Chương 1: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở thế giới 1, mình edit thật sự thật sự tệ mà còn lại bị bệnh lười chỉnh nữa. Nên mọi người thông cảm giúp em! Qua thế giới 2 mình đã edit được kha khá lên. ╥﹏╥

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Thời điểm A Chiêu khôi phục ý thức, phát hiện bản thân mình đang ngồi ở trong xe.

Cô cẩn thận đọc lấy ký ức mà hệ thống truyền đến.

Thân phận của A Chiêu ở thế giới này, là được mẹ kế của nam chủ “Đặc biệt” mời riêng tới để làm gia sư.

A Chiêu cúi đầu, nhìn móng tay của cô được sơn đỏ tươi, trên người mặc một cái áo thun bó sát, phát họa lên bộ dáng mê người, cô lâm vào trầm tư.

Ở cái tuổi 16 là thời điểm huyết khí phương cương nhất của thiếu niên, tìm một gia sư diện mạo diễm lệ, dáng người nóng bỏng sớm chiều ở chung như vậy.

Xác định không phải muốn xảy ra chuyện gì đi?

...

Xe thực mau đã đến nơi — một đoạn đường thập phần hẻo lánh nằm ở vùng ngoại ô khu biệt thự.

Người đưa A Chiêu đến đây không có cùng cô nhiều lời, lập tức mang cô lên lầu.

“Thiếu gia, tân [1] lão sư đã đến.”

[1] Theo mình nghĩa là giáo viên mới.

A Chiêu chú ý tới, vị quản gia này mặc một thân áo bành tô màu đen [2], tóc được chải tỉ mỉ không chút cẩu thả, từ đầu đến chân vị quản gia này đều hiện lên chữ “Lễ nghi cổ hủ”, lại xảy ra một chuyện bất lịch sự — chưa được người bên trong phòng lên tiếng đồng ý, trực tiếp đẩy cửa ra.

[2] Cái này ai không hiểu lên GG giúp mình nha. ^^

“Hứa tiểu thư, thiếu gia ở bên trong, mời.” Quản gia liếc mắt nhìn A Chiêu liếc một cái, mặt vô biểu tình nói.

A Chiêu đi vào phòng.

Cửa phòng ở phía sau cô nhẹ nhàng đóng lại, đem bên trong cửa cùng ngoài cửa hoàn toàn ngăn cách.

A Chiêu ánh mắt đảo qua trong phòng, liền nhíu mày.

Thư phòng trống trải, trừ bỏ giá sách chiếm cứ nửa mặt tường, cùng một cái bàn một cái ghế, thì không tìm thấy thêm được vật bài trí gì dư thừa.

Phòng được trang trí hai màu đen và trắng làm không gian trở nên trang trọng và lạnh giá, tìm không thấy nữa điểm ấm áp.

Thiếu niên ngồi ở trên ghế, phảng phất như không cảm giác được có người tiến vào, như cũ rủ đầu xuống, không biết là phát ngốc hay là ngủ rồi.

A Chiêu nhẹ nhàng đi tới bên người hắn.

“Xin chào, cậu chính là Tiêu Nghiên sao?”

Người ngồi trong phòng căn bản không có phản ứng lại.

A Chiêu thở dài một hơi, để ngón trỏ ở trên bàn gõ hai cái.

Lần này người nọ rốt cuộc cũng có điểm phản ứng, hắn chậm rì rì ngẩng đầu lên.

Mái tóc thật dài che khuất hơn phân nửa cái trán, dưới là một đôi mắt lãnh đạm nhìn cô.

A Chiêu ánh mắt sáng lên: Là một mỹ thiếu nam a!

Tiêu Nghiên nhìn nữ nhân trang điểm bại lộ thấp kém trước mặt, giấu đi sự châm chọc trong lòng, an tĩnh gật gật đầu.

Nữ nhân Triệu Lệ kia, thật đúng là tận tâm tận lực muốn tìm cách hại hắn mà.

A Chiêu không biết hắn suy nghĩ cái gì, nỗ lực làm chính mình lộ ra biểu cảm ôn hòa tươi cười, nói: “Tôi là gia sư mới của cậu, Hứa Chiêu, cậu có thể gọi tôi là Hứa lão sư.”

Tiêu Nghiên không có trả lời.

A Chiêu biết tính cách nam chủ, cũng không thèm để ý phản ứng của hắn, chỉ vươn một bàn tay tới: “Hy vọng chúng ta về sau cùng nhau học tập vui vẻ.”

Ánh mắt Tiêu Nghiên dừng lại ở trên cái tay kia.

Trắng nõn, thon dài, da thịt nhu nị.

Triệu Lệ tìm một nữ nhân như vậy đến đây, là muốn làm cái gì?

Đáy lòng hắn ẩn ẩn có chút đáp án.

Khóe môi hắn chậm rãi giơ lên một chút, vươn bàn tay chính mình đến, nhẹ nhàng đáp ở lòng bàn tay A Chiêu.

A Chiêu nhịn không được run lên một chút.

Giây tiếp theo, cô nhíu mày đem một tay khác đang nhàn rỗi xoa lên thái dương của Tiêu Nghiên, không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ là xảy ra một trận lạnh lẽo.

Cảm nhận được hơi thở xa lạ xâm lấn, toàn bộ thân thể Tiêu Nghiên trong nháy mắt đều trở nên căng thẳng.

Hắn không chút do dự đem tay rút ra, hung hăng đánh lên tay A Chiêu.

A Chiêu không kịp phòng bị đột nhiên ăn đau kêu lên một tiếng, kinh ngạc nhìn hắn.

Tiêu Nghiên run bần bật cuộn tròn ở trên ghế, một đôi mắt kinh sợ [3] nhìn cô: “Đừng, đừng chạm vào tôi……”

[3] Kinh sợ: Kinh ngạc + hoảng sợ.

A Chiêu có chút thất thố: “Thực xin lỗi, tôi không biết cậu không thích cùng người khác thân cận.”

Cô nghĩ nghĩ, vẫn là kiên trì nói: “Chính là nhiệt độ cơ thể cậu không bình thường, hay là thân thể cậu có hay không không được thoải mái?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro