Chương 31: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Nhũ hoa Trương ngẩn ra một chút, còn không kịp phản ứng lại, lời nói này của Tiêu Nghiên là có ý gì.

Quản gia cũng hiểu được, sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi.

“Tiền lương của các người, từ trước tới giờ vẫn luôn là tiền của mẹ để lại cho tôi để tôi chi trả, cùng với bên kia căn bản không có liên quan gì.”

Đầu ngón tay của Tiêu Nghiên ở trên mu bàn A Chiêu chậm rãi vuốt ve, tiếp tục nói: “Cho nên, bà có thể tìm quản gia, tìm Tiêu tiên sinh, tìm Triệu thái thái, tùy tiện tìm ai đều có thể. Nhưng là ——”

“Mặc kệ bà tìm ai, hôm nay tôi cũng phải đuổi việc bà.”

Nhũ hoa Trương đối với đôi mắt hắc bạch phân minh [1] của Tiêu Nghiên, không biết như thế nào, đáy lòng lại có chút phát lạnh.

[1] Hắc bạch phân minh: Trắng đen rõ ràng, thường nói về đôi mắt

Bà ta điển hình là kẻ bắt nạt người yếu, lúc này đối với thái độ cường thế của Tiêu Nghiên, khí thế vừa rồi của nhũ hoa Trương đã sớm tiêu tán hầu như không còn, chỉ có chút bất an nhìn quản gia, khẩu cần hắn nói giúp bà vài câu.

Lúc này chính là quản gia nơi nào sẽ lo lắng cho bà ta?

Ông ta có chút kinh ngạc, bất định nhìn Tiêu Nghiên, ở trong lòng suy tư: Chính mình đã giám thị cái thiếu niên này mấy năm nay, bây giờ cùng với người trước mặt này, hoàn toàn không giống nhau!

Hoặc là nói, rốt cuộc cái nào mới là Tiêu Nghiên chân chính.

Dường như cái tiểu tử ngốc kia, Tiêu Nghiên lúc trước hoàn toàn không tự mình suy nghĩ như bây giờ, thiếu niên trước mặt gương mặt lạnh nhạt vô tình, thật sự là thay đổi một người qua thời quan nửa năm sao?

“Thiếu gia.”

Quản gia chậm rãi nói: “Cậu là chủ nhân nơi này, nơi này hết thảy đều là do cậu định đoạt.”

Ông ta ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Tiêu Nghiên.

Thực mau ông ta nhìn đến Tiêu Nghiên tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ kéo tay A Chiêu một phen: “Lão sư, cô xem, tôi đã đuổi việc bà ta.”

“Không ai có thể khi dễ cô, chọc cô không vui nữa.”

“Hiện tại cô cao hứng sao?”

Quản gia: “……”

Ông ta có chút đau đầu muốn đỡ trán.

Ông ta cảm thấy chính mình có thể là suy nghĩ nhiều, thiếu gia Tiêu Nghiên khó được hùng khởi, hiển nhiên chỉ vì nụ cười của mỹ nhân mà thôi.

Cái gì mà giả heo ăn hổ, cái gì mà giấu tài, ông ta thật là quá để mắt đối phương.

Sự tình một hồi như vậy đi xuống, tâm tư ăn cơm đương nhiên đã không còn.

Tiêu Nghiên cùng A Chiêu trở về trên lầu.

Tiêu Nghiên không có buông tay A Chiêu ra, mà là nói: “Thực xin lỗi lão sư, lúc nãy chỉ là một cái cớ, tôi đã sớm muốn đuổi việc nhũ hoa Trương.”

A Chiêu nơi nào sẽ để ý đến việc này?

Cô xua xua tay: “Không sao, lão sư có thể giúp được cậu, tôi thực sự vui vẻ. Chỉ là……”

Sắc mặt cô có chút chần chờ.

Tiêu Nghiên ngưng mắt, hỏi: “Chỉ là cái gì?”

“—— chỉ là, cậu về sau cũng không nên nói những lời kỳ kỳ quái quái đó.”

Tiêu Nghiên thấp giọng hỏi: “Lời gì kỳ kỳ quái quái? Tôi không hiểu rõ ý của lão sư?”

A Chiêu hơi 囧: “Cái đó, chính là, cái gì tôi là người quan trọng nhất với cậu nhất, không thể làm tôi không vui……”

Lời này có hơi buồn nôn, A Chiêu lặp lại có chút ngượng ngùng.

Tiêu Nghiên lại thấp thấp bật cười: “Nguyên lai là những lời này a.”

A Chiêu gật gật đầu ——

“Chính là, này không phải là lời nói kỳ kỳ quái, cũng không phải là lời nói dối, là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng tôi.”

A Chiêu: “……”

Cái loại cảm giác này lại tới nữa rồi.

Trên mặt cô nóng lên, đáy lòng hơi căng thẳng, mạch máu cả người so với ngày thường giống như chạy càng nhanh hơn.

A Chiêu hé miệng: “Tôi……”

Cô suy nghĩ một hồi lâu, cũng không biết chính mình muốn nói cái gì.

Tiêu Nghiên cúi người lại gần cô, cho cô một cái ôm vững chắc.

“Tôi biết lão sư rất tốt với tôi, cho nên tôi cũng muốn đối tốt với lão sư, hy vọng lão sư vẫn luôn vui vui vẻ vẻ……”

“Lão sư, cô không thích như vậy sao?” Thanh âm hắn đáng thương hề hề vang lên ở bên tai A Chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro