₷₷₷ Chương 302 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Tuyển quả thực là một người có trách nhiệm, đã dành cả cuộc đời cho việc nghiên cứu máu, cả cuộc đời để tìm cách loại bỏ những nhân tố khát máu. cống hiến hết mình cho nghiên cứu này.

Bạch Tửu nghe vậy cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn của mọi chuyện, cô cười nói: "Viện Trưởng Tạ, tôi rất ngưỡng mộ ông, nhưng có một điều tôi vẫn chưa hiểu, làm sao ông biết được là tôi đang nghĩ biện pháp dẫn hắn rời đi? "

Cứ tưởng cô làm mọi thứ gọn gàng và dứt khoát, nhưng thấy Tạ Tuyển đã đến đây từ lâu sợ rằng chỉ để đợi cô.

Lão nhân gia nở nụ cười, "Bạch Tửu, cô quả nhiên là khiến người ta ngưỡng mộ, ngay cả Bao Đán cũng là bại trong tay cô, nhưng tôi so với cô còn nhìn xa hơn, trên đời này sẽ không bao giờ có một kế hoạch hoàn mỹ, không thể tránh khỏi xảy ra những sai sót .

- Được rồi, tôi thừa nhận thất bại.

Bạch Tửu nhún vai,

- Nhưng tôi chỉ muốn gặp Doãn Lạc, và hãy để tôi nói lời tạm biệt với anh ấy trước khi bị đuổi khỏi viện.

Tạ Tuyển khẽ lắc đầu, "Bạch Tửu, cô bị hắn mê hoặc quá sâu."

Một giây tiếp theo, Tạ Tuyển giơ tay lên, chiếc đồng hồ trên cổ tay ông ta mở ra, che miệng và mũi, trở thành mặt nạ phòng độc.

Cánh cửa được đóng lại, và một luồng khí trắng đột ngột tỏa lên từ căn phòng trắng đã đóng cửa.

Bạch Tửu che miệng và mũi và lùi lại vài bước, nhưng cô vẫn hít vào theo bản năng, ý thức của cô dần dần rơi vào trạng thái mơ màng, cô vô lực từ từ ngồi xuống đất dựa vào tường.

Khi tầm nhìn của cô mờ đi, cô nhìn thấy ông lão đi qua.

Tạ Tuyển nhẹ nhàng nói, "Cô sẽ ổn thôi, tôi hứa với cô, tôi sẽ làm cho cô trở lại bình thường."

Bạch Tửu không thể cầm cự được nữa, ý thức của cô chìm vào bóng tối.

Bên ngoài phòng, Lạc Khúc Kỳ nhìn tình hình trong phòng với vẻ mặt rối rắm.

Việc rút tất cả mọi người ra khỏi đảo tròn là một công việc lớn và tốn nhiều thời gian. Nhưng nhân lực viện nghiên cứu khoa học hành động nhanh, trong vòng một tháng, các cơ sở và dữ liệu thực nghiệm đều tiến hành chuyển giao, trên hòn đảo không còn một ai.

Khi Bạch Tửu tỉnh lại, cô đã trở về căn hộ của mình và đang nằm trên giường trong phòng ngủ, cô nhìn chằm chằm trần nhà quen thuộc mà xa lạ một lúc. Hoảng thần trong chốc lát, đợi ý thức thanh tỉnh, cô liền xốc chăn lên rồi ngồi dậy.

Cô vẫn nhớ những gì Tạ Tuyển đã nói với cô trước khi hôn mê, cô vội vàng nhớ lại và thấy rằng mình vẫn còn nhớ Doãn Lạc. một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Nhưng Tạ Tuyển không đưa cô đến bệnh viện tâm thần hay đồn cảnh sát, điều này khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ, cô bước ra khỏi giường và đi đến phòng khách, đi thẳng ra cửa, và sau đó cô phát hiện ra. cô không thể mở nó, cánh cửa này..

Cô xem ra đã bị nhốt.

Bạch Tửu cau mày, cô theo thói quen lấy thẻ liên lạc từ trong túi ra, lúc này mới nhận ra cô không mặc áo khoác trắng, cô nhìn quanh phòng cũng không tìm thấy thẻ liên lạc, sắc mặt tối tăm.

Lúc này, TV trong phòng khách tự động bật lên.

Cô nhìn vào màn hình TV, Tạ Tuyển đã xuất hiện bên trong.

Tạ Tuyển vẫn đang ngồi trong phòng làm việc, ông ta ân cần nói: "Khi tôi tìm ra cách giải tỏa sự mê hoặc của Doãn Lạc đối với cô, sau khi điều trị xong, cô sẽ được tự do."

"Tôi không cảm thấy mình cần điều trị."

- Không, cô cần. - Tạ Tuyển nói,

- Bạch Tửu, đây là lo lắng cho đứa con trong bụng của cô.

Bạch Tửu giật mình ngẩn ra.

Edit beta Xichtu

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro