₷₷₷ Chương 259 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit beta: Xichtu

"Chờ... đợi đã!" Bạch Tửu vội vàng nắm tay anh, nụ cười trên mặt không được tự nhiên, Aó khoác có thể không cần cài nút, nhưng trên người anh cũng khg có áo khoác, chỉ có một lớp quần áo, nếu bỏ nút thì sẽ rất khó nhìn nha"

Anh ngập ngừng bỏ tay xuống và nhìn vào khuôn mặt cô, anh chớp mắt, như thể xem xét lời nói của cô là sự thật.

Bạch Tửu cảm thấy nếu cô ấy ở lại đây, chỉ số IQ của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, vì vậy cô ấy quyết định rời đi, "Cái đó ... đã muộn rồi, vì vậy tôi về trước, tôi sẽ gặp lại anh vào buổi tối."

Doãn Lạc nắm lấy tay cô.

Bạch Tửu dừng lại, "Còn gì nữa không?"

Anh không gật đầu hay lắc đầu, chỉ yên lặng nhìn cô.

Bạch Tửu trong lòng cảm thấy kỳ lạ, bị anh nhìn đến da đầu tê dại, cô nghĩ ngợi rồi lấy trong túi ra một miếng sô cô la, "Cái này cũng ngọt, có lẽ anh sẽ thích."

Cô đặt viên sô cô la vào tay anh, anh nhìn xuống gói sô cô la đen trắng nằm trong lòng bàn tay mình, anh rút bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô, định xé mở gói sô cô la, nhưng có lẽ là do anh lâu lắm không cầm qua những thứ này, động tác vụng về, nỗ lực một hồi lâu cũng không xé mở được thanh kẹo.

Thế là, anh lại ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt mờ mịt cho thấy anh không biết ăn thứ này.

Bạch Tửu thở dài bất lực, nhặt viên sô cô la lên như thể cam chịu, vừa xé gói vừa nói: "Nhìn này, anh có thể xé phần răng cưa này, nó rất dễ rách."

Cô lại đặt kẹo vào tay anh.

Doãn Lạc nhìn xuống thứ trong tay hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi đưa vào miệng nhai vài cái, ánh mắt dần dần cong lên, trong mắt tràn đầy vui sướng, giống như một đứa trẻ đang chơi món đồ chơi yêu thích.

Tâm tình hiện giờ của anh quả thực là một đứa trẻ đơn thuần.

Thấy nét mặt anh thay đổi, trong lòng Bạch Tửu thầm nghĩ, chắc chắn đồ ngọt rất hấp dẫn đối với anh, cô mỉm cười, "Nếu anh thích, tôi sẽ cho anh tất cả những thứ này."

Cô lấy trong túi ra những viên sôcôla với nhiều mùi vị khác nhau, đút vào tay anh, những món ăn vặt này vốn dĩ là do cô mang tới cho anh, bởi vì cảnh tượng đỏ mặt vừa rồi, hiện tại cô mới nhớ ra để đưa anh.

Doãn Lạc ôm sô cô la trên tay, giống như ôm một bảo bối.

"Lần sau tôi sẽ mang ít đồ ăn vặt cho anh, nhưng anh không được để người khác biết là tôi đã mang những thứ này cho anh."

Anh nghiêm nghị gật đầu.

Bạch Tửu mỉm cười, "Vậy tôi đi trước, anh phải ngoan ngoãn đó."

Cô sờ sờ đỉnh đầu anh, xuống giường thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng thí nghiệm, lần này anh không ngăn cản cô.

Bạch Tửu không thích giao du với mọi người, cô đương nhiên phải về phòng khi không có việc gì làm, đến giờ ăn tối, cô sẽ lại ra ngoài, nhưng trước khi đến nhà ăn, cô va vào Bao Đán trên mặt tràn đầy lo lắng

Theo phép lịch sự, cô chào, "Viện Trưởng Bao."

Là Bạch Tửu à. Bao Đán không cười.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Một nhân viên trên đảo mất tích, gọi điện thoại của anh ta cũng không có phản hồi. Bao Đán vẻ mặt ngưng trọng, Hiện tại chúng tôi đều đang tìm anh ta.

Bạch Tửu có cảm giác không tốt.

Lúc này, thẻ liên lạc Bao Đán cầm trên tay sáng lên, anh ta cầm thẻ liên lạc lên mở ra, trên không trung hiện ra hình ảnh ba chiều của một nhân viên không biết tên, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. "Bệnh viện, chúng tôi tìm thấy Triệu Quang, chúng tôi, chúng tôi ... chúng tôi tìm thấy anh ấy ở tầng ba của tòa nhà thí nghiệm."

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro