Chương 22: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

“Lão sư? Lão sư?”

A Chiêu ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác có người kêu cô.

Mông lung cũng nghe quá không rõ ràng, quấy rầy giấy ngủ của cô.

Cô có chút không kiên nhẫn phất tay muốn đem tiểu gia hỏa này đuổi ra.

“Bang!”

Âm thanh va chạm thanh thúy của thân thể vang lên ở trong phòng.

Tiêu Nghiên nhìn mu bàn tay của mình bị đánh đến đỏ một mảnh, hắn thở dài.

Người bị bệnh hay tùy hứng khó chơi như vậy sao?

Hắn nhìn thuốc trong lòng bàn tay, như thế nào làm lão sư uống đây?

Viết đến đây, độc giả có phải hay không cho rằng tác giả sẽ làm nam chủ dùng miệng để đút thuốc A Chiêu? ( ´△`)

Ngây thơ!

Tiêu Nghiên đứng dậy đi vào toilet, thực mau, hắn đi ra trong tay còn xách theo một cái khăn lông ướt đẫm.

Sau đó, hướng tới A Chiêu nằm trên giường……  Nhét vào trên cổ cô.

A Chiêu bị lạnh đến run, toàn bộ thân thể đều run một chút, rồi sau đó, mở đôi mắt nước lâm lâm.

Bởi vì nóng, hai mắt cô có chút đỏ lên, lại giống như hai hàng nước mắt rưng rưng, ngập nước nhìn Tiêu Nghiên, bộ dáng đáng thương đến không nhìn được.

Tiêu Nghiên ho nhẹ một tiếng, hô một tiếng lão sư.

A Chiêu phản ứng, chậm chạp lên tiếng.

Nhìn bộ dáng này của A Chiêu, Tiêu Nghiên trong lòng có chút áy náy.

Hắn đem cái khăn lông cầm ra tới, vẻ mặt đứng đắn giải thích nói: “Lão sư có chút đổ mồ hôi, tôi chuẩn bị dùng để lau cho lão sư, không nghĩ tới không cầm chắc.. đã đổ rồi.”

A Chiêu nhìn mặt nam chủ mang theo áy náy, nội tâm cảm động đến không được, nơi nào sẽ còn trách hắn?

“Không có sao.” Cô lắc đầu, chỉ cảm thấy một trận choáng váng.

Tiêu Nghiên không nói hai lời đem khăn lông ném sang một bên, đem thuốc hạ sốt cùng ly nước trong tay đưa cho cô.

“Lão sư trước tiên uống thuốc, chút nữa bác sĩ sẽ đến. Chờ bác sĩ xem bệnh rồi ngủ tiếp.”

Không sai, đây là mục đích của Tiêu Nghiên.

Hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được cái bác sĩ không biết từ nơi nào tới ở trong phòng hắn xem bệnh cho lão sư!

Đương nhiên, ở trong phòng lão sư cũng không được!

A Chiêu nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc hắn đưa.

Đến lúc này, cô mới hậu tri hậu giác ý thức được ở đây không phải trong phòng chính mình.

“Đây là……” Cô sợ hãi nói.

Tiêu Nghiên đem cái ly bỏ xuống, nói: “Phòng của lão sư tôi mở không ra, chỉ có thể ủy khuất cho lão sư ở phòng tôi tạm nằm một chút.”

A Chiêu: “…… Không có, là…… Ủy khuất cho cậu.”

Tính cách nam chủ cô có hiểu biết, những người khác không được vào phòng của hắn, đặc biệt là, còn ngủ ở trên giường của hắn.

Chuyện này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là dung nhẫn [1] cùng hy sinh cực lớn.

[1] Dung nhẫn: Có lòng rộng rãi và giỏi chịu đựng.

Tiêu Nghiên nhoẻn miệng cười: “Lão sư nói cái gì? Chỉ cần là lão sư…… Không có gì là ủy khuất.”

A Chiêu ngốc ngốc nhìn Tiêu Nghiên.

Không biết có phải hay không bởi vì phát sốt, nghe được những lời này của nam chủ, cô chỉ cảm thấy một cổ khí nóng từ đáy lòng xông thẳng lên, trên mặt phảng phất càng thêm nóng. Đầu óc cũng bắt đầu mơ màng hồ đồ.

Này, cái lời nói này, nghe như thế nào, liền có điểm không đúng đâu?

Cô vẫy vẫy đầu, xốc chăn lên, từ trên giường đi xuống tới.

“Cậu không phải nói bác sĩ sẽ mau tới sao? Chúng ta đi xuống dưới lầu đi.”

Tiêu Nghiên đi đến bên người A Chiêu, nhìn cô: “Lão sư còn muốn tôi cõng sao?”

Lúc này A Chiêu nhìn hắn, liền cảm thấy Tiêu Nghiên tựa hồ cùng ngày bình thường không giống nhau.

Hai người lúc này cự ly gần đến như vậy, cô ngày thường cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, hiện tại lại có chút không được tự nhiên.

Cô hơi hơi lui ra sau một bước, lắc đầu: “Sợ lâu mà thôi, không thành vấn đề.”

“Hảo đi.” Không biết có phải ảo giác của A Chiêu hay không, cô cảm thấy những lời này của Tiêu Nghiên ý tứ ở bên trong, tựa hồ mang theo điểm tiếc nuối.

Hắn rốt cuộc tiếc nuối cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro