₷₷₷ Chương 342 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trạng của Bạch Tửu đột nhiên trở nên phức tạp.

Vẻ mặt Thanh Ngọc dịu đi, và nói, "Thực ra, Bạch cô nương, cô không cần phải sợ Sư thúc như vậy. Cô nương không phải là đệ tử của môn phái Thương Khung chúng ta. Sư thúc có thể trừng phạt bất kỳ đệ tử nào của môn phái Thương Khung, nhưng ông ấy sẽ không trừng phạt cô. "

À. Bạch Tửu trả lời một cách có lệ.

Thanh Ngọc im lặng một lúc, mới nói: "Vài ngày nữa ta và sư huynh lại xuống núi. Cô nương có muốn chúng ta mang theo thứ gì về không?"

Bạch Tửu ngước mắt lên nhìn Thanh Ngọc, kể từ khi cô gặp hắn tới nay, khó có được từ trên người hắn cảm nhận được một tia thiện ý đối với cô.

Thanh Ngọc bị cô nhìn không được tự nhiên, hắn mở quạt phất phất mấy cái, khụ một tiếng nói: Dù sao cô nương chắc muốn gì đó giống như son bột nước. Mấy thứ này, sư huynh tuyệt đối không rõ. Niệm tình cô nương là khách chỗ chúng ta, ta có thể thay sư phụ chiếu cố cô nương. Cô nương muốn gì có thể nói với ta. Cũng miễn cho cô nương về sau, nói chúng ta sơn dã thôn phu không hiểu đạo đãi khách

Hắn vẫn nhớ câu nói của cô "Sơn dã thôn phu" kia.

Đôi mắt sáng chứa hơi nước của Bạch Tửu nhẹ cong, môi đỏ mọng tràn ra tiếng cười khẽ ôn nhu, có thể làm cho người ta xương cốt đều nhão, nàng đưa bàn tay trắng nõn xoa búi tóc trên đỉnh đầu, ống tay áo trượt xuống, lộ ra da thịt trắng như bạch ngọc "Lần này xuất môn, ta quên mang trâm cài tóc. Có phiền Thanh Ngọc công tử mua hộ ta một chiếc trâm?"

Thanh âm nàng mềm nhũn, mi gian đều nhiễm vài phần lưu tinh mị sắc.

Thanh Ngọc thất thần trong chốc lát, nhưng định lực không tệ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hướng ánh mắt đi chỗ khác, nói: "Ta sẽ mang cho cô nương."

"Vậy khi Công tử Thanh Ngọc trở lại, ta sẽ đưa tiền cho huynh."

"Nam nhân thay nữ nhân mua đồ còn muốn đòi tiền chẳng qua là để hạ thấp phong độ của mình thôi. Tiền thì miễn bàn. Ta sẽ giữ đồ và mang đồ về cho cô nương".

Nói xong, Thanh Ngọc cũng không liếc nhìn cô. trực tiếp rời khỏi phòng.

Điểm họa thủy: +15

Vẫn không thể lấp được cái hố mấy trăm điểm kia.

Bạch Tửu ngừng cười, đột nhiên cảm thấy không thú vị chút nào, cô nằm trên giường rồi lại rơi vào buồn bực.

Xa xa trong đình rừng trúc, Mặc Ngọc chờ sư thúc trở lại, liền đứng dậy hỏi: "Sư thúc đã an bài tốt người ở phòng bếp xử trí khóm u thảo kia?"

Ừ. Người mặc đồ đen ngồi xuống ghế đá với giọng điệu thản nhiên.

Mỗi lần tìm được loại cỏ linh thảo quý hiếm, hắn đều lệnh cho người trong bếp nấu canh hầm để bồi bổ cơ thể. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn làm như vậy, Mặc Ngọc cảm thấy có chút phí phạm, nào có ai dùng linh thảo dược tốt như vậy để làm canh ăn?

Nhưng sư thúc của hắn chỉ liếc hắn một cái, quá lười biếng để trả lời.

Vâng, lại có ai có thể làm cho hắn lâm vào tình cảnh nguy cấp, còn cần dùng linh dược cứu mạng đâu?

Mặc Ngọc đang định tiếp tục thỉnh giáo kiếm pháp, nhưng lại đột nhiên nghe được sư thúc của mình hỏi: "Một nữ nhân, bởi vì ngươi ngoài ý muốn giúp đỡ, mà ân cần tiếp cận ngươi, đây là có ý gì?"

"Chuyện này ..." Mặc Ngọc bị câu hỏi này làm cho kinh ngạc, nhưng vẫn là nghiêm túc suy nghĩ. Còn nghĩ tới lúc xuống núi, Thanh Ngọc đã cứu một cô gái bị kẻ khác bắt nạt, sau đó cô gái nhất định đi theo Thanh Ngọc để trả ơn cho hắn. Mặc Ngọc chỉ cảm thấy cô nương này chỉ muốn tri ân báo đáp. Thanh Ngọc lại tựa tiếu phi tiếu nói, làm sao mà báo đáp, đây là muốn gả cho hắn thì có.

Vì vậy, Mặc Ngọc nghiêm túc trả lời: "Người phụ nữ đó muốn kết hôn với nam nhân đã giúp nàng."

Sau đó, Mặc Ngọc thấy được sư thúc núi băng kia của mình mặt không đổi sắc cầm chén trà lên, tay run một cái, nước trà liền ra đi hơn nửa.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro