1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm Đông Mai thập phần vững vàng, hoàn toàn không giống một tiểu cô nương mười hai tuổi, so với vừa rồi còn bộ dáng chân tay luống cuống chính là khác nhau một trời một vực. Nàng ngẩng đầu lên, biểu tình thản nhiên nói: "Không cần thẩm tra, là ta giết nàng."

Thu Vãn cảm thấy cổ quái, y theo ngụy trang lúc trước của Đông Mai, thoạt nhìn là một người tâm lý vững vàng, không giống như là sẽ dễ dàng nhận tội, chẳng lẽ nàng sợ hãi bị dụng hình?

"Lý do?" Huyện lệnh hỏi.

Đông Mai nhẹ nhàng cười: "Triệu Thu Yến nhìn dịu dàng nhu nhược, kỳ thật căn bản không coi ta là người" Nàng đem tay phải tay vén áo lên, lộ ra cánh tay gầy gò, trên da đều là những vết thương xanh xanh tím tím chằn chịt.

Huyện lệnh thấy thế, quay sang Hạ Hà nói: "Ngươi cũng vén lên."

Hạ Hà còn chưa hồi phục lại tinh thần, lúc này bỗng nhiên bị điểm danh, sợ hãi mà cúi đầu không dám nói lời nào, nhưng huyện lệnh lại lặp lại một lần, Hạ Hà thấy lão gia cùng phu nhân đều không có tỏ thái độ, chỉ nơm nớp lo sợ mà vén áo lên.

Trắng nõn, không có một chút vết thương.

"Hạ Hà đương nhiên không có việc gì, nàng đều ở Triệu phủ làm việc, lại là nha hoàn đắc lực của Triệu Thu Yến, chịu tín nhiệm, như thế nào sẽ cùng ta giống nhau? Chỉ có ta cùng với Thu Cúc, đều là nhà đầu được mua từ bên ngoài có, không người giúp đỡ, đối với Triệu Thu Yến mà nói không có tác dụng gì, tự nhiên có thể tùy ý đánh chửi." Nàng lại tùy ý cười: "Bất quá Thu Cúc đã chết, đại nhân, ngài biết Thu Cúc là như thế nào chết không?"

"Đông Mai!" Hạ Hà phẫn nộ mà la một tiếng, Đông Mai cũng không có đáp lại, vẫn nói: "Là Triệu Thu Yến hại chết nàng, lệnh cho nàng ngay mùa đông khắc nghiệt nhảy vào hồ nước vớt ngọc bội, ngọc bội không tìm được, người cũng đã chết. Nghe nói giết người thì đền mạng, Thu Cúc đối với ta như tỷ muội, ta bất quá tới giúp tỷ tỷ đòi lại mạng thôi!"

"Ngươi tiện tì!" Lâm thị mưu toan thoát khỏi hộ vệ, lại bị chặt chẽ ngăn lại, nàng cuồng loạn mà chửi bậy: "Ngươi bất quá một nô tì hạ tiện, nếu không có Triệu phủ cho ngươi cơm ăn, ngươi sớm bị bán đi rồi, Thu Cúc là một tiện tì, nghe lời chủ tử chính là việc của các ngươi, không làm xong phân phó của chủ tử, nàng chết là xứng đáng , tiện mệnh như thế nào xứng với mạng của Yến nhi ?!"

"Thì đã sao? Mệnh Triệu Thu Yến thật quý, chẳng phải hiện giờ cũng đã đền mạng cho Thu Cúc ." Đông Mai cười cười, nói: "Ta thừa dịp trong viện không có người, muốn đem chuốc mê nàng rồi hành sự, ai ngờ lại đụng phải nàng mở cửa, nàng thấy ta, mở mồm liền mắng, ta hoảng thần liền giết chết nàng."

"Phu nhân ngài không biết, khi đao đâm vào thân thể của nàng, ta còn có thể nghe thấy thanh âm, ngay từ đầu tựa hồ còn đụng phải một vật cứng, ta liền càng dùng sức, lưỡi dao càng thứ càng sâu, máu trên vạt áo nàng đều nhiễm ướt. Ngài nói, phải hay không lòng nàng chính là lạnh lẽo, cứng nhắc như đá?"

"Tiện nhân! Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! Ngươi không chết tử tế được!" Lâm thị khóe mắt đỏ hoe, phảng phất dữ tợn như ác quỷ.

Đông Mai cười lạnh mấy tiếng, ngay sau đó, nàng đột nhiên tránh thoát trói buộc, hướng đến huyện lệnh đánh tới, mọi người ngoài ý muốn không kịp ngăn cản, trơ mắt thấy nàng bắt lấy tay của huyện lệnh cắn một ngụm!

Triệu Hà sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: "Người đâu, mau cứu đại nhân!"

Không đợi gia đinh vú già chạy lại, một trường đao đã đâm vào ngực Đông Mai , khi rút ra máu tươi tràn tứ phía, chỉ nghe Đông Mai kêu thảm thiết một tiếng, chậm rãi ngã xuống, dần dần không còn tiếng động.

Nhìn hộ vệ thu đao vào vỏ, Thu Vãn sắc mặt trắng bệch, đây là lần đầu nàng tận mắt thấy cảnh giết người,lúc này, nàng đã hiểu được một cách triệt để, ở thời đại này, mạng người có bao nhiêu rẻ mạt.

Trong viện người đều trầm mặc, phẫn hận, lạnh nhạt, chết lặng, thương tiếc...... Bọn họ trên mặt toát ra các loại cảm xúc, mà huyện lệnh sắc mặt âm trầm, làm Triệu Hà gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể cười làm lành cáo tội.

Tuyết tựa ngày càng dày, huyện lệnh từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, chà lau chỗ bị Đông Mai chạm qua, hắn liếc mắt nhìn Triệu Hà thật sâu, âm thanh lạnh lùng nói: "Khiên đi."

Chờ hắn rời khỏi Triệu phủ, dưới màn tuyết trắng xóa, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.

Tờ giấy trong tay nhăn nhúm, hắn đem giấy mở ra, bên trong chứa ít địa y lá cây, đây là trước khi Đông Mai chết nhét vào trong tay hắn, cũng không biết là dụng ý gì?

Tuyết rơi liên tục ba ngày ba đêm, bảy ngày qua đi, thi thể Triệu Thu Yến đã được chôn cất, thiếu nữ tuổi còn xanh đã nhanh chóng lụi tàn như hoa.

Triệu phủ suốt ngày mây đen mù sương, bọn hạ nhân liền đi đường cũng đều thật cẩn thận, không dám phát ra một chút tiếng vang. Lâm thị chỉ lo nhốt chính mình trong phòng, việc bên ngoài chẳng quan tâm, việc này làm cho quan hệ của nàng và Triệu Hà càng thêm xa cách,chuyện hồi kinh cũng như vậy mà bị trì hoãn, Triệu Hà trong lòng không tốt, hằng đêm đều ở kỹ viện, hiếm khi trở về nhà.

Thu Vãn nghĩ đến việc nữ nhi vừa mới mất vậy mà hắn cứ nhiên có thể ra ngoài ăn chơi đàng điếm, trong lòng ghê tởm đến không chịu được, hận không thể làm cho hắn say đến chết luôn cho rồi.

Triệu Hà vắng mặt, trong nhà liền chỉ còn lại có nàng cùng Lâm thị.

Thu Vãn sẽ không vội vàng đi thỉnh an, nguyên thân tuy mặt ngoài theo Lâm thị, nhưng trong lòng luôn là hận nàng, không thể nào chủ động ân cần được.

Nhưng nàng không nghĩ tới, nàng không đi trêu chọc Lâm thị, Lâm thị lại ngược lại tìm tới nàng.

"Vãn nhi, còn nhớ rõ Viên ma ma không?" Lâm thị biểu tình quan tâm, ngữ khí ôn nhu, dường như lại trở về bộ dáng trong quá khứ.

Nàng như vậy làm Thu Vãn nảy sinh cảnh giác, bất động thanh sắc gật gật đầu.

Viên ma ma mà Lâm thị nói đến, đó là người lúc trước luôn chăm sóc nguyên thân sau này lại vì việc " dưỡng già" mà bị đuổi về thôn trang, nàng vẫn luôn đem nguyên thân chiếu cố đến chín tuổi, thẳng đến nguyên thân tổ phụ mẫu chết đi sau mới bị Lâm thị bức đi. Ở trong lòng nguyên thân, Viên ma ma đó là người nàng tín nhiệm nhất.

"Nhi tử của bà ấy tới Triệu phủ, nói Viên ma ma trong khoảng thời gian này thân mình không tốt, lại rất nhớ ngươi, không biết Vãn nhicó bằng lòng hay không đi gặp nàng?" Lâm thị mặt ưu dung mà lấy ra một phong thơ.

Trong thư nói rằng, bắt đầu từ mùa đông tới nay thân thể của Viên ma ma vẫn luôn không tốt, đại phu nói, đây là bệnh do tuổi già, không có biện pháp trị, chỉ có thể tự dưỡng. Mấy ngày gần nhất, Viên ma ma dần dần không nhận rõ mọi người, nhưng khi ngủ luôn nhớ đến đại tiểu thư. Hắn là thân tử của Viên ma ma, biết nương vẫn luôn không yên lòng đại tiểu thư, liền nhờ người đưa tin đến Triệu phủ.

Thu Vãn nghĩ liền biết, có lẽ là nhiều năm qua sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng Viên ma ma, nguyên thân chung quy là bất đồng, không chỉ là tình cảm chủ tớ, thậm chí, Viên ma ma vẫn yêu thương nàng hơn cả nhi tử của mình. Nhưng bởi vì Lâm thị làm khó dễ, Viên ma ma không thể không để nguyên thân một mình ở lại nơi "hổ lang oa trung" Triệu phủ này, nàng trong lòng thập phần áy náy, bởi vậy khi ốm yếu lại nhớ mong nguyên thân.

Không biết tin này là thật hay giả, bất quá nàng chỉ cần gặp nhi tử của Viên ma ma một lần liền biết.

Thu Vãn giương mắt nhìn về phía Lâm thị, đối phương mỉm cười cùng nàng, trong ánh mắt ẩn hàm cổ vũ.

Nàng không tin Lâm thị sẽ bỗng nhiên đổi tính, nhưng lại làm bộ hồ đồ mà đáp: "Ngày xưa Viên ma ma chiếu cố nữ nhi tận tâm tận lực, hiện giờ nữ nhi đương nhiên muốn đi xem nàng."

Thật ra, Thu Vãn muốn thử xem Lâm thị chuẩn bị làm gì? Nếu Lâm thị có long hại nàng, vậy nếu như nàng thoát lần này, Lâm thị sẽ lại còn biện pháp khác, chỉ có ngàn năm làm cướp, chỗ nào có ngàn năm phòng cướp? Ít nhất lần này nàng lòng có đề phòng, so với bị âm thầm thiết kế tốt hơn nhiều; thứ hai, nguyên thân muốn phá hủy thanh danh của Lâm thị, nàng muốn nhìn một chút có thể hay không lợi dụng cơ hội lần này; lại nói, nàng chiếm thân thể của nguyên thân, cũng muốn vì nguyên thân làm một chút việc, ít nhất không muốn cự tuyệt người mà nguyên thân muốn chăm lo.

Lâm thị vui mừng mà vỗ vỗ tay nàng: "Vậy mẫu thân liền đi an bài, ngươi sai Ngọc Anh chạy nhanh chuẩn bị, hôm nay đã muộn, con sớm mai có thể đi?"

"Làm mẫu thân lo lắng."

Hôm sau trời chưa sáng, Thu Vãn liền thừa lên xe ngựa đi đến thôn làng cách huyện Gia Lăng năm dặm, trong thôn có tòa thôn trang của Lâm thị, là của hồi môn đáng giá duy nhất của nàng.

Chuyện đi lại tiêu hao nhiều nhất cũng khoảng 5 canh giờ, dựa vào trí nhớ của Thu Vãn, nguyên thân khi còn nhỏ đã đi qua vài lần.

Lúc Viên ma ma mới vừa đi, nguyên thân lo lắng Lâm thị tìm người khi dễ Viên ma ma, khóc lóc nói muốn thăm đối phương, Lâm thị luôn dung túng, lại sau lưng cười nàng đem nô tài coil à thân nhân, lại ám chỉ Triệu Hà nàng bị Viên ma ma dưỡng đến không nhận mẹ kế, chọc Triệu Hà sinh khí. Không bao lâu, Viên ma ma nhìn ra tâm cơ của Lâm thị, liền không cho nguyên thân đến thăm.

Nhà chồng của Viên ma ma nằm trong thôn, cũng có rất nhiều thân thích, ma ma có được nhi tử cùng con dâu hiếu thuận, Lâm thị an bài trang quản sự không dám ức hiếp quá mức, việc này làm cho nguyên thân yên tâm rất nhiều, dần dà, liền ít đi đến.

Vào đông dân cư thưa thớt, hố đường làm xe ngựa lắc lư, ngồi cùng xa phu chính là trưởng tử của Viên ma ma, Trương Đại, thùng xe được gắt gao che khuất, tránh cho gió lạnh cuốn vào. Trong xe trừ bỏ Thu Vãn cùng Ngọc Anh, còn có một nha hoàn tên Cẩm Liên.

Cẩm Liên vốn hầu hạ trong viện của Lâm thị, nhưng Lâm thị thấy Thu Vãn bệnh nặng mới khỏi, nếu chỉ có mình Ngọc Anh chiếu cố sẽ không chu toàn, liền cho Cẩm Liên đi theo, còn nói an bài cho Cẩm Liên thuận đường kiểm tra sổ sách.

Một đường xóc nảy, chờ đến khi mặt trời xuống núi, các nàng rốt cuộc đến thôn trang. Hai nha hoàn đỡ Thu Vãn xuống xe ngựa, liền thấy người trong thôn trang đã nhanh chóng hành lễ.

Quản sự cùng tức phụ của hắn tiến lên nịnh hót, nhi tử bọn họ đứng ở bên cạnh, nhìn qua mới hai mươi tuổi, luôn cúi đầu, tầm mắt lại luôn là lén lút hướng đến Thu Vãn, lộ ra sự dâm tà.

Thu Vãn trong lòng muốn ói, vì thế nhanh chóng giải tán mọi người, trực tiếp đi hướng Trương gia.

Mà Cẩm Liên tắc lấy cớ kiểm tra sổ sách, đi đến nơi ở của quản sự, làm trong lòng Thu Vãn càng đề phòng.

Trong viện Trương gia có trồng một cây táo lớn, dưới tàng cây là mấy phòng ở, mà phòng của Viên ma ma là gần nhất, cũng là nhà ngói duy nhất trong viện.

Vào phòng, không khí liền nhanh chóng ấm dần, trong nhà bài trí tuy không tinh xảo nhưng thực đầy đủ. Lúc này trên giường lớn một vị lão nhân tóc bạc đang nằm, Thu Vãn vừa thấy, không biết sao liền hốc mắt liền đỏ ửng, nàng nhẹ giọng hỏi: "Viên ma ma ngủ rồi?"

Trong phòng còn có tiểu nha đầu trên dưới mười tuổi, nàng không nhận ra Thu Vãn tới, chỉ đối với Trương Đại vui sướng mà kêu một tiếng "Cha".

Trương Đại vừa muốn nói chuyện, liền nghe trên giường người bỗng nhiên nói: "Ta giống như nghe thấy giọng của tiểu thư? Có phải hay không tiểu thư tới?" Nàng vừa nói chuyện vừa xoay người, bàn tay vươn ra, dường như phải bắt được thứ gì đó.

Thu Vãn trong lòng đau xót, chạy nhanh lên giữ chặt Viên ma ma, "Ma ma, Vãn nhi tới xem ngài."

"Tiểu thư, thật là tiểu thư? Mau để lão nô nhìn xem......" Viên ma ma ôm Thu Vãn, giãy giụa muốn ngồi dậy.

Ngọc Anh đỡ nàng lên, Viên ma ma híp lại vẩn đục đánh giá Thu Vãn, sau một lúc lâu mới nói: "Tay tiểu thư như thế lại lạnh như vậy? Chính là ăn mặc ít? Chính là Lâm thị hại ngài như vậy ?

Thu Vãn an ủi nói: "Ma ma yên tâm, Vãn nhi trưởng thành, Lâm thị hiện giờ không có biện pháp tổn hại ta."

Ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng, Viên ma ma tức khắc khóc lên, nàng run giọng nói: "Tiểu thư chịu khổ rồi, Lâm thị đúng là nhẫn tâm, mấy năm nay nhất định đã tra tấn ngài, là lão nô vô dụng, không có thể che chở đại tiểu thư......"

"Ma ma mau đừng nói như vậy, Vãn nhi cảm ơn ngài còn không kịp." Thu Vãn ngồi ở mép giường, ôm Viên ma ma ôn nhu khuyên giải an ủi, nàng cảm giác được đối phương thực gầy, thân mình thực nhẹ, liền trên vai xương cốt đều lồi ra, cộm đến nàng khó chịu, lại không phải vị cường tráng ma ma trong trí nhớ, ngay cả lúc này ôm nàng, cũng không hề hữu lực.

Với Thu Vãn mà nói, Viên ma ma chỉ là cái một người xa lạ, nhưng bị đối phương ôm vào lòng, cảm giác lại cực kỳ quen thuộc, tựa như khi còn bé. Hai người tâm sự một hồi, trong lúc đó có nhắc tới cái chết của Triệu Thu Yến, Viên ma ma nhất thời vừa thống khoái lại vừa tiếc hận, cuối cùng thở dài: "Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ."

Tới buổi trưa, Cẩm Liên cùng quản sự tới, nói là thu xếp một bàn bàn tiệc, Thu Vãn đương nhiên sẽ không đi.

Nàng không kị tôn ti, cùng Trương gia dùng cơm, trên bàn tất cả toàn là món nguyên thân thích ăn, đều do Viên ma ma dặn dò con dâu chuẩn bị. Viên ma ma trong lòng vui vẻ, khó được lúc ăn liền một chén cơm, tựa hồ sắc mặt liền hồng nhuận thêm vài phần, làm người Trương gia tâm tình vui sướng hơn rất nhiều.

Cơm trưa qua đi, Viên ma ma dần dần mệt mỏi, Thu Vãn đỡ nàng ngủ, an ủi nói: "Ma ma nghỉ ngơi, chờ lát ngài tỉnh, Vãn nhi lại đến."

Thu Vãn chuẩn bị giờ Thân hồi phủ, liền nghe vợ Trương Đại an bài, đi theo nàng nghỉ ngơi một lát. Nguyên lai Trương gia ở phụ cận sau núi có xây thêm một phòng mới, đơn giản thanh tịnh, còn chưa có người dùng, hôm nay cố ý thu thập tốt cho Thu Vãn nghỉ ngơi.

Thu Vãn nằm ở tân trên giường, lại không dám ngủ, nàng sợ Lâm thị làm ra chuyện xấu.

Hơn nữa hôm nay thấy Viên ma ma, nàng không khỏi nhớ đến người thân ở thế giới của mình, ở đấy, nàng chỉ là một cô nhi, may mắn gặp giáo sư cùng vợ của thầy, cùng với thiếu niên trong trí nhớ của nàng, giúp cho nhân sinh tịch mịch của nàng sang sủa một ít. Đáng tiếc,mọi chuyện về sau, lại là kẻ ác gặp lành, kẻ thiện gặp dữ.

"Ngoài cửa có người."

Bỗng nhiên, trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống

Thân mình Thu Vãn cứng đờ, nháy mắt trong lòng lại thả lỏng, tựa như nghe thấy được tiếng giày.

Nàng duy trì tư thế nằm, chỉ đem tầm mắt nghiêng dời về phía cửa.

—— xuyên thấu qua màn giường, ẩn ẩn có thể thấy được cửa gỗ bị kéo ra, qua khe hở lộ ra một con mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro