Chương 123-124: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 123

"Ngươi tỏ ra thâm cừu đại hận như vậy làm gì, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng phải cười lên, ta không thích vẻ mặt này của ngươi chút nào, cho dù người ta có nợ ngươi cái gì, ngươi cũng không được thể hiện ra ngoài, trước mắt chúng ta cứ nhẫn nhịn đã." Phù Gia căn dặn Dịch Yếm vài câu.

Dịch Yếm điều chỉnh lại biểu cảm của mình, nở nụ cười khó coi, Phù Gia với vẻ mặt của ông cụ ngồi tàu điện ngầm: "Thôi đừng cười, cứ bình thường là được."

Thoáng cái, Dịch Yếm khôi phục khuôn mặt không cảm xúc, đi vào Thái Học.

Hệ thống hỏi Phù Gia: "Có phải cô tính bồi dưỡng thằng nhóc hoàng tử này không?"

Phù Gia: "Ngày trước không biết thân phận của hắn, chỉ định kiếm một tiểu thái giám giúp chăm coi vườn rau, có điều có một cái thân phận cũng tốt, biết đâu sau này có đất phong, rồi ta theo hắn tới đất phong, như vậy có thể tự do tự tại rồi."

Nhiều khi cô còn được một trăm tên đàn ông khỏe mạnh nữa đó.

Mới nghĩ tới thôi đã thấy sung sướng cuộc đời.

Hệ thống:...

Nó cũng bắt đầu háo hức, hy vọng đứa nhỏ này nhanh chóng trưởng thành, tới đất phong.

Nhưng đứa nhỏ này mới có mấy tuổi, không biết tới khi nào mới có thể đến đất phong nữa.

May là thế giới này không bị cốt truyện đuổi giết, chỉ cần Phù Gia không tìm đường chết, chắc là... chắc là có thể sống lâu ơi là lâu nhỉ!

Đợi tới khi không thấy bóng dáng của Dịch Yếm, Phù Gia mới quay về lãnh cung, còn chưa tới nơi, đã thấy có người đi qua đi lại trước cửa, vẻ mặt lo lắng.

Phù Gia đi qua hỏi: "Sao vậy, không lo làm việc đi mà ở đây đi qua đi lại, coi chừng ma ma đập ngươi đó."

Người tới là Nhạn Trúc, Nhạn Trúc thấy Phù Gia, vẻ mặt lo lắng nói với Phù Gia: "Kì kinh nguyệt lần này của Phí Xuân đau khủng khiếp, với lại còn chảy rất nhiều máu, mặt mũi trắng bệch."

Phù Gia nhướng mày: "Thật à?"

Nhạn Trúc gật đầu, khuôn mặt nàng xen lẫn sự sợ hãi: "Đúng vậy, nàng ấy chảy rất nhiều máu."

Kinh nguyệt cũng không thể chảy nhiều máu như vậy, trừ khi bị sảy thai.

Phù Gia: "Đi xem nào."

Vừa vào phòng, Phù Gia đã ngửi được mùi máu tanh nồng pha lẫn sinh cơ, quả thật là bị sảy thai rồi.

Lá gan cô cung nữ này cũng lớn ghê, không biết gian díu với thị vệ hồi nào mà có thai luôn.

Phù Gia chắp tay sau lưng, lén mở bàn tay ra, sau đó thu gom, góp nhặt đống sinh cơ vụn vặt.

Sinh cơ tràn vào cơ thể, Phù Gia cảm giác có một dòng nước ấm chạy khắp người mình, rồi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Không đủ á!

Phí Xuân nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, sắc mặt Lý cô cô xấu cực điểm, Phí Xuân nói là kinh nguyệt, nhưng nặng như vậy, chỉ cần là các ma ma cô cô trải sự đời, có chút kinh nghiệm thì sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.

Mấy ả tiện nhân này không chịu được sự cô đơn trống vắng, nhưng chuyện này bà phải giấu giếm phụ, chuyện đồi bại này mà nháo nhào lên, bà sẽ bị vạ lây, tới đó mất hết mặt mũi ở Dịch Đình.

Một chuyện xấu lộ ra, cũng đủ để bà mất chức, Lý cô cô muốn tìm chỗ khóc cũng không có.

Lý cô cô thấy Phù Gia, nói với Phù Gia: "Hồng Uyên, ngươi tới coi nàng đi, nàng ta đau dữ dội trong kỳ kinh nguyệt này."

Lý cô cô nhấn mạnh hai chữ kinh nguyệt, nghiến răng nghiến lợi, diện mạo hung ác.

Phù Gia ngồi ở mép giường, xắn tay áo lên bắt mạch cho Phí Xuân, Phí Xuân có khuôn mặt thanh tú, tuy không tới mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng thanh tú động lòng người.

Không biết là tên thị vệ nào nữa.

Ánh mắt Phí Xuân nhìn Phù Gia mang theo van xin, lúc Phù Gia bắt mạch cho nàng, tay nàng hơi co lại.

Phù Gia đặt tay một lúc: "Bị cảm lạnh nặng, nghỉ ngơi hai ngày là được, để ta châm cứu một chút cho."

Cả Phí Xuân với Lý cô cô đều thở phào nhẹ nhõm, nàng ta không nói ra.

Phù Gia xoa xoa bụng Phí Xuân, từng luồng sinh cơ truyền vào tay cô.

Chương 124

Cái loại sinh cơ trong sạch bẩm sinh này còn no bụng hơn cái sinh cơ ô nhiễm sau khi trưởng thành, không những vậy còn ấm áp nữa.

Phụ nữ sảy thai trong hậu cung cũng nhiều lắm, hay là làm nữ y quan nhỉ.

Hệ thống nhìn Phù Gia lại làm lang băm, không nhịn được mà thở dài, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ gặp trở ngại, sau đó bị gậy đánh chết.

Phù Gia vén quần áo Phí Xuân lên, thấy trên bụng có vết siết, dấu hơi đen, rõ ràng là bụng đã từng bị bóp mạnh.

Lý cô cô liếc nhìn, thấy vết siết, bà thoáng nhìn mặt Phí Xuân, tàn nhẫn ghê.

Thế nhưng ở trong cung, nếu bị phát hiện, dù là người lớn hay đứa trẻ cũng không thể sống, nhưng rõ ràng là nàng ta xuống tay quá tàn nhẫn nên mới khiến nàng ta chảy nhiều máu.

Phù Gia bình tĩnh nhìn mấy dấu vết, đưa tay xoa xoa bụng Phí Xuân.

Phù Gia hơ kim thêu trên lửa, lau sạch tro đen, tùy ý đâm vài nhát, sau đó xoa xoa bụng Phí Xuân.

Phí Xuân bị Phù Gia nhào nặn đau ơi là đau, không nhịn được mà kêu ra tiếng, vẻ mặt Lý cô cô vô cùng xấu: "Kêu cái gì mà kêu, chịu đựng đi."

Hồi đó hưởng thụ bao nhiêu, thì giờ đau bấy nhiêu, chỉ có trải nghiệm qua mới biết được.

Phí Xuân được Phù Gia xoa xoa một lúc, cảm thấy bụng mình ấm nóng lên chút, không còn chảy máu ngoài nữa, cơ thể cũng dần cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Nàng yếu ớt nói: "Cảm ơn Hồng Uyên tỷ."

Phù Gia gom được một ít sinh cơ thuần khiết từ người Phí Xuân, cô đối xử với Phí Xuân cũng dịu dàng hơn: "Nghỉ ngơi hai ngày, chăm sóc cơ thể tốt lên chút."

Phí Xuân hiểu rõ cơ thể mình, nàng nhìn về phía Lý cô cô, hai mắt Lý cô cô trắng dã: "Ba ngày, tối đa là ba ngày."

Ba ngày đã tốt lắm rồi, ngay lập tức Phí Xuân nói cảm ơn: "Cảm ơn cô cô, cảm ơn Hồng Uyên tỷ." Nói rồi nàng tháo khuyên tai xuống, rõ ràng là nàng muốn đưa cho Phù Gia.

Phù Gia không cần: "Ngươi đưa cô cô đi."

Phí Xuân đưa khuyên tai cho Lý cô cô, Lý cô cô nhìn sơ qua: "Ngươi giữ lại cho bản thân đi." Cơ thể bị tổn thương thành cái dạng này, chẳng qua là vì một đôi bông tai bạc.

Đôi bông tai này chất liệu bằng bạc, vẫn còn khá mới mẻ, trăm phần trăm là tình nhân của Phí Xuân đưa, thật rẻ tiền, một đôi bông tai bạc như thế thôi đã chịu giao phó bản thân mình.

Sắc mặt Phí Xuân tái nhợt, im lặng cầm đôi bông tai.

Phù Gia ra khỏi phòng, Lý cô cô nói với Phù Gia: "Ngươi rảnh rỗi có thể tới Dịch Đình chơi, ngươi hầu hạ con trai yêu quái vẫn tốt chứ hả, có chuyện gì thì tới tìm ta."

Lý cô cô rất muốn kết thân với Phù Gia, Phí Xuân bị chảy nhiều máu, nàng ta xoa xoa là khỏe.

Đây là cái loại y thuật gì vậy?

Phù Gia gật đầu: "Cũng khá tốt, đừng có kêu con trai yêu quái nữa."

Lý cô cô: "Vậy kêu là gì?"

Phù Gia:...

Cô cũng không biết nữa!

Không biết trong lòng lão Thần đế kia nghĩ cái gì, nhất định không cho Dịch Yếm một cái thân phận.

Thân phận bây giờ của Dịch Yếm rất xấu hổ.

Lý cô cô nói: "Hà cớ gì lại đi hầu hạ một kẻ không có tương lai chứ."

Phù Gia yên lặng không nói gì, bởi vì tự do á!

Phù Gia không tính nói cho Lý cô cô nghe, bây giờ ngày nào cô cũng ngủ đến khi tự tỉnh dậy, ngoại trừ vài việc cơ bản ra, mỗi ngày chẳng khác gì con cá mặn*.

*Cá mặn: là cá chết được ướp muối. Chỉ là những người sống mà như đã chết, lười biếng, không muốn vận động.

Bên này, Dịch Yếm mang theo tâm trạng bồn chồn vào lớp học, bên trong đã có vài đầu củ cải to nhỏ đan xen.

Thấy Dịch Yếm tới, đám trẻ chỉ thẳng vào Dịch Yếm hô: "Đứa con yêu quái."

Cả lớp học ồ lên một tiếng, vẻ mặt đầy tò mò kinh ngạc, sợ hãi nhìn Dịch Yếm.

Khuôn mặt Dịch Yếm bỗng chốc trầm xuống, giữa đầu lông mày toàn là sự hung ác nham hiểm, nhưng hắn nhớ tới lời Phù Gia, mở miệng một cách khó khăn, chào mọi người như Phù Gia dạy: "Xin chào."

Dịch Yếm vừa mở miệng, cả lớp học rộ lên: "Con trai yêu quái nói chuyện kìa, hắn biết nói."

Nhanh miệng hỏi: "Ngươi có ăn thịt người không?"

-------------------------

Sam: dạo này Sam có nghe bài này, cũng khá hay, mọi người có thể nghe thử. 

Like My Father- Jax

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro