Chương 13: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Tiêu Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn A Chiêu.

“Mạnh mẽ lên?” Hắn trả lời.

A Chiêu gật gật đầu.

Tiêu Nghiên rũ đôi mắt xuống, hàng lông mi cong vút hơi hơi rung động, lộ ra hai phần yếu ớt.

Hắn thấp thấp tự giễu: “Tôi như thế nào mạnh mẽ lên? Cô cũng thấy rồi đó. Mẹ tôi mất sớm, ba lại không thích tôi. Tôi cái gì đều không biết, cái gì đều làm không tốt, cũng không thể làm cho người khác thích.”

“Tôi có một đứa em trai cùng khác mẹ, hắn mới là người được mọi người kỳ vọng nhất.”

“Tôi bất quá chỉ là phế vật vô dụng mà thôi, tôi làm sao có thể mạnh mẽ lên?”

A Chiêu mở to hai mắt: Nam chủ sao lại có thể tang [1] như vậy?

[1] Tang: Sự đau buồn.

Cô kích động nói: “Không phải, cậu chính là —”

A Chiêu muốn nói hắn chính là nam chủ thế giới này, nhất định phải mạnh mẽ lên, để đi lên đỉnh cao nhân sinh*.

*Nhân sinh: Cuộc đời, cuộc sống.

Chính là lời này cô mới không thể nói ra, chỉ có thể nói: “Cậu chính là Tiêu Nghiên a.”

Tiêu Nghiên không nói lời nào.

A Chiêu còn không có kỹ xảo an ủi người, chỉ có thể khô cằn nói: “Không có người trời sinh cao nhân nhất đẳng [2] hoặc là so người khác kém. Tiêu Nghiên, cậu phải đối với bản thân mình phải có tin tưởng.”

[2] Editor: Ý nói của câu này là không có người nào được sinh ra đã thông minh hơn người, cũng không có người nào sinh đã kém người khác :v.

Nhìn thấy Tiêu Nghiên còn không nói lời nào, A Chiêu hao hết tâm tư tiếp tục: “Tôi cảm thấy cậu cũng rất tốt.”

Tiêu Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt giống như sáng một chút.

A Chiêu nói tiếp: “Cậu biết lão sư là người nào đi? Lão sư là tốt nghiệp đại học T, không sai tôi chính là học bá trong truyền thuyết. Ánh mắt của học bá cậu còn chưa tin? Tôi nói cậu rất tốt, hoàn toàn không thể kém so với đệ đệ của cậu, chẳng lẽ cậu không tin tôi?”

Tiêu Nghiên nhìn người vắt hết óc để an ủi hắn.

Chính hắn đều không có ý thức được, nghe được mấy lời an ủi vụng về này, khóe môi đã hắn hơi hơi dương lên.

Đối diện với người đang suy nghĩ biện pháp an ủi hắn, muốn làm hắn vui vẻ một chút.

Hắn nguyên bản chỉ là tùy ý thử một lần, muốn nhìn xem phản ứng của cô.

Chính là hiện tại, đã biến thành cố tình dụ dỗ.

Muốn nhìn cô một lòng một dạ quan tâm chính mình, muốn nhìn toàn bộ tâm tư của cô đều đặt ở trên người mình.

“Lão sư nói chính là thật vậy chăng?”

Thiếu niên xinh đẹp tinh xảo cúi đầu, ánh mắt đen láy gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, ngữ khí bên trong mang theo khẩn trương cùng chờ mong. Giống như là một con cún con cần được chủ nhân đến an ủi.

Editor: Nguyên văn là chó nhưng dùng cún vẫn hợp lí hơn.

A Chiêu tâm đều mềm thành một bãi thủy.

Cô dùng sức gật đầu: “Đương nhiên. Cậu về sau, nhất định có thể trở thành nam nhân đỉnh thiên lập địa [3] , trở thành người mà tất cả mọi người phải hâm mộ!”

[3] Đỉnh thiên lập địa: Đội trời đạp đất.

“Lão sư vẫn sẽ luôn nhìn tôi sao?”

A Chiêu sửng sốt một chút, chợt gật gật đầu: “Đương nhiên!”

Tiêu Nghiên lộ ra tươi cười, chủ động dắt tay A Chiêu.

“Cảm ơn lão sư, tôi sẽ nghỉ ngơi tốt, chúng ta trở về đi.”

Như vậy cũng tốt.

Mặc kệ cô có mục đích gì, hắn cũng không truy cứu.

Chỉ cần cô nguyện ý vẫn luôn như vậy nhìn hắn, vẫn luôn quan tâm hắn, trong ánh mắt chỉ có hắn, là đủ rồi.

Tiêu Nghiên cảm nhận được xúc cảm ấp ấm trong lòng bàn tay, ánh mắt sâu thẳm: Lão sư, cô cũng không nên gạt tôi a…

A Chiêu có chút rối rắm nhìn tay mình.

Rõ ràng là nghiêm túc chính năng lượng canh gà tưới hiện trường.

Như, như thế nào liền đi lên dắt tay đâu?

 
Editor: Chương này có nhiều từ thật khó hiểu QAQ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro