Chương 25: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Tiêu Nghiên trong lòng chấn động.

Trong nháy mắt, hắn thậm chí muốn lộ ra gương mặt thật, chất vấn A Chiêu, hỏi cô rốt cuộc muốn cái gì.

Nhưng hắn vẫn là nhịn xuống.

“Lão sư đây là có ý gì?” Thiếu niên phảng phất nghe được cái gì cực đáng sợ nói, mở to hai mắt nhìn A Chiêu.

A Chiêu bình tĩnh nói: “Ý của tôi chính là ý tứ trong lời nói, cậu không hiểu?”

Tiêu Nghiên trầm mặc.

A Chiêu thở dài, chủ động đi qua, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Tôi biết cậu có lẽ rất khổ sở. Nhưng là từ khi ông ta đem một người như cậu ném ở cái địa phương này, chẳng quan tâm 6 năm trời, cái tình cảm phụ tử của ông ta, cũng đã tiêu hao hầu như đã không còn.”

Tiêu Nghiên ánh mắt gắt gao khóa trụ cô: “Chính là, nếu tôi lừa gạt bọn họ, ở trước mặt bọn họ diễn kịch. Lão sư sẽ không cảm thấy tâm tư tôi thâm trầm đáng sợ sao?”

“Như thế nào tôi sẽ cảm thấy như vậy?” A Chiêu kinh ngạc phản bác.

“Làm người xử sự, không đều là lẫn nhau sao?”

“Người khác coi tôi như kẻ vô dụng, tôi còn muốn đem ông ta cung phụng không thành?”

“Lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn?”

“Huống chi ——” A Chiêu nghiêm túc nhìn Tiêu Nghiên, “Ba của cậu cùng mẹ kế, đối với cậu lãnh khốc vô tình như vậy.”

Giọng nói của cô không chút nào che lấp ghét bỏ cùng chán ghét: “Cậu còn suy xét cho bọn họ làm cái gì?”

Tiêu Nghiên lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào.

Nhìn đến A Chiêu có chút mạc danh.

Cô duỗi tay ở trên mặt chính mình sờ soạng một chút: “Trên mặt tôi, có thứ gì sao?”

Tiêu Nghiên bỗng nhiên cười, đi tới phía trước một bước, bất quá cách A Chiêu một thước xa.

Hắn nghiêng mình về phía trước, thân thẻ hắn bây giờ đã người trưởng thành, động tác như vậy, làm A Chiêu cảm giác toàn bộ không gian đều trở nên chật chội.

“Lão sư nói nhiều như vậy, kỳ thật, vẫn là vì bênh vực kẻ yếu như tôi, đúng không?”

Động tác có chút ái muội, A Chiêu thậm chí có thể cảm giác được khi Tiêu Nghiên nói chuyện, hơi thở đánh vào trên sườn mặt chính mình.

Cái loại cảm giác trên mặt nóng lên lại sắp lan tràn ra, A Chiêu vô ý thức liếm liếm môi: “Kia, kia đương nhiên, trước nay đều có cái thân sơ viễn cận*, cậu là học sinh của tôi a.”

*Thân sơ viễn cận: Edit đã tra nhưng trong từ điển vẫn không có a. (╥_╥)

Tiêu Nghiên ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm môi A Chiêu, nơi đó bởi vì động tác  vừa rồi của cô mà có vẻ hồng nhuận dị thường.

Nhìn thập phần ngon miệng.

Hắn nhìn lướt qua, A Chiêu không thể nhịn được nữa, cảm thấy không khí có chút kỳ quái chuẩn bị lui về phía sau trước một giây, chủ động thối lui một bước về sau.

“Tôi nghe lời lão sư.”

A Chiêu theo bản năng thuận theo nói một câu: “Ân?”

Tiêu Nghiên ánh mắt chuyên chú nhìn cô: “Tôi tin tưởng lão sư là người đối với tôi tốt nhất. Mặc kệ lão sư nói cái gì, đều là vì tốt cho tôi.”

“Tôi sẽ nghe theo ý kiến của lão sư.”

Không thể không nói, một phen lời nói như vậy, A Chiêu nghe được trong lòng uất thiếp đến không được.

Ai không cao hứng khi chính mình một phen khổ tâm, đối phương đã nghĩ thoáng đâu chứ.

Lời này của Tiêu Nghiên, làm A Chiêu chỉ cảm thấy, nỗ lực của chính mình hết thảy đều không có uổng phí.

Khóe môi cô cao cao giơ lên, trên mặt vẫn là bộ dáng nghiêm chỉnh: “Cậu không thể nghe thấy tôi nói, muốn chính mình hiểu được đi phán đoán được mất lợi hại.”

Không nghĩ tới, cô một chút đều không khống chế cảm xúc.

Tiêu Nghiên chỉ cảm thấy, nếu là cảm xúc có thể hiện rõ ra, đối phương phía sau nhất định sẽ xuất hiện một cái đuôi vì hưng phấn mà ở khắp nơi rối rít lắc lắc nó.

Lão sư như vậy……

Ân, thực đáng yêu.

Ngày hôm sau.

Tiêu Nghiên cùng A Chiêu sinh hoạt cũng không bởi vì đột nhiên xuất hiện tin tức này mà sinh ra cái gì biến hóa.

Hai người như cũ đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, trở về ăn xong bữa sáng, liền phải đi đến thư phòng.

Quản gia nhìn, đều cảm thấy hai người rất hòa hợp.

Hắn uyển chuyển gọi A Chiêu lại: “Hứa tiểu thư, hôm nay tiên sinh cùng thái thái muốn lại đây, cô, không có chuẩn bị cái gì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro