₷₷₷ Chương 444 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tửu nhìn chằm chằm vào thùng rác, nghĩ rằng hắn hóa ra còn hút thuốc?

Cô nhất định phải là tiểu tẩu tử của chúng tôi! Hai thanh niên lập tức nở nụ cười tươi như hoa.

Bạch Tửu tay cầm hộp takoyaki hơi run.

Tiết Nguyễn khẽ cau mày, nhìn hai người thanh niên kia thoạt nhìn không biết gì với vẻ cảnh cáo.

Mặc dù Tiết Nguyễn ít tuổi hơn hai người này, nhưng cậu đã nổi tiếng là tàn nhẫn, mà quy tắc trong thế giới của họ rất đơn giản, ai mạnh hơn sẽ là trùm.

"Ừ, còn chưa theo đuổi, không thể tùy tiện gọi..."

Hai người bị cảnh cáo ánh mắt nhìn nhau lẩm bẩm, sau đó cũng thành thật ngậm miệng.

Tiết Nguyễn không đáp, đôi mắt đen lim dim, cả người toát ra vẻ uể oải, ngay cả khi đối mặt với giáo viên ở trường hay cha ở nhà, thái độ của cậu tôi cũng không thay đổi, khiến người tôi nghĩ rằng cậu đang nghiêm túc.

Tính tình của cậu luôn là không giải thích nhiều, giống như bây giờ cậu túm lấy hai người bạn học cùng lớp và đánh họ. Hai người bị đánh do nhắc tới Bach Tửu, cậu hoàn toàn cũng không định giải thích gì.

Anh không chủ động giải thích, và Bạch Tửu cũng không phải là người hỏi quá nhiều, cô chỉ nghĩ rằng cô và cậu dường như luôn tình cờ gặp nhau, và mỗi lần cô gặp anh, dường như đều có. chẳng có gì tốt đẹp cả.

Nghĩ kỹ lại, lần này, cô vô tình đụng phải cậu ba lần, hai lần đầu là cậu vượt tường, nhưng lần này, cậu đang đánh người.

Ước mơ hiện tại của Bạch Tửu là trở thành một học bá phật hệ. Cô hoàn toàn không muốn tiếp xúc với giáo bá. Vì vậy cô chỉ lịch sự chào hỏi rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tiết Nguyễn cũng không định ngăn cô ấy lại.

Khi đi qua hai người đang run rẩy ngồi dưới đất, cô vẫn không kìm được bước chân, quay mặt lại nhìn cậu nói: "Nếu cậu luôn đánh nhau, sẽ có ngày cậu bị thương. Nếu có thể, cậu nên ít đánh nhau thôi. "

Cô lặng lẽ nhìn anh, một đôi mắt trong veo như nước suối, một tia quan tâm tràn ngập trong mắt cô.

Mặt hồ phẳng lặng trong lòng Tiết Nguyễn dường như có những gợn sóng lăn tăn trong tiết trời râm mát dễ chịu.

Cô không biết rằng khi cô nhìn một người một cách nghiêm túc, sẽ khiến người đó lầm tưởng rằng người ấy chính là người quan trọng nhất đối với cô.

Bạch Tửu chỉ cảm thấy có lẽ cậu có khả năng là vì mình mà đánh nhau, cho nên mới không nhịn được mà nhắc nhở một câu. Nhưng thấy hắn thật lâu không nói lời nào, cô cũng không trông cậy vào hắn sẽ đáp lại, không chứng hắn còn cảm thấy cô gia trưởng còn dong dài.

Bạch Tửu có chút hối hận vì mình đã mở miệng, cô đang chuẩn bị rời đi lại thấy hắn lười nhác Được một tiếng. Âm thanh không lớn.

Cô ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, hắn chuyển mắt làm ra vẻ khó chịu.

Tiết Nguyễn từ nhỏ đi học liền bắt đầu đánh nhau. Mãi cho đến hiện tại, hắn nghe qua không ít người nói hắn. Có người đã mất kiên nhẫn, sẽ không nói những lời này. Nhưng khi nghe cô nói, hắn không thấy bài xích.

Thực ra

Bạch Tửu nhìn cậu, trở nên ngập ngừng nói.

Vẻ mặt cậu vẫn nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Tôi cũng không thích đánh nhau lắm."

Bạch Tửu hơi choáng váng.

Edit Xichtu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro