₷₷₷ Chương 316 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả ma cà rồng trên thế giới này đều giống như quân cờ, Tạ Tuyển cả đời cố gắng trở thành người chơi cờ trên bàn cờ này, cuối cùng nhận ra mình chỉ là một quân cờ.

"Ông ơi ..." Tiểu Thải thấy sắc mặt ông nội tái đi, cô không còn quan tâm đến việc tại sao buổi tối không nghe thấy tiếng người khác, cô biết mình nên nhặt trái tim của mình và đặt lại vào trong cơ thể của ông nội. Nhưng nếu không có sự đồng ý của người đàn ông nguy hiểm kia, cho dù trái tim có ở trong tầm tay cô, cô cũng không thể chạm vào nó.

Tiểu Thải chỉ có thể cầu xin Bạch Tửu, "Bạch Tửu, tôi biết ông nội của tôi đã làm rất nhiều điều sai trái, cho dù tôi xin lỗi cô, cũng không thể bù đắp cho những tổn thương mà cô đã nhận được. Tôi cũng biết rằng tôi không đủ tư cách để xin cô tha thứ, nhưng ... Nhưng dù sao ông ấy cũng là ông nội của tôi, tôi không thể nhìn ông ấy chết... "

Bạch Tửu nhìn Tiểu Thải đang khóc, nhưng không nói.

Lạc Khúc Kỳ sắc mặt rối rắm hồi lâu, không nhịn được tiến lên một bước, còn chưa kịp nói chuyện, Giang Dật bên cạnh đã nắm lấy cánh tay của cô.

Giang Dật cười khẩy, "Cô sẽ không thánh mẫu như vậy đi? Ông ta lợi dụng cô như vậy, cũng không coi cô là cháu gái. Cô cò muốn vì ông ta cầu tình?"

Giang Dật đã ước Tạ Tuyển, ông già xấu xa này chết đi, nếu không phải vì "Dự án ong chúa", Giang Dật làm sao có thể nhớ mãi không quên cô sau khi ngửi máu của Lạc Khúc Kỳ?

Lạc Khúc Kỳ hất tay Giang Dật ra, cô nhìn Bạch Tửu cầu xin, "Tôi không phủ nhận ông ta là người xấu, hơn nữa ông ta cũng dùng tôi để bịt miệng cha tôi..."

Khụ khụ! Bạch Tửu ho khan hai tiếng, cắt ngang lời nói của Lạc Khúc Kỳ,

- Kia Khúc Kỳ à, cô vẫn nên gọi là Doãn Lạc đi.

Lạc Khúc Kỳ nhìn bàn tay Bạch Tửu mà Doãn Lạc đang lắc. Cô nghĩ đến điều gì đó, đại khái là nghĩ tới Doãn Lạc là bố, nên cô phải gọi Bạch Tửu là "Mẹ". Cô cảm thấy gọi Bạch Tửu là "Mẹ"thật không khoa học, vì vậy cô lúng túng đổi tên, "Anh ta vẫn bị... Doãn Lạc bị nhốt lâu như vậy, mọi người không muốn tha cho ông cũng phải. Nhưng dù sao ông ấy cũng đã nuôi nấng tôi hơn 20 năm, cho nên tôi không thể cứ như vậy nhìn ông ấy chết ... "

Tạ Tuyển không còn sức để nói cũng có chút tức giận. Được rồi, bây giờ ông hoàn toàn là một kẻ xấu, còn Doãn Lạc lại là nạn nhân. Ngoại trừ ông ta, không ai biết Doãn Lạc là kẻ xấu giỏi che giấu nhất ?

Tiểu Thải cắn môi, cô nói, "Tôi biết trả thù là điều phải làm, Bạch Tửu, cô nghĩ xem như vậy được không, cô tha cho ông nội của tôi, tôi sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm cho ông, cho dù cô giết tôi. Tôi sẽ không. Sẽ không có ý kiến. "

Tạ Tuyển, người đã nhắm mắt từ bỏ việc điều trị và chờ chết, sững người.

Bạch Tửu nhìn lại Doãn Lạc.

Doãn Lạc vuốt đỉnh đầu cô, cho thấy anh sẽ lắng nghe cô trong mọi việc.

Bạch Tửu sau đó tiến lên vài bước không chút áp lực, cô nhìn xuống Tạ Tuyển đang không còn giọt máu, "ông nói tình cảm của nhà họ Tạ giống như một trò đùa, nhưng bây giờ xem ra ông đã sai, ít nhất, vẫn có những người sẵn sàng mất mạng vì ông. "

Tạ Tuyển mở mắt, trong mắt lóe lên tia sáng.

Bạch Tửu bước trở lại và nắm lấy bàn tay đang dang rộng của Doãn Lạc, cô lại liếc nhìn Tiểu Thải và nói nhỏ với Doãn Lạc, "Chúng ta đi thôi."

Doãn Lạc ôm lấy Bạch Tửu.

- Chờ đã!

Lạc Khúc Kỳ hét lên, nhưng trong nháy mắt, Doãn Lạc đã biến mất trong bóng đêm với Bạch Tửu trong vòng tay. Cô còn muốn đuổi theo nhưng tay đã bị bắt lại, cô tức giận quay lại,

- Đồ lưu manh , anh muốn gì?"

Edit beta Xichtu

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro