₷₷₷ Chương 330 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xichtu

Cô nương nói giỡn. Mặc Ngọc tâm tình vi diệu không dám nhìn nàng.

Giá trị họa thủy: +10

Bạch Tửu mỉm cười, "Công tử đến rồi, có chuyện gì sao?"

Mặc Ngọc tỉnh táo lại, hắn ta nhanh chóng nói: "Là chuyện của Ngọc Bích, Thanh Ngọc làm cho Ngọc Bích khóc, dù có dỗ thế nào cũng không thể dỗ được. Ngọc Bích có nhắc đến Bạch cô nương, có thể nhờ Bạch cô nương nhìn Ngọc Bích một cái? "

Ngọc Bích đang khóc? Vẻ mặt Bạch Tửu lo lắng, nhưng cũng bối rối, Ngọc Bích là một cậu bé ngoan, ta rất thích cậu ấy, cậu bé khóc, ta đương nhiên muốn gặp cậu ấy, nhưng

"Cô nương có điều gì lo lắng sao?"

"Tối hôm qua, ta đã hứa với sư đệ của công tử là sẽ không rời sân viện nữa, nếu bây giờ rời viện, ta sẽ làm trái lời. Tuy là nữ tử, nhưng ta cũng biết đạo lý quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy Ta xin lỗi, ta không thể đi ra ngoài. Bạch Tửu đưa ra một đề nghịNếu không công tử có thể mang Ngọc Bích đến với ta?

Mặc Ngọc nghĩ đến lúc này Ngọc Bích kháng cự bọn họ như thế nào, sợ rằng nếu bọn họ cưỡng chế bế đứa nhỏ qua, Ngọc Bích sẽ càng ghét bọn họ, Mặc Ngọc chỉ có thể nói: "Cô nương ... đệ đệ của ta sẽ không nói gì, cô nương không cần đem lời hắn nói trở thành nghiêm túc "

Công tử nói những lời này, cũng làm ta sợ hãi. Bạch Tửu nhẹ giọng nói, Nếu ta không giữ lời mà làm hỏng lời hứa với sư đệ của huynh, vậy thì sư đệ của huynh sẽ nhìn ta thành người không giữ chữ tín làm sao đây? Ta mặc dù không có gì gọi là chí khí, cha mẹ ta từ nhỏ đã dạy không thể làm người bội bạc. Ta kính nể công tử, nhưng dù sao công tử cũng không phải là sư đệ huynh, huynh cũng không thể đại biểu cho lời hắn nói. "

Mặc Ngọc cảm thấy nhức đầu, nghĩ đến Ngọc Bích còn đang khóc ở nơi đó, hắn chỉ có thể thỏa hiệp, "Tiểu thư, xin chờ ở chỗ này."

Bạch Tửu gật đầu và nhìn Mặc Ngọc rời đi.

Cô cụp mắt xuống, dùng bút vẽ tiếp tác phẩm còn dang dở, trên khóe môi luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, có thể thấy được rằng lúc này tâm trạng của cô hẳn là rất thoải mái.

Bạch Tửu không mất nhiều thời gian, cô liền cảm nhận được đằng trước có bóng người. Cô dừng bút ngẩng đầu, nhìn thấy công tử áo trắng anh tuấn tiêu sái, bộ dáng nghiêm mặt lạnh lùng.

Công tử? Bạch Tửu hỏi giả vờ khó hiểu, nàng đặt bút trên tay xuống, vẻ mặt vô tội.

Thanh Ngọc chịu đựng một lúc, và sau đó hắn nói, "Ta cũng mời Bạch tiểu thư đến gặp Bích Ngọc."

"Ta cũng muốn gặp Bích Ngọc, nhưng ..." Bạch Tửu thở dài, nhàn nhạt nói, "Tối hôm qua, ta đã hứa với công tử rằng ta sẽ ở trong sân, không ra ngoài gây phiền phức cho huynh. Ta không biết đạo lý lớn, nhưng đạo lý nói lời phải giữ lời thì vẫn hiểu nên Xin lỗi ta không thể rời khỏi đây được .

Thái độ của nàng chân thành, nàng không giống như một người giả tạo, nhưng Thanh Ngọc nhạy cảm cảm thấy rằng lời nói và hành động của nàng ấy là cố ý vì dỗi hắn.

Thanh Ngọc nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, "Bạch cô nương, bây giờ chuyện gì cũng có thứ tự ưu tiên, cho dù là người thì phải giữ lời, nhưng khi gặp chuyện khẩn cấp thì vẫn phải làm. Cô nương có thể dàn xếp một chút, ta cũng sẽ không vì vậy mà trách cứ cô nương"

"Ta biết công tử sẽ không trách ta, nhưng không tử không thể đại diện cho toàn thiên hạ. Công tử cũng biết cha ta là Thừa tướng triều đình, có rất nhiều kẻ thù chính trị. Nếu chuyện này lan đến tai người có tâm, lại đổ thêm dầu vào lửa, rồi thanh danh của ta cũng sẽ bị hủy hoại ... Công tử, sự việc cả đời của ta vẫn chưa quyết định, nếu chuyện này làm ầm ĩ lên, Ta sẽ không thể tìm được một người chồng tốt, ta phải làm sao đây? Bạch Tửu nói xong liền đưa tay lên che môi cúi đầu, thực sự xấu hổ lại không biết làm sao.

Ra vẻ yếu đuối.

Thanh Ngọc thở dài trong lòng, "Bạch cô nương nếu không tìm được nhà chồng tốt, thì tại hạ sẽ chịu trách nhiệm."

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro