Chương 10: Oán linh chi chú (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Mẫn nhìn chằm chằm thẳng vào Tịch Hoan, đôi mắt lồi có màu trắng xanh, mang theo vẻ u ám lạnh lẽo, khiến người ta rùng mình.

Tịch Hoan lặng lẽ nhìn lại hắn, "Mẫn, chúng ta đã giết đủ người rồi... Em không còn hận nữa."

"Không hận?" Lý Mẫn đột nhiên tức giận, thậm chí tức giận đến mức lần đầu tiên mắng người mình thích: "Nhứ Dao, em không hận? Nhưng mà anh hận! Anh hận bản thân đã không bảo vệ được em, hận khi mình còn sống không thể báo thù cho em! Anh hận tất cả mọi người trên đời này. Họ làm tổn thương người khác vì ham muốn ích kỷ của bản thân và hủy hoại cuộc đời của người khác, em kêu anh làm sao không hận đây! Em nói thử xem!"

Ánh mắt hắn tràn đầy phẫn hận với thế giới này, oán hận của hắn... Vượt quá sức tưởng tượng của Tịch Hoan .

Cô che giấu cảm xúc trong mắt, giọng điệu hơi trầm xuống, "Thật xin lỗi, em biết rõ anh vẫn còn oán khí rất lớn lại còn...... Anh nói đúng, tất cả những người đó đều đáng chết!"

Giọng điệu của Tập Huân trở nên có chút lạnh lùng, vừa nói lời này, cằm của cô liền rơi xuống??

Đờ mờ!

Cơ thể Lâm Nhứ Dao có độc á!

Mặc dù có hàng ngàn thần thú đang vo ve trong lòng Tịch Hoan, nhưng trong mắt Lý Mẫn lại không chút thay đổi mà lấy cằm lên, yên lặng để lại.

Dị năng cải trang không chỉ là phục chế khuôn mặt mà còn phục chế đặc điểm của cơ thể đối phương. Trong lúc đánh nhau với hoa trường, Tịch Hoan đụng vào cơ thể cô ta, ngay lúc đó trực tiếp sao chép mọi thứ của hoa hậu giảng đường, sơ hở duy nhất chính là hơi thở.

Bây giờ cô vẫn có thể lừa dối Lý Mẫn bằng hơi thở còn lại của hoa hậu giảng đường, nhưng khi đã qua một thời gian nhất định, Lý Mẫn yêu hoa hậu giảng đường sâu đậm chắc chắn sẽ phát hiện ra rằng Lâm Nhứ Dao này là giả.

Vì vậy cô phải tốc chiến tốc thắng.

"Nhứ Dao, thật xin lỗi, anh không nên mắng em, là anh quá nóng nảy." Lý Mẫn giơ tay lên, đang muốn sờ sờ đầu Tịch Hoan, chợt nghĩ đến điều gì đó, bàn tay liền cứng đờ ở giữa không trung, hắn dừng một chút, khuôn mặt dữ tợn lộ ra vẻ xin lỗi, lại có vài phần ôn nhu: "Anh biết rõ em cũng là người bị hại, trong lòng hẳn là cũng khó chịu......"

Lý Mẫn cố gắng nhếch miệng cười: "Em tin anh, chỉ cần chúng ta đoạt cơ thể của hai người đó, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau. "

Tay Tịch Hoan đang giữ cằm không nhúc nhích, cô sợ cằm lại rớt, sau khi Lý Mẫn nói xong, khẽ gật đầu, "Em tin anh."

Lâm Nhứ Dao vẫn luôn canh cánh trong lòng việc mình bị làm ô uế đây chính là khoảng tối của cuộc đời cô ấy, trong bất cứ hoàn cảnh nào cô ấy cũng sẽ không nhắc tới chuyện này với người khác, đặc biệt là người thân thiết nhất Lý Mẫn, cho nên Tịch Hoan tránh khỏi bãi mìn này, chỉ là......

Khi Lý Mẫn đề cập lại, cô nên buồn và tức giận một chút.

Tịch Hoan chớp chớp mắt, sau khi xác định tròng mắt xanh trắng sẽ không lăn ra mới ngẩng đầu nhìn Lý Mẫn, "...... Anh có thể ra ngoài không?"

Cảm nhận được tâm trạng của người kia có chút thay đổi, Lý Mẫn mới nhận ra vừa rồi mình đã nói sai, há miệng không biết nên nói gì, cuối cùng bất lực gật đầu, "Vậy em nghỉ ngơi đi."

......

Lúc này, gác mái ở tầng thượng của biệt thự.

Tuyên Lân nắm chặt tay Tống Lưu Văn, nhẹ giọng an ủi: "Anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ."

Tống Lưu Văn: "...... Tuyên Lân, nếu chúng ta trốn không thoát thì sao?"

" Vậy thì cùng chết đi. Nếu có thể chết cùng em thì anh cũng nguyện ý." Tuyên Lân thấy mặt của cô quay về phía mình, sau đó ghé vào trán cô một nụ hôn, " Cùng em thì đi đâu cũng được."

Tống Lưu Văn chớp chớp mắt, đôi mắt hơi ươn ướt: Nam nhân lẽ ra thuộc về Trang Nguyệt này, giờ đã thuộc về cô.

Cám ơn anh Tuyên Lân, không phụ mười năm yêu sâu đậm của em.

—————Edit by @sandwalllh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro