₷₷₷ Chương 375 (Ngoại truyện Tinh Trầm) ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Trầm không nói gì, chỉ đứng trước cái cây, như thể đang trấn giữ bảo vật. Bỗng nhiên, như cảm nhận được điều gì đó, hắn quay mặt, tầm mắt rơi xuống người vừa đến, ánh mắt nhu hòa đi không ít.

Bạch Tửu mỉm cười bước tới, cô đứng bên cạnh Tinh Trầm, nhìn cô gái và tò mò hỏi: "Cô nương có phải là đệ tử của Nhược Thủy môn không?"

Không sai. Cô gái mặc váy hồng lại hỏi: Ngươi là ai?

Phái Thương Khung không có phụ nữ, nhưng Bạch Tửu không xuất thân từ Nhược Thủy môn nên nàng ta thấy kỳ quái.

ta là thê tử của hắn. Bạch Tửu ôm lấy cánh tay của Tinh Trầm, cười ngọt ngào.

Cô gái mặc áo hồng nhìn Bạch Tửu rồi nhìn Tinh Trầm, nàng ấy nghi ngờ, "Thê tử?"

Xem ra nàng ta cảm thấy Tinh Trầm thoạt nhìn không phải là một nam nhân thú vị vậy mà cũng có nữ nhân thích.

Bạch Tửu cười và hỏi, "Ngươi muốn ăn quả sơn trà?"

"Ta thấy tháng bảy vẫn còn sơn trà, rất kỳ quái, cho nên ta nghĩ ..." Cô gái bất mãn liếc nhìn Tinh Trầm, "Ai biết người này đột nhiên xuất hiện, ta không được phép động vào nó. Đây là đạo đãi khách của Thương Khung? "

Bạch Tửu gật đầu, "Đúng vậy, đây thực sự là do hắn sai."

Cô gái mặc áo hồng chớp mắt một cái, có hảo cảm không ít với Bạch Tửu.

Nhưng sau đó, Bạch Tửu lại cười: "Chỉ là ... một khi cô nương ăn trái cây ở Thương Khung, có thể đại biểu cho cô nương muốn trở thành người của Thương Khung nha."

"Có ý tứ gì?"

Bạch Tửu thở dài, "Cô gái, cô nghĩ ta có xinh không?"

Cô gái mặc áo hồng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Bạch Tửu dưới ánh trăng, không thể trái lương tâm nói rằng cô không đẹp, "Đương nhiên là ngươi rất đẹp."

"Vậy thì ... ngươi thấy chồng ta thế nào?"

Tinh Trầm, người có linh cảm đoán được Bạch Tửu sẽ nói gì, nhìn xuống cô.

Cô gái mặc áo hồng nói: "Không bằng ngươi."

Đúng vậy, mọi người sáng suốt đều biết ta cùng với hắn không xứng đôi, nhưng vì sao lại gả cho hắn? Bạch Tửu sắc mặt bất đắc dĩ Là do ta tham lam mà ăn cây sơn trà hắn trồng.

Cô gái áo hồng giật mình, đây là lần đầu tiên nghe nói Môn phái Thương Khung có quy tắc kỳ lạ như vậy.

Bạch Tửu lại cười, "Nhưng mà, ta đã nhận mệnh rồi, nhưng hắn quả thực là một kẻ không hiểu chuyện phong lưu, cuộc sống thật tẻ nhạt, cô nương à, ta cũng thực thích ngươi. Nếu không cô nương ăn một quả, chúng ta có thể sớm chiều ở chung, xưng hô tỷ muội, thế nào?

Ta, ta không muốn! Nữ tử áo hồng chỉ cảm thấy nơi này không có người bình thường, cũng không nói muốn ăn nữa, liền xoay người bỏ chạy.

Nụ cười trên mặt Bạch Tửu thu liễm, cô nhìn hắn, "Nếu ta không đến, chàng định dây dưa cả đêm với cô nương nhỏ đáng yêu này sao?"

Hắn cảm thấy trong giọng nói nàng có âm thanh nguy hiểm, liền nói "Ta sẵn sàng ném nàng ta xuống núi."

Nói cách khác, nếu cô không đến, cô gái không biết trời cao đất rộng kia sớm sẽ không còn ở Thương Khung.

Đáp án miễn cưỡng có thể cho qua.

Thấy sắc mặt cô dịu đi một chút, hắn hỏi: "Nương nàng ... Hôm nay còn khó dễ nàng sao?"

Ừ. Bạch Tửu ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt đen của hắn hiện lên sự cô đơn, cô cười, Đừng lo lắng, ta đoán sau này cha nương ta sẽ không đến khuyên chàng rời xa ta nữa đâu.

"Tại sao?"

"Ta nói rằng ta có thai."

"Nhưng nàng không mang thai."

Bạch Tửu trừng mắt nhìn thẳng nam, "Ta hiện tại không mang thai, một ngày nào đó sẽ không mang thai sao?"

Nói xong, cô liền trở về, nhưng bị người đàn ông phía sau ôm vào lòng.

Hắn cúi xuống, áp đôi môi mỏng lên tai cô nói nhỏ: "Tiểu Tửu ... Muốn mang thai cần phải dùng một số phương pháp đặc biệt, nàng có muốn thử không?"

Nghe giọng nói trầm thấp của hắn, Bạch Tửu chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, trong lòng có một cảm giác kích động không thể giải thích được, cô nuốt nước bọt, "Vậy cứ thử xem."

Nửa đêm mây đen che trăng.

Trong căn phòng mờ tối, không ngừng vang lên bên tai tiếng than nhẹ và tiếng thở hổn hển.

Bạch Tửu nằm trên giường, trên người đổ mồ hôi, lông mày nhíu lại, tựa hồ đang có gì đó khó có thể chịu được.

Tay cô không nhịn được di chuyển, chạm vào một móng vuốt thú đầy lông.

Bạch hổ đầu lưỡi liếm một bên lỗ tai của nàng, nhưng nói tiếng người: "Tiếp tục?"

Dường như có điều gì đó kìm nén trong giọng nói của hắn.

Bạch Tửu nghiến răng không muốn thừa nhận thất bại, lúc này đã bỏ rơi tam quan, chỉ có thể yếu ớt nói: "Tiếp tục..."

Sau khi liếm những hạt mồ hôi trên lưng cô, hắn rốt cuộc không kìm nén được bản thân.

Đêm còn dài.

_____

Ở một bên khác, Biệt thự của Tà Vương cũng không hề yên tĩnh.

Nam Cung Thương nhìn Bạch Quả đang ngủ say bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, hắn cũng ngồi dậy nắm lấy tay nàng, "Nàng định làm gì?"

"Ta luôn có một cảm giác bất an..."

"Dự cảm gì?"

Người trong Phủ thừa tướng không thể không đồng ý gả Bạch Tửu cho xú nam nhân kia. Bạch Quả lộ vẻ phẫn nộ.

Nam Cung Thương dừng một chút, "Chuyện này liên quan gì đến nàng?"

Ta nhất định không đồng ý việc Bạch Tửu kết hôn với người đàn ông đó! Bạch Quả kêu lên, Ta muốn chém hắn, ta muốn mang Bạch Tửu bỏ trốn!

Nam Cung Thương tập mãi thành quen trầm lặng, sau đó hắn ta thuần thục vươn tay gõ vào cổ Bạch Quả, Bạch Quả nhắm mắt lại và ngất đi.

Nam Cung Thương ôm lấy thân thể Bạch Quả, sắc mặt khó chịu, hiện tại chỉ cảm thấy một đồng cỏ xanh rờn tươi như tưới trên đầu, vẫn không kìm lòng được, trong lòng mắng chửi Bạch Tửu mấy lần.

Edit: Xichtu

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro