₷₷₷ Chương 295 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit beta: Xichtu

Một chút cũng không tốt.

Lại đến đêm khuya, Bạch Tửu lại một lần nữa giống như ăn trộm, đến phòng sâu nhất trên tầng bảy. Cô vừa mới bước vào, đã bị người đàn ông ôm gắt gao. Cô hoảng sợ, bất quá cũng may cô liền phản ứng lại ngay. Cô giơ tay vỗ nhẹ vai anh, nhẹ giọng nói:

- Em mang kẹo tới cho anh, muốn ăn không?

Cằm anh chống đỉnh đầu cô, chậm rãi gật đầu.

Bạch tửu biết quỷ hút máu thị lực ban đêm rất tối. Bất quá cô lại khg phải, đương nhiên sẽ khg biết thị lực của anh lại tốt đến vậy. Hiện tại đêm khuya, cô không dám bật đèn quá sáng. Vạn nhất lại gay sự chú ý của người tuần đêm liền khg tốt. Cô dùng thẻ liên lạc để bật đèn pin, chỉ dùng ánh sáng yếu như vậy.

Trong phòng tối tăm liền sáng lên.

Bạch Tửu rời vòng ôm của anh, đặt thẻ liên lạc lên bàn, anh liền vô thanh vô tức ngoan ngoãn đi theo phía sau cô.

Bạch tửu mọc ra túi kẹo để lên bàn, cô vừa quay đầu lại , chóp mũi thiếu chút nữa đụng phải ngực anh. Người đàn ông trước mắt sắc mặt đã khg còn tái nhợt như lúc mới gặp mặt, quầng thâm mắt cũng phai nhạt rất nhiều, cả người sinh khí nhiều hơn , gần với người bình thường.

Anh có loại biến hóa này, chắc liên quan đến việc vui vẻ đêm qua với cô.

Bạch Tửu duỗi tay nựng má anh, nhìn chằm chằm mặt anh hồi lâu, nói:

- May mà khg có người tìm đến xem anh. Nếu không nhìn sắc mặt hồng hào thế này, thể nào họ cũng sẽ tìm em phiền toái

Một tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô,vô tội chớp mắt.

Bạch Tửu lại cười:

- Em không có trách anh, chỉ nói đùa vậy tôi. Được rồi, không phải anh thích ăn ngọt sao, lần này kẹo e mang đến có đủ khg?

Doãn Lạc tầm mắt khẽ rời, tay anh giơ ra đem toàn bộ kẹo trên bàn vơ lên. Nhưng anh không như Bạch Tửu nghĩ vội vàng ăn ngay, mà cầm kẹo đi tới mép giường. Anh xốc gối đầu lên, dưới gối liền xuất hiện mấy chục viên kẹo, anh đem kẹo trong tay thả cùng chỗ, xong lại lấy gối đầu, giấu chúng đi thật tốt.

Bạch Tửu tò mò, cô cũng đi đến mép giường, hỏi:

- Anh đem kẹo giấu chỗ này làm gì?

Nói là giấu, chi bằng nói là như động vật ngủ đông, đem lương thực tích lại.

Doãn Lạc lôi kéo tay Bạch Tửu ngồi trên giường, Bạch Tửu không rõ nguyên nhân mà nhìn anh.

Anh lại đem cô ôm vào trong ngực, hơi hơi giương khóe mắt để lộ ra tâm tình thật tốt. Nếu có thể phát ra âm thanh, có khi anh sẽ ư hử ca hát.

Bạch Tửu cúi đầu nhìn anh đang dùng tay xoa xoa bụng cô, lại ngẩng đầu nhìn cằm anh. Có thể cảm giác được toàn thân anh đang phóng thích một loại hơi thở sung sướng. Cô nghĩ nghĩ, nói:

- Em không ăn khuya, không cần tiêu thực

Anh mặc kệ, như cũ vẫn xoa bụng cô

Anh chỉ cảm thấy như vậy thật vui vẻ.

Bạch Tửu thả lỏng dựa ngực anh, nói:

- Em nghĩ kỹ rồi, nửa tháng sau khi em rời đảo, em sẽ mang anh đi

Động tác tay của anh liền dừng lại.

- Ngày hôm đó sẽ có nhiều người cùng rời đảo, là lúc thích hợp nhất để anh trà trộn vào. Bất quá trước đó, e sẽ nghĩ cách lấy được điều khiển vòng cổ từ chỗ Bao Đán

Cô một bàn tay áp lên vòng cổ anh, sâu kín nói:

- Chờ đến khi tháo đc thứ này ra, anh liền được tự do

Ý tưởng của Bạch Tửu rất đơn giản và thô bạo. Chỉ có điều khiển trong tay Bao Đán mới có thể cởi bỏ vòng cổ của anh. Lúc ấy, anh mới có thể phát huy sức mạnh của ma cà rồng. Lúc trước cô luôn phiền não khg có cách nào tìm được phương tiện rời đảo, cho dù nghĩ ra cách lấy đc điều khiển, bọn họ cũng không có cách nào rời đảo. Nhưng nửa tháng sau, phi thuyền sẽ tới, cũng có nhiều người cùng rút đi, cô có thể mượn lần này để yểm trợ anh rời đi.

Nếu Tạ Tuyển đã nghĩ từ lâu về việc từ bỏ viện nghiên cứu trên hòn đảo này, tại sao anh ta lại chọn rời đi vào thời điểm này?

Bạch Tửu luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, cô cũng không tìm ra bằng chứng nào chứng minh phỏng đoán của mình là đúng, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ thì không bao giờ sai.

Nhưng Doãn Lạc rõ ràng khác với những gì cô nghĩ, anh nắm tay cô, nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu.

Bạch Tửu nâng mắt lên, có thể thấy được vẻ lo lắng trong mắt anh, cô ngồi thẳng dậy, dùng hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêm nghị nói: "Em nhất định phải làm chuyện này, cho dù không an toàn, có nguy hiểm, em cũng sẽ đi lấy. Em không thể để anh ở lại, cũng không chịu nổi bọn họ nhốt anh lại, giống như một con vật. Doãn Lạc, để anh được tự do, e cần phải làm điều này, anh không thể cản em"

Anh lắc đầu, khẽ mấp máy môi mỏng, chậm rãi nói: "Nguy hiểm ... nguy hiểm..."

- Em biết rất nguy hiểm, nhưng e cần phải tin tưởng mình, anh cũng cần phải tin em một lần.

Vẻ mặt cô nghiêm túc.

- Nếu chuyện này không làm đã từ bỏ, lúc ấy em chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đến một phòng thí nghiệm khác, em sẽ hối hận cả đời

Giọng điệu của cô rất nặng nề, cô lấy một tay che miệng anh, như vậy sẽ không thấy khẩu hình miệng anh. Như vậy cô có thể coi như anh không thể phản đối ý kiến của mình.

- Được rồi, Doãn Lạc, anh không có ý kiến gì về vấn đề này.

Cô cười rạng rỡ, rực rỡ động lòng người.

Doãn Lạc nhíu mày, đôi mắt hơi híp lại, sức nắm tay cô cũng tăng lên.

Tất nhiên anh không hiểu sự cố chấp của cô.

Bạch Tửu lờ mờ cảm thấy rằng cốt truyện đã đi chệch hướng ban đầu. Ở trong cốt truyện, vai ác Tần Dung tàn sát toàn bộ người trên đảo. Khi đó Tạ Tuyển có hay không làm ra quyết định rời đảo. Chỉ là tình huống hiện tại khiến cô bất an.

Ở cốt truyện ban đầu, nếu tạ tuyển không gọi người rút lui, nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, chứng tỏ Tạ Tuyển người này đã có xảy ra biến đổi gì đó không ai biết. Nếu có việc rút lui khỏi đảo thật, thì những người trên đảo chưa kịp rút lui, thì đã bị Tần Dung giết hết.

Dù khả năng nào đi chăng nữa thì hậu quả vẫn nằm ngoài khả năng kiểm soát của cô, nhưng thực tế khiến cô phải lựa chọn chấp nhận rủi ro.

Doãn Lạc cụp mắt xuống, nhìn Bạch tửu trong lòng mình. Anh duỗi tay ôm lấy cơ thể cô. Đôi mắt từ trc đến nay luôn thanh triệt giờ phút này lại đen tối khg rõ.

Bạch Tửu áp mặt vào trong ngực anh, cô nhắm mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên lặng lắng nghe nhịp tim của anh, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy tinh thần căng thẳng của mình mới thả lỏng một chút.

Cô đã linh cảm rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng như vậy, vì vậy hãy để cô nghỉ ngơi thật tốt.

Doãn Lạc hôn lên đỉnh đầu cô, khuôn mặt rũ xuống như tan vào bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm của anh.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro