Đại nhân vật (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Hựu tỉnh lại thì đang bị bọc như xác ướp, đầu sỏ gây ra thì đang ngồi ở trên ghế tựa, chân dài gác tùy ý, trong tay cầm quyển sách, đường cong khuôn mặt ở dưới ánh đèn trông càng thêm hiền hoà ấm áp giống như một giáo sư già thanh tâm quả dục.

Trần Hựu hãi hùng khiếp vía: "Mấy giờ rồi?"

Tần Phong lật sang một trang, kính mắt gọng vàng che khuất mi mắt: "Vừa mới qua 9 giờ."

Trần Hựu thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi còn chưa đầy 24 tiếng.

Cậu giật giật khóe miệng, không đúng a, vì sao mình lại vui mừng?

Dù sao đều là chết, không bằng chết sớm sớm siêu sinh.

Giây tiếp theo, trong phòng đã vang lên âm thanh: "Cậu đã hôn mê ba ngày."

Trần Hựu khẽ đảo mắt, chết rồi.

Tần Phong tiếp tục đọc sách, mí mắt cũng chưa nhấc một cái: "Cho cậu năm phút giải thích."

Xác ướp trên giường vẫn không nhúc nhích.

"Cậu đã lãng phí một phút."

Xác ướp vẫn bất động như trước.

Tần Phong lật sang một trang, khớp xương ngón tay rõ ràng tùy ý đặt ở một góc sách, lòng bàn tay đầy vết chai sạn, âm thầm phóng ra sát khí.

"Có vẻ đêm nay ba con nhỏ ở sân sau ăn không nhiều lắm, thời gian ăn bữa khuya cũng sắp tới rồi."

"Tôi đệt!"

Trần Hựu chửi ầm lên, ba con nhỏ trong miệng đối phương kia là Ngao Tây Tạng đã trưởng thành đi.

"Có lầm hay không. Bị đùa giỡn là tôi, bị coi như thịt xương mà gặm đến nát mẹ nó cũng là tôi!"

Tần Phong vẫn cứ là cái dáng vẻ kia: "Cho nên, bỏ thuốc vào rượu là lúc nào?"

Ánh mắt Trần Hựu trốn tránh một chút: "Cái gì, thuốc gì?"

Tần Phong khép sách lại.

Chỉ là động tác này khiến cho khí áp trong phòng thấp đến mức tận cùng.

Hàm răng Trần Hựu run lên. Người này giỏi bày ra biểu cảm sâu sắc khiến cho người khác phải nhớ kỹ, khí chất tao nhã thế nhưng giá trị ác niệm lại đầy. So với đủ loại mặt mày dữ tợn, diện mạo khó ưa, vừa thấy chính là trông còn đáng sợ hơn kẻ sẽ giết người phóng hỏa nữa kìa.

Cậu rất bình tĩnh mà nói: "Mỗi một góc của Kim Sắc đều có máy theo dõi, anh có thể phái người đi điều tra."

Tần Phong điều tra nhưng không thu hoạch được gì.

Hành động ba ngày trước điên cuồng đến cực điểm, nhất định lúc tỉnh táo hắn sẽ không làm ra được.

Lúc đó ý thức Tần Phong khôi phục, chung quanh một mảnh hỗn độn, trong không khí tràn ngập mùi vị lung tung rối loạn. Người dưới thân giống như búp bê vải rách nát chỉ còn lại một hơi thở, thiếu chút nữa thì đã chết.

Đối với một người xa lạ, cái loại dục vọng độc chiếm vặn vẹo như này quả thật rất hoang đường.

Tần Phong giữ người lại đến bây giờ chính là có nghi ngờ chưa giải được.

Nếu đối phương không đưa cho hắn được thứ hắn muốn thì không cần lưu lại nữa.

Trần Hựu thấy hắn không phản ứng, chậm rãi ngồi dậy khiến cho bị đau đến nhe răng trợn mắt: "Tôi có thể đi rồi chứ?"

Tần Phong nâng lên mí mắt: "Không muốn cái gì?"

Trần Hựu lắc đầu.

Tần Phong cười như không cười.

Trần Hựu cả người nổi da gà: "Vậy...... Không bằng cho tôi tiền xe?"

Tần Phong nhàn nhạt nói: "Mấy người tới đây."

Trần Hựu sắc mặt đại biến: "Anh muốn làm cái gì?"

Đầu óc của cậu xoay chuyển nhanh chóng: "Tôi là người của Kim Sắc. Ngày đó khi anh dẫn tôi đi có rất nhiều người thấy, nếu tôi xảy ra chuyện ở nơi này của anh thì anh không thoát được có liên quan."

Tần Phong thân mình ngửa ra sau bày ra một bộ tư thế "Tôi sợ quá".

Trần Hựu ở trong lòng cuồng bạo mà mắng chửi nhưng trên mặt lại bày ra vẻ cười khổ: "Nhị gia, tôi chính là người bán mông, không đáng để ngài gặp rắc rối."

"Ngài cảm thấy tôi ghê tởm, làm bẩn mắt ngài thì tôi ngay lập tức sẽ lăn."

Tần Phong ngẩng đầu, mũi giày không chút để ý chỉa xuống đất: "Lăn một cái tôi nhìn xem."

Khóe mắt Trần Hựu giật mạnh. Cậu cố hết sức ngồi xổm xuống nhưng khi được một nửa thì đau không làm được.

Lại thử một chút, gương mặt của Trần Hựu đau đến mức dúm dó lại với nhau, đơn giản mà bất chấp tất cả xông lên.

"Anh là cái loại lão biến thái! Đồ chó điên! Đồ khốn kiếp! Đồ khốn nạn!

Mấy tên thủ hạ đứng ngoài cửa nghe được thứ không nên nghe đang nơm nớp lo sợ, mặt xám như tro tàn, hận không thể móc lỗ tai.

Giọng nói lạnh lẽo của Tần Phong vang lên: "Mang đi."

Trần Hựu chửi thoải mái bị ném vào trong một cái phòng lớn. Cậu trừng mắt với mấy con chó ngao Tây Tạng kia, chỉ vì cái tật mồm miệng mà phải trả giá lớn như vậy, cậu thấy thật không đáng giá. Đối phương còn muốn biến cậu thành bữa ăn khuya.

"444, cứu mạng, tao thật sự sắp chết."

444: "Đinh, tình huống như thế nào?"

Trần Hựu trốn ở góc như rơi vào tay cường địch: "Nói ra thì rất dài, tóm lại chính là tao hiện tại bị ba con chó vây quanh, chúng nó đều đang chảy nước dãi với tao."

444: "Đinh, tình hình giống như không quá tốt."

"Nói nhảm!"

Trần Hựu dường như cũng không biết đau mấy vết thương trên người mình. Vèo một cái cậu đã chạy đến phía tây, lại vèo một cái chạy đến phía đông. Ý đồ làm ba con chó lớn kia đầu váng mắt hoa, dọa ngốc cũng được.

"444, làm sao bây giờ, không qua được đêm nay thì ngày mai tôi sẽ bị ba con chó kia xé xác đấy."

Cậu vô cùng đau xót lại vô cùng nôn nóng tuyên bố kết quả: "Nhiệm vụ thứ nhất phải thất bại rồi."

444: "Đinh, chờ một lát."

Trần Hựu đếm số giây, khi đếm đến sáu thì trong đầu xuất hiện một đoạn nội dung: "Cái gì đây?"

444: "Đinh, trong lòng mục tiêu có một nốt chu sa đã chết rất nhiều năm. Đây là bức thư tình duy nhất đối phương khi còn sống viết cho hắn, trên đời chỉ có một người biết là hắn."

"Cho nên tao đọc thì tên chó điên kia sẽ để tao làm chuyển thế của nốt chu sa kia?"

Trần Hựu bất cứ giá nào cũng không quan tâm nữa: "Mặc kệ, ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa đi."

Cậu ngửa đầu, dùng sức nói thật to: "Anh là tuyết trắng của mùa đông còn em chính là một cây cỏ nho nhỏ trong tuyết kia, là anh vẫn luôn ôm em, sưởi ấm em ——"

Hai người trông coi bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ.

"Điên rồi sao, đã đến lúc này rồi mà tên nhóc bên trong còn đang đọc thơ. Có phải cậu ta bị dọa choáng váng rồi không?"

"Đây là thơ? Tôi thấy cậu mới điên rồi."

Thân thể bọn họ đột nhiên run lên, sợ hãi nói: "Nhị gia."

Tần Phong trở lại đang đứng ở cửa, cả người hoàn toàn chìm trong bóng tối, mọi thứ đều mơ hồ không rõ. Chỉ có tiếng hít thở không tầm thường cùng với hàn ý lạnh trên người hắn đang không ngừng lan ra.

"Biết không, em lần đầu tiên gặp anh thì đã thích anh. Anh tựa như một tia nắng mặt trời, chiếu sáng lên thế giới của em."

Tiếng thân ái trong miệng Trần Hựu còn chưa nói ra chợt nghe thấy một tiếng phanh vang lên, cửa bị mạnh mẽ đẩy ra.

Một bóng người cao lớn âm trầm đi gần về phía cậu, mang theo một mùi máu tươi lạnh lẽo.

Ngao Tây Tạng đều sợ đến nằm sát xuống đất, giả chết.

Tần Phong tiến một bước, Trần Hựu lùi một bước. Lưng đụng phải vách tường lạnh băng khiến cậu run lập cập.

"Em muốn biết bao......"

Trần Hựu cắn đầu lưỡi, len lén lấy ngón tay véo vết thương trên người, một bộ tự mình hại mình. Cuối cùng đôi mắt cậu cũng đỏ, thân mình run rẩy, thanh âm cũng nghẹn ngào.

"Lại muốn ôm anh...... Hôn anh...... Người em yêu nhất...... Phong Phong......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro