₷₷₷ Chương 350 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là điều đòi hỏi sự sáng tạo.

Bạch Tửu chống cằm bằng một tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm trăng tỏ sao sáng, lấp lánh vô số. Tuy nói rằng vầng trăng cô độc càng khiến người ta chú ý, nhưng ánh sáng ngân hà lại khiến người mê muội.

Đúng rồi, cô có thể thêu một vài ngôi sao nơi bị rách!

Bạch Tửu nghĩ đó là một ý kiến hay, cô nhặt từng đường kim mũi chỉ, đều đặn thêu đường kim đầu tiên lên chiếc khăn tay.

Thêu thùa là một công việc tinh tế và tốn nhiều thời gian, đến nửa đêm vẫn chưa may xong chiếc khăn. May mà cô cũng không run tay (?), kết quả cuối cùng cũng rất tốt nên cô hài lòng, lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô tự nhiên dậy muộn, mặt trời đã lên, Bạch Tửu tắm rửa sạch sẽ bước ra khỏi phòng, nhưng chân trước vừa bước ra khỏi phòng, liền không bước tiếp được chân sau.

Trong sân, một người đàn ông đang ngồi trên ghế đá dưới gốc cây, toàn thân lạnh lẽo, cô đơn, khiến người ta không khỏi hoài nghi hắn có phải hay không bị kiểm tra ra triệu chứng bệnh sắp chết.

Bạch Tửu nhìn xung quanh một lần nữa, cô chắc chắn rằng đây đích thực là sân viện cô ở, cô cũng không đi nhầm chỗ khi quay lại ngày hôm qua.

Vậy tại sao người đàn ông này lại đến đây!

Bầu không khí bế tắc trong vài giây, nhưng dường như qua mấy năm, Tinh Trầm đạm thanh mở miệng nói: "Ngươi không đói sao?"

Trên bàn đá trước mặt, có một bát cháo.

Bạch Tửu ngẩng đầu liếc nhìn bảng điểm, vẫn là số âm, không có gì thay đổi, cô thận trọng bước ra ngoài, cách hắn ba bước rồi dừng lại, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ngọc Bích đâu?"

Mỗi lần đến giao đồ ăn cho cô đều là Ngọc Bích, cho dù không phải Ngọc Bích, còn có thể có người khác, nhưng tuyệt đối không có khả năng là Tinh Trầm.

Tinh Trầm nhìn cô bình tĩnh nói: "Ngọc Bích chuẩn bị cho buổi đi săn ngày mai. Hắn đợi ngươi một lúc lâu, không thấy ngươi ra. Lại sợ ngươi đang nghỉ ngơi, chỉ có thể để đồ ở đây rời đi trước. "

"Vậy tại sao ngươi lại ở đây?"

"Ngươi đã vi phạm quy củ của Thương Khung."

Tội danh một phát liền đánh vào đỉnh đầu, Bạch Tửu không yên lòng, "Trưởng lão công pháp nói cái gì?"

Ngọc Bích ở bên cạnh ngươi mấy ngày nay, ngươi cho hắn ăn rất nhiều phải không? Giọng nói của hắn chưa bao giờ phập phồng, nhưng lúc này lại khiến người ta căng thẳng không thể giải thích được.

Bạch Tửu không vội thừa nhận hay phủ nhận, cô chỉ hỏi: "Tại sao trưởng lão chấp pháp lại hỏi điều này?"

"Cậu bé sống cùng phòng với Ngọc Bích nói, Ngọc Bích nói chuyện trong giấc mơ."

Thật không khéo, những gì Ngọc Bích nói lại chính xác là: "Bạch tỷ, em vẫn muốn ăn mận khô ..."

Bạch Tửu không ngờ Tiểu Ngọc Bích một lần nói mớ lại đem chính mình bán đứng. Tất nhiên cô không thể trách một đứa trẻ, chối bỏ trách nhiệm với một đứa trẻ không phải phong cách của cô, cô linh cảm mình sẽ bị trừ hàng nghìn điểm. Đành vò mẻ không sợ vỡ "Không sai, là ta mang đồ vặt cho Ngọc Bích."

Tinh Trầm chậm rãi nói: "Ngươi không nên dạy hư hắn."

"Đó là do quy tắc của ngươi quá vô nhân đạo."

Tinh Trầm lần đầu tiên bị cự tuyệt, hít sâu một hơi, "Ngươi dạy hư hắn"

"Tiểu hài tử thích ăn vặt vốn là thiên kinh địa nghĩa. Nói ta làm hư hắn, chẳng thà nói quy củ ngươi định ra quá mức áp chế thiên tính của đứa nhỏ. Nếu mọi việc cứ tiếp diễn như thế này, Ngọc Bích sẽ chỉ càng ngày càng kìm nén bản thân, điều đó không tốt cho đứa trẻ"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro