4. Thay đổi nhân sinh của người 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + beta: hkanvhan.

Hiệu suất làm việc của Diệp Húc rất cao.

Đồng Linh uống thuốc xong cảm thấy rất buồn ngủ, sau khi chợp mắt một giấc đã thấy chiếc điện thoại mới và chứng minh thư nằm ngay ngắn trên tủ đầu giường.

Mà thời gian từ lúc cô đặt ra yêu cầu mới có ngắn ngủn hai giờ. 

"Đây là năng lực của nam phụ vì nữ chính có thể bài ưu giải nan trong cốt truyện sao, yêu yêu." Đồng Linh không khỏi đánh giá cao hơn chút, tuy rằng đây chỉ là việc nhỏ, nhưng cô đỡ phải tốn công đi làm chứng cứ giả vẫn tốt hơn. 

【 trong khi cô ngủ, anh ta đã lén vào trong nhìn cô...】m577 không thể không báo cáo tình hình, nó biết kí chủ có vấn đề, nhưng hiện giờ nó cùng Đồng Linh đang trong trạng thái trói buộc mãi mãi, có thể nói là cùng vinh hoa, chung tổn hại, tuy là nó có ý kiến đối với Đồng Linh nhưng trong công việc thì vẫn phải làm tròn trách nhiệm.

m577: 【 anh ta nhìn chằm chằm cô cả buổi luôn, rồi còn chỉnh lại chăn cho cô và thay miếng dán hạ sốt cho cô nữa, may là cô trang điểm, không thì nhất định anh ta sẽ nhìn ra sơ hở. 】

Đồng Linh hiểu rõ, cười cười: "Tôi luôn luôn chuyên nghiệp, cho dù trong lúc ngủ thì tôi vẫn hoàn hảo."

Ngay cả tư thế ngủ cùng biểu cảm, cũng được cô trù tính kĩ lưỡng, tuyệt đối không có hình ảnh xấu hổ gì đó làm tổn hại hình tượng.

m577: 【......】

Được rồi, là nó lo lắng thừa.

Thuốc hạ sốt hiệu quả rất cao, Đồng Linh ra mồ hôi, thân thể cũng thoải mái hơn nhiều. Sau khi lấy lại tinh thần, cô vội cầm lấy di động trên tủ đầu giường, thử đăng nhập tài khoản vào các ứng dụng mạng xã hội, chăm chú đọc các thông tin khác nhau trong tài khoản.

【 cô trộm tài khoản của Dư Ngữ Nhu?! 】m577 cả kinh nói.

"Cái gì mà trộm với không trộm, về sau đây sẽ là tài khoản của tôi." Đồng Linh không để bụng mà nói.

Có thể đúng lý hợp tình nói ra những lời này như vậy, không hổ là nhân loại vô sỉ nhất mà m577 từng gặp qua!

Đoạt thân phận của nữ chính còn chưa nói, còn lấy tài khoản người ta, đây là muốn cắt đứt liên lạc của nữ chính đang ở nước ngoài xa xôi đây mà!

Không thể không nói, để che giấu thân phận, đây là cách làm đê tiện lại thực dụng nhất!

m577 rất muốn trách cứ hành vi ác liệt này của Đồng Linh, nhưng ngẫm lại nam chính vừa xuất hiện đã bị đưa vào phòng giải phẫu, ngọn lửa tức giận của m577 vừa bộc phát lại nhanh chóng bị dập tắt —— được rồi, không phải chỉ là mấy cái tài khoản thôi sao, ít nhất nữ chính vẫn còn an toàn.

Bất tri bất giác, điểm mấu chốt của m577 từ từ thấp xuống dần......

Thời đại công nghệ hóa, muốn tìm hiểu một người rất đơn giản, Đồng Linh tra xong tài khoản xã giao của Dư Ngữ Nhu thì cô ta đối với cô cũng chẳng còn gì gọi là bí mật.

Khác với vẻ đơn thuần bên ngoài, Dư Ngữ Nhu là tâm cơ girl.

Sổ liên lạc của cô ta rộng như minh tinh vậy, có thông tin liên hệ của rất nhiều người. Có học trưởng thường xuyên giúp đỡ cô trong trường học, có đồng nghiệp nhiệt tình cô quen biết khi làm việc bán thời gian hay những người đàn ông ưu tú khi dự tiệc... 

Thời gian rảnh rỗi của cô khá nhiều nên cũng sôi nổi tham dự tiệc tùng xã giao. Có thể biết đến người đàn ông xuất sắc như Diệp Hoán, cũng là thành quả mà cô ta hao tâm tổn sức mới có được.

Nhưng mà trở thành người yêu của Diệp Hoán là chưa đủ, Dư Ngữ Nhu biết bản thân mình không có gia thế tốt, đoạn tình yêu này giống như lâu đài trên không, bắt không được nắm không xong. Muốn làm cho mình sống tốt hơn nữa, cô cần phải có thêm lốp xe dự phòng.

Không sai, Diệp Húc chính là một trong những lốp xe dự phòng của Dư Ngữ Nhu.

Trong sổ liên lạc, tên của Diệp Húc được đặt trong cột những người quan trọng.

Trừ Diệp Húc ra, Đồng Linh còn thấy ở cột đó hai nhân vật quan trọng khác, hai người kia trong cốt truyện cũng có không ít suất diễn.

Thông qua lịch sử trò chuyện cũng có thể nhìn ra được quan hệ của Dư Ngữ Nhu với mấy người này tương đối thân cận.

Đồng Linh không hề cảm thấy việc Dư Ngữ Nhu dưỡng lốp xe dự phòng có gì sai, cô chỉ hận Dư Ngữ Nhu dưỡng lốp xe dự phòng không đủ nhiều.

Bởi vì những người này đối với cô mà nói đều là công cụ người hữu ích!

Tài khoản xã giao của Dư Ngữ Nhu được quản lí rất không tồi, vòng bạn bè luôn cập nhật đúng giờ, thường xuyên đăng ảnh, có khi là ảnh chụp phong cảnh, có khi là ảnh tự sướng, thỉnh thoảng có vài câu triết lí về cuộc sống, thoạt nhìn vô cùng năm tháng tĩnh hảo.

Chỉ là từ khi Dư Ngữ Nhu xuất ngoại đã không còn cập nhật trạng thái.

Dư Ngữ Nhu trước khi rời đi đã đăng một bức ảnh trời xanh mây trắng, không nói thêm gì. Có không ít người nhắn tin hỏi thăm, Dư Ngữ Nhu cũng không giấu giếm, cô chỉ đáp ứng với Thẩm Mạn không liên lạc với Diệp Hoán, còn những người khác vẫn xã giao bình thường. 

Cũng may hai ngày Dư Ngữ Nhu xuất ngoại phải vội vàng thuê nhà, xử lý thủ tục du học, cuộc sống bận rộn khiến cô không có nhiều thời gian trò chuyện cùng người khác.

Nếu kế thừa tài khoản của nữ chính, Đồng Linh sẽ không lãng phí ưu điểm của nó. Cô không tìm người nói chuyện phiếm, nói cái gì tôi không xuất ngoại mấy lời nói linh tinh nhảm nhí. Cô chỉ chụp một bức ảnh trời mưa qua khung cửa sổ, cùng với một câu văn tự làm ra vẻ: Thế giới của tôi đang mưa.

Tiếp đó chỉ cần chờ đợi là được.

Vòng bạn bè vừa mới đăng lên được vài giây, đã có một bình luận,  làm người không nhịn hoài nghi rằng đối phương có phải luôn trông chờ tài khoản của cô, chờ cô đăng tin tức hay không.

Tống Tinh Dập: [ Chị Ngữ Nhu chị làm sao vậy? Chị đang ở bệnh viện sao? ]

Có lẽ là cảm thấy nhắn lại không đủ, còn gọi một cuộc điện thoại nữa. Đồng Linh tiện tay tiếp điện thoại, nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng nói trầm thấp, ngữ khí vội vàng hỏi thăm của thiếu niên: "Có chuyện gì xảy ra vậy, chị sang nước ngoài bị ốm sao? Chị có ai bên cạnh chăm sóc không? Nếu em có thể ở bên cạnh chị thì tốt rồi, thật đấy......"

Có thể nhanh như vậy get đến trọng điểm của ảnh cô đăng, tiểu tử này rất có tiền đồ! Ảnh chụp đó cố ý chụp một số vật dụng trong phòng bệnh, chỉ cần quan sát cẩn thận là sẽ biết cô đang ở bệnh viện.

Tống Tinh Dập, người gọi điện thoại cho cô, đúng là lốp xe dự phòng thứ hai của Dư Ngữ Nhu. Có thể bị Dư Ngữ Nhu nhìn trúng, thân phận tất nhiên không tồi. Tống Tinh Dập là tiểu thiếu gia của Tống gia, sản nghiệp của Tống gia ở lĩnh vực năng lượng mới rất có thành tựu, dự án phát triển  còn nhận được sự hỗ trợ từ nhà nước, cũng coi như là một trong những hào môn nhất nhì trong giới thượng lưu.

Dư Ngữ Nhu có thể quen biết được vị tiểu thiếu gia này là nhờ một việc ngoài dự kiến. Thành tích học tập của Tống Tinh Dập không tốt lắm, nên Tống gia mời cho cậu ta một gia sư. Mà người đó lại là học trưởng của Dư Ngữ Nhu, mối quan hệ mà Dư Ngữ Nhu ngày thường tích góp cũng đến lúc hữu dụng, khi vị học trưởng thành tích học tập xuất sắc kia vì đi du học mà từ bỏ việc làm gia sư, anh đã đề cử Dư Ngữ Nhu cho Tống gia.

Ban đầu Tống gia không muốn mời gia sư nữ, nhưng Dư Ngữ Nhu thoạt trông rất ngoan ngoãn, không giống người có tâm kế, vì thế quyết định cho Dư Ngữ Nhu một cơ hội để thử.

 Thử một lần là gần hai tháng, suốt một kì nghỉ hè Dư Ngữ Nhu luôn dành nửa ngày để giảng bài tập cho tiểu thiếu gia Tống gia.

Hai tháng ở chung, rất nhanh thôi Tống Tinh Dập đã thích chị gái ôn nhu này, để thi cùng đại học với Dư Ngữ Nhu mà thành tích của cậu ta đã tiến bộ vượt bậc, Tống gia rất vừa lòng với trình độ giảng dạy của Dư Ngữ Nhu.

Có một kẻ gia thế bất phàm như vậy ái mộ, Dư Ngữ Nhu cũng rất kiêu ngạo. Chỉ tiếc cô ta không có nhiều hứng thú đối với Tống Tinh Dập, nguyên nhân là Tống Tinh Dập mới 18 tuổi, tuổi quá nhỏ, Dư Ngữ Nhu có nhiều lúc cảm thấy đối phương rất ấu trĩ. Nếu không phải xem trọng thân phận tiểu thiếu gia Tống gia, Dư Ngữ Nhu tất nhiên sẽ không kiên nhẫn quan tâm cậu ta như vậy.

Bởi vì có sự cố gắng trước đó của Dư Ngữ Nhu, lúc này Đồng Linh có thể an tâm hưởng thụ thành quả. Cô nói với Tống Tinh Dập, mang theo một chút giọng mũi, ôn nhu nói: "Chị không sao đâu, chỉ là hơi cảm cúm với phát sốt tôi, nghỉ ngơi một lát là được rồi."

"Sao lại không sao, em nghe thấy giọng nói của chị bị khàn rồi!" Tống Tinh Dập cầm điện thoại, lỗ tai kề sát ống nghe, trên mặt rất là lo lắng, "Chị sao mà cơ thể của mình cũng không chăm sóc tốt, nhất định phải uống nhiều nước ấm đó!"

Nghe được câu "uống nhiều nước ấm" , Đồng Linh phụt một tiếng bật cười: "Câu này của em cũng quá thẳng nam."

Tống Tinh Dập khó hiểu: "Em vốn dĩ chính là thẳng nam, thẳng nam chẳng lẽ không tốt sao?"

Đồng Linh hoàn toàn bị chọc cười, cô rốt cuộc hiểu tại sao Dư Ngữ Nhu không có hứng thú đối với Tống Tinh Dập, bởi so sánh cùng Diệp Hoán hoặc là Diệp Húc, Tống Tinh Dập giống như một đứa trẻ chưa lớn, ở phương diện yêu đương hoàn toàn là ma mới.

"Khá tốt, chị thích thẳng nam." Đồng Linh cười tủm tỉm mà nói.

Tống Tinh Dập mặt đỏ, cậu nắm chặt điện thoại, ánh mắt mơ màng lẩm bẩm: "Chị, chị nói cái gì......"

Cậu chưa từng nghe qua Dư Ngữ Nhu nói thích cậu, câu thường xuyên nghe được đó là: "Chị chỉ xem em như em trai", Tống Tinh Dập vốn không muốn làm em trai gì cả, rõ ràng cậu cũng là một người đàn ông!

"Em muốn nghe chị nói lại sao?" Đồng Linh tạm dừng trong chốc lát, rồi gần sát microphone, hạ thấp giọng, hơi khàn khàn: "Chị rất thích."

Tống Tinh Dập mặt đỏ đến tai luôn, khác với chị Ngữ Nhu trước kia luôn ôn ôn nhu nhu, khi chị ấy bị bệnh sao có thể... Sao có thể dụ hoặc như vậy!

Câu nói nhỏ kia giống như là gần sát ở bên tai cậu mà nói, Tống Tinh Dập thậm chí có thể cảm nhận được tiếng hít thở  trầm thấp của nữ nhân từng chút truyền đến, lỗ tai cậu có chút ngứa, nửa người cũng tê dại......

"Nghe rõ chưa?" Đồng Linh cố ý nói: "Không nghe rõ chị có thể nói lần nữa nha."

"Nghe rõ nghe rõ!" Tống Tinh Dập không dám nghĩ nữa, cậu sợ mình sẽ có phản ứng mất mặt, vội vàng ngăn lại: "Chị hôm nay sao lại..."

Đồng Linh: "Hửm? Chị làm sao?"

Tống Tinh Dập xấu hổ buồn bực nói: "Chị đang cố ý trêu em à?"

Đồng Linh đương nhiên không thừa nhận chuyện này, cô đổi cách nói khác, "Chị chỉ muốn dỗ em thôi."

"Dỗ em làm gì?" Tống Tinh Dập trở nên tức giận, cậu ghét nhất là việc Dư Ngữ Nhu xem cậu như trẻ con, nhưng lạ là lúc này đây trong lòng cậu không có bực bội ngược lại hy vọng Dư Ngữ Nhu có thể......Dỗ cậu nhiều hơn chút.

Cảm xúc kì lạ này ảnh hưởng đến giọng điệu của cậu, dẫn tới lời nói của Tống Tinh Dập nghe mềm như bông.

Vừa nghe được thanh âm không có tiền đồ như vậy của mình, Tống Tinh Dập nhịn không được che kín mặt, may mắn người bên kia điện thoại không thấy bộ dáng của cậu, để lại cho cậu thể diện cuối cùng.

Đồng Linh thấy chuyển biến tốt liền thu tay, nếu tiếp tục chọc ghẹo nữa, chó con cũng sẽ cắn người.

"Dỗ em là muốn em không giận chị." Đồng Linh nói vào vấn đề chính.

Tống Tinh Dập vừa nghe đã nói: "Em sao có thể giận chị!"

Đồng Linh: "Nếu chị lừa em......"

Tống Tinh Dập sửng sốt: "Chị lừa em cái gì?"

"Kỳ thật trước kia chị nói chị xuất ngoại là giả." Đồng Linh thở dài một hơi, "Vốn tưởng sẽ luôn lừa em, nhưng nhìn thấy em quan tâm chị như vậy, chị cảm thấy cần phải nói thật."

Đồng Linh như là bị Tống Tinh Dập cảm động, ngữ khí chân thành nói: "Chị không muốn lừa gạt em."

Tống Tinh Dập vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Chị không xuất ngoại sao?"

Cậu sao có thể tức giận, nghe được tin này cậu cao hứng còn không kịp! Còn việc lừa gạt lúc trước, Tống Tinh Dập tỏ vẻ bản thân không để ở trong lòng.

Tống Tinh Dập: "Về sau chị đừng lừa em là được."

Đồng Linh đồng ý dứt khoát. Sau đó giải thích rằng có "Em gái thay thế cô xuất ngoại" với Tống Tinh Dập.

Tống Tinh Dập biết Dư Ngữ Nhu có bạn trai, cậu cũng không để bụng việc này. Tình cảm của thiếu niên rất nhiệt liệt, không so đo đúng sai, được mất, đối với cậu thì Diệp Hoán kia không xứng với chị Ngữ Nhu của cậu, chị ấy ở bên người đàn ông kia chỉ có thiệt thôi!

Lúc này cũng như vậy, nếu không phải vì Diệp Hoán, Dư Ngữ Nhu sao có thể bị đưa ra nước ngoài?

"Chuyện chị ở lại trong nước, em hãy giúp chị giữ bí mật nhé." Đồng Linh kiều thanh kiều khí nói, "Nếu để Thẩm phu nhân biết chị không đi, bà nhất định sẽ tới gây phiền toái cho chị."

Tống Tinh Dập nào có gặp qua Dư Ngữ Nhu bộ dáng nhu nhược như vậy, trong lòng dâng lên mãnh liệt cảm giác muốn bảo vệ, "Em sẽ không để cho người khác động đến chị!"

Đồng Linh nhẹ nhàng cười, "Tinh Dập, em thật đáng tin cậy."

Dư Ngữ Nhu thừa nhận làm cho trái tim Tống Tinh Dập đập thình thịch, cậu kích động đến mức khó có thể kiềm chế, lập tức hỏi: "Chị Ngữ Nhu, chị đang ở đâu? Hiện tại em đi gặp chị luôn!"

"Không cần, học sinh lớp 12 như em cần phải học tập thật tốt, không cần lo cho chị." Đồng Linh tùy ý tìm lí do để kết thúc cuộc trò chuyện này, "Bác sĩ tới rồi, chị cúp máy trước nhé Tinh Dập."

Tống Tinh Dập nghe tiếng điện thoại cúp máy, trong lòng chỉ còn trống rỗng. Câu "Chị rất thích", "Tinh Dập em thật đáng tin cậy" phảng phất còn quanh quẩn ở bên tai, Tống Tinh Dập lại hối hận bản thân vì mặt mũi mà không để Dư Ngữ Nhu dỗ cậu nhiều thêm vài câu.

Hôm nay giọng nói của chị Ngữ Nhu thật là dễ nghe!

Cuộc điện thoại này làm cảm xúc của Tống Tinh Dập thật lâu không thể bình tĩnh được, biết rõ Dư Ngữ Nhu tạm thời không có thời gian để ý đến cậu, cậu nhanh chóng gửi vài tin nhắn quan tâm cho Dư Ngữ Nhu.

Sau khi tin nhắn gửi đi, Tống Tinh Dập lại lâm vào một cuộc chờ đợi mới.

Đồng Linh bên kia tâm tình vui sướng lại đi tắm nước ấm thêm một lần, chăm sóc bản thân một chút. Cô còn chưa kịp tiếp tục vui vẻ lướt điện thoại, thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của Diệp Húc.

Việc mà Diệp Húc muốn nói đó là —— Diệp Hoán tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro