₷₷₷ Chương 372 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Số hiệu 9981, tích lũy điểm họa thủy hoàn thành, ngươi muốn rời đi thế giới nhiệm vụ không?"

Bạch Tửu, người đã ngủ trong "Ôn nhu hương", hoàn toàn đem tấm thẻ xanh bỏ qua. Cô hữu khí vô lực được nam nhân ôm vào trong ngực ngủ thiếp đi.

Một nam nhân chưa từng nếm qua tư vị nữ nhân, chẳng khác nào mãnh hổ xổng chuồng, luôn muốn thử mọi cách một lần. Nhưng tiếc thay, cô lại không đủ thể lực, chỉ muốn rời sân khấu sớm.

Mái tóc đen của cô và mái tóc trắng của hắn dây dưa cùng một chỗ, trắng đen vốn dĩ là hai màu đối lập nhưng lại hòa hợp đến không ngờ vào lúc này.

Tinh Trầm ôm lấy nàng, hai người dưới chăn bông thân mật, cằm đặt ở trên đầu nàng. Trợn tròn mắt mà không ngủ được, hắn nghĩ đến cuộc đời dài đằng đẵng của mình, đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng chỉ có bây giờ, hắn mới cảm thấy như thể hắn đã thực sự lĩnh ngộ được Nhân sinh mà trước kia sư phụ nói.

Một người không chỉ biết rằng sinh tồn là sinh mệnh. Người có người muốn bảo vệ, muốn cùng họ sống lâu dài, đó chính là nhân sinh.

Khi Bạch Tửu còn đang ngủ lơ mơ, thì trên đầu cô vang lên giọng nói của người đàn ông, "Ta sẽ cưới nàng, được không?"

"Không vội đâu..." Hiện tại cô chỉ muốn ngủ, cũng không muốn cùng hắn thảo luận loại sự kiện cuộc đời này.

Hắn thay đổi cách nói khác: "Nàng gả cho ta, được không?"

"Hừm ..." Bạch Tửu rất buồn ngủ.

Mơ hồ, cô chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.

Bạch Tửu ngay lập tức lấy lại tỉnh táo, cô ngồi thẳng nửa người, chống cằm nhìn hắn.

Hắn không rõ tại sao.

Cô nheo mắt nói: "Chàng lại cười một cái đi."

Vẻ mặt của hắn không thay đổi.

Cô mím môi, "Chàng cười một cái, ta muốn xem!"

"... Ta không cười được."

Bạch Tửu ảo não, chính mình thế nào lại bỏ lỡ thời điểm hắn cười!

Cô còn chưa từng nhìn thấy nụ cười của hắn đâu! ?

Khi nhìn thấy cô tâm trạng không tốt, khóe môi hắn khẽ nhúc nhích, cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng lại thất bại, đôi mắt xanh biếc của hắn thoáng vô thố.

Bạch Tửu thở dài, cô hôn lên hoa văn đen trên má phải của hắn, nhẹ giọng nói: "Không khó cho ngươi, ngủ đi."

Nói xong cô nằm trên ngực hắn, dùng hai tay ôm eo hắn rồi từ từ mò mẫm đến vùng cơ bụng cường tráng, sau đó cô mới an tâm nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.

Tinh Trầm phát hiện ra nàng dường như có sở thích đặc biệt với vùng bụng dưới của hắn. Hắn cảm thấy mình vẫn nên rèn luyện thân thể, để tránh nàng không còn thích hắn, đến lúc đó liền ghét bỏ hắn rồi rời đi.

Nghĩ đến việc nàng rời đi, Tinh Trầm không khỏi có chút lo lắng.

Hắn buồn lo vô cớ đem chăn kéo lên, che nửa khuôn mặt nàng. Lại nhịn không được kéo thêm tý nữa che luôn cả nửa trên khuôn mặt nàng, lúc ấy mới an tâm ôm nàng nhắm mắt lại.

Căn phòng tối im lặng trong giây lát.

Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy trên giường có động tĩnh, nữ nhân đạp chăn ngồi dậy trên giường, sau khi hít thở sâu vài cái, bất mãn gọi một tiếng, "Chàng định làm ta ngạt thở à?"

Người đàn ông mím môi lắc đầu, như thể bộ dáng của tiểu tức phụ ủy khuất.

Vai diễn dường như bị đảo ngược, khiến cơn tức giận khi bị quấy rầy giấc ngủ của cô tán bớt đi, lại cảm thấy bất lực, giọng nói của cô dịu đi, "Ngủ đi."

Hắn lặng lẽ nhặt chăn bông bị đá ra khỏi giường, yếu ớt che đi thân thể trần truồng của cô, sau khi được vuốt đầu một lần nữa, hắn ôm cô nằm trở lại giường.

Edit: Xichtu

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro