từ nhỏ đến lớn bọn họ chưa từng ở xa con gái như vậy, hơn nữa lần này đi rồi đến kì nghỉ mới có thể quay lại.

Hai người vừa không nỡ vừa lo lắng, nhưng lúc nhìn thấy An Mặc Từ đứng cạnh con gái, tự nhiên bọn họ lại cảm thấy yên tâm kì lạ.

Ít nhất con gái không đi một mình, vẫn có người ở bên cạnh chăm sóc nó.

Ấn tượng của bọn họ đối với An Mặc Từ rất tốt, tuy rằng tên nhóc này chính là con heo đã ủi mất cải trắng nhà họ.

"Tiểu Tinh, xuống máy bay nhớ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho mẹ, về tới trường học cũng phải nhắn. Lúc bắt taxi ở sân bay nhớ chụp lại biển số xe gửi về..." Mẹ Hướng lải nhải cẩn thận dặn dò.

Nam Khanh cũng có chút bịn rịn, cha mẹ của nguyên chủ thực sự rất tốt.

"Con biết rồi ạ, nhất định con sẽ nhắn tin cho mẹ, cũng sẽ chụp lại biển số xe, mẹ đừng lo lắng cho bọn con." Nam Khanh ôm mẹ Hướng.

An Mặc Từ đứng ở một bên nói: "Cô chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Tinh Tinh cẩn thận."

"Được rồi được rồi."

"Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi thôi, đưa hai đứa tới sân bay."

Lúc xuống lầu, An Mặc Từ giúp Nam Khanh xách hành lý. Cậu cúi đầu, không ai thấy sự vui sướng điên cuồng trong mắt cậu.

Tới thành phố mới, hoàn cảnh lạ lẫm, mà cậu là người duy nhất gần gũi với cô.

Loại cảm giác này thật tốt.

Đi vào sân bay, lại thêm một hồi dặn dò.

Mẹ Hướng rơi nước mắt, bà vẫn không nỡ xa con gái.

Thanh Bắc tuy rằng tốt, nhưng lại cách nhà quá xa.

Nam Khanh duỗi tay xoa xoa lưng mẹ Hướng: "Con sẽ gọi cho mẹ mỗi ngày, cứ đến kì nghỉ thì sẽ về, mẹ đừng lo nhé."

"Được rồi, các con vào trong đi, đừng để bị muộn." Mẹ Hướng lau nước mắt.

An Mặc Từ và Nam Khanh kéo vali đi kí gửi, thân ảnh càng ngày càng xa.

Mẹ Hướng hít sâu một hơi, khống chế tốt cảm xúc của bản thân. Bà quay đầu lại thì thấy ba Hướng đang muốn khóc, bà bật cười: "Lúc nãy không phải rất bình tĩnh sao? Con gái đi rồi thì lại khóc."

"Tôi luyến tiếc không được sao."

"Ha ha ha ha..."

Bộ dạng này của ba Hướng chọc mẹ Hướng cười khanh khách.

*

An Mặc Từ nắm tay Nam Khanh vào quầy check in, chọn hai chỗ ngồi cạnh nhau.

Tận đến lúc máy bay bay lên bầu trời, An Mặc Từ vẫn cảm thấy không chân thực.

Cậu đã từng cho rằng cậu sẽ mất đi cô, cậu và cô sẽ càng ngày càng xa cách.

An Mặc Từ chưa bao giờ dám ảo tưởng có ngày bọn họ sẽ bước lên máy bay, cùng đi đến một thành phố xa lạ, bắt đầu cuộc sống chỉ có hai người.

"Tinh Tinh, anh cảm thấy không chân thực."

"Hả?" Nam Khanh ngủ gà ngủ gật, nâng mi mắt nhìn cậu.

An Mặc Từ nghiêng đầu, khàn khàn nói: "Hiện thực bây giờ khiến anh cảm thấy không chân thực, mọi thứ thật sự quá tốt đẹp."

"Phốc, An Mặc Từ, anh dễ thỏa mãn thật đấy."

"Chỉ cần có em ở bên cạnh, anh đã rất thỏa mãn rồi." Đương nhiên, nếu có thể An Mặc Từ vẫn muốn được thỏa mãn thêm một chút...

Con trai tuổi dậy thì dễ bị kích thích, mỗi lần An Mặc Từ đều có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình có biến hóa, nhưng cậu vẫn cố gắng áp chế, không để dọa đến cô.

Bây giờ chưa được, qua hai năm nữa lại nói.

Xuống máy bay, bọn họ bắt taxi tới trường học. Mai mới là ngày nhập học chính thức, hôm nay bọn họ tới là để làm quen trước với khu vực xung quanh trường.

Buổi tối hai người thuê khách sạn để qua đêm.

Tin xấu là khách sạn chỉ còn đúng một phòng.

Cũng may phòng này là phòng đôi, có hai giường riêng.

An Mặc Từ mang hành lý vào phòng, cúi đầu nói: "Em tắm trước đi."

"Được."

Nam Khanh lấy đồ ngủ trong vali rồi đi vào phòng tắm.

Phòng tắm của khách sạn không lớn lắm, không có bồn tắm. Nam Khanh điều chỉnh xong nhiệt độ nước thì bắt đầu tắm rửa.

An Mặc Từ cúi đầu ngồi trên giường, bàn tay nắm chặt. Bên tai cậu chỉ có tiếng nước róc rách, thông qua âm thanh đứt quãng cậu có thể tưởng tượng được cô gái bên trong đang làm gì.

Đợi hơn hai mươi phút, tiếng nước ngừng lại, bên trong truyền ra âm thanh mặc quần áo sột soạt.

Trong đầu An Mặc Từ đã hiện ra một hình ảnh.

Bụng dưới của cậu nóng lên từng đợt, cậu siết chặt bàn tay, thân thể run rẩy.

Không thể, tuyệt đối không thể.

Nam Khanh vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm: "Em tắm xong rồi, nhưng bên trong đang nóng lắm, anh đợi chút hẵng vào."

Nói còn chưa dứt lời, An Mặc Từ đã trực tiếp lướt qua cô đi vào phòng tắm.

Nam Khanh nhíu mày, vội vàng như vậy à? Vội đi vệ sinh hay vội đi tắm rửa vậy?

Giây tiếp theo trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.

Nam Khanh không quản cậu nữa, cô lau khô tóc rồi đi quanh phòng tìm máy sấy.

Cũng may trong phòng có để, nếu không tóc ướt như này cô không ngủ được.

Nam Khanh sấy khô tóc rồi mà người trong phòng tắm vẫn đang tắm rửa, hơn nữa còn mở nước rất to.

Nam Khanh nằm trên giường chơi điện thoại, cô mở sách triết học ra xem thử.

Nam Khanh đọc sách rất tập trung, người trong phòng tắm ra ngoài rồi cô cũng không phát hiện ra.

Thẳng đến khi một bên giường lõm xuống, Nam Khanh quay đầu lại thì thấy An Mặc Từ.

Cả người cậu mang theo khí lạnh.

Nam Khanh nghi hoặc: "Anh tắm bằng nước nóng sao? Sao trên người lại lạnh như vậy."

"Tắm nước lạnh."

"Sao lại tắm nước lạnh? Lỡ như bị cảm thì sao, ngày mai phải đi báo danh đó."

An Mặc Từ ngồi ở mép giường. Từ góc độ của cậu, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra dưới cổ áo của Nam Khanh.

Làn da cô trắng nõn mịn màng, dù chỉ véo nhẹ một cái cũng có thể lưu lại vệt hồng ở trên.

An Mặc Từ cầm lòng không đậu chậm rãi tới gần, Nam Khanh lập tức chú ý tới biểu cảm bất thường của cậu: "An Mặc Từ, anh muốn làm gì?"

"Tinh Tinh, anh có thể hôn em không?"

"..."

Bọn họ là người yêu đương nhiên có thể hôn, nhưng nhìn ánh mắt của An Mặc Từ, một chút cũng không giống chỉ muốn hôn hôn mấy cái đơn giản!

Không đợi Nam Khanh từ chối, An Mặc Từ đã đặt hai tay bên vai của Nam Khanh, đè cô xuống giường.

"An Mặc Từ!"

"Tinh Tinh, em hại anh phải tắm nước lạnh." Giọng điệu của An Mặc Từ đầy u oán, ghé sát mặt tới: "Tắm nước lạnh nửa tiếng rồi vẫn không có tác dụng gì, anh rất khó chịu, làm sao bây giờ?"

"...Sao em biết được."

"Em biết."

"An Mặc Từ, anh bình tĩnh một chút, chúng ta vẫn còn nhỏ, hơn nữa em cũng không muốn ở chỗ này..." Tay Nam Khanh chống lên ngực cậu, mềm mại nói.

An Mặc Từ không để ý tới sự phản kháng của cô, cậu nói: "Ngoan, em khóc một chút đi được không, thấy em khóc thì anh sẽ thoải mái."

Lại phát bệnh!

Nam Khanh vươn chân định đá cậu, An Mặc Từ đã có phòng bị từ sớm, túm chặt cổ chân của cô.

"Tinh Tinh, một chiêu không thể dùng hai lần đâu." An Mặc Từ cắn một cái lên cổ cô, mơ hồ không rõ nói: "Anh hứa sẽ không làm gì quá đáng, anh thật sự thấy khó chịu mà."

12.04.2024

Nếu có chỗ nào khó hiểu hoặc sai chính tả thì mọi người cmt để mình sửa nhe. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro