Chương 17: Oán linh chi chú (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta nói xong liền kéo cửa sổ xe lên, nói với tài xế, "Trở về."

Nhìn thấy chiếc xe đang chuẩn bị lái đi, tay của Tịch Hoan xẹt qua khoảng không, một ánh sáng vàng lóe lên, cùng lúc đó, cửa hàng ghế sau mở ra, cô chui xuống xe, vững vàng ngồi bên cạnh nam nhân, mặt không đổi sắc.

Đáy mắt nam nhân có chút kinh ngạc, anh ta có thể chắc chắn rằng cửa xe của của mình đã bị khóa từ bên trong, không thể mở từ bên ngoài, cô gái này...... Làm như thế nào?

Tài xế nhìn hai người trong gương chiếu hậu, do dự: "Tiên sinh, chuyện này......"

Ánh mắt nam nhân hơi tối sầm lại, "Đi."

Sau đó, chiếc xe lao ra như một mũi tên bay ra từ dây cung.

【―― Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ tức thời, nhận được 10 tích phân.】

【 Ký chủ, cô phạm quy! Lăn lộn la lối khóc lóc. GIF】

Tịch Hoan: ...... Mi lại không nói phải dùng cách nào lên xe, dù là phương pháp nào thì có thể lên xe chính là biện pháp tốt. Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, mi còn muốn chơi xấu à?

【...... Cô thắng! Ai oán. JPG】

......

Tầm mắt bên cạnh thật sự là trần trụi, cô thậm chí không thể làm ngơ. Tịch Hoan nghiêng đầu, "Có gì muốn hỏi?"

Một bộ ta mới là chủ nhân của xe là chuyện gì?

Nam nhân liếc nhìn Tịch Hoan, khẽ mím môi, trong mắt mang theo chút khó chịu: "Vị tiểu thư này, cô đã quấy rầy tôi nghỉ ngơi, sau đó tự mình lên xe của tôi. Những chuyện này tôi đều không so đo, cô có thể nói cho tôi, cô đã mở cửa xe thế nào không?"

Đôi mắt Tịch Hoan bình tĩnh, cô từ từ quay sang đối mặt với nam nhân giơ tay và duỗi ngón tay ra, một luồng sáng vàng tràn ra từ đầu ngón tay cô, xoay tròn như một vũ công đang nhảy múa trên sân khấu, tại hoàn cảnh tối tăm này hiện lên lộng lẫy và xinh đẹp không gì sánh được, "Anh nói cái này sao?"

Sự kinh ngạc trong mắt nam nhân gần như tràn ra, anh ta dừng lại, đợi khuôn mặt khôi phục bình tĩnh mới hỏi: "Cô...... Là người hay là thần?"

Với ánh sáng vàng thuần khiết như vậy, cho dù không phải thần cũng nhất định không phải yêu quái.

Tịch Hoan nhìn anh ta như một đứa trẻ đầy tò mò, không khỏi cười khẽ: "Anh cảm thấy là cái gì thì là cái đó."

Nói xong, nàng không chút do dự nói thêm: "Chỉ là nhờ xe anh thuận buồm xuôi gió, chờ đến nội thành tôi liền xuống xe, sẽ không làm hại các anh."

Nam nhân dừng lại, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều, giọng nói như châu lăn xuống mâm ngọc, nhàn nhạt nói: "Tề Tử Tang."

"......" Tịch Hoan sửng sốt một chút mới nhận ra được anh ta đang nói gì, lịch sự nhanh chóng đáp lại, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: "Tịch Hoan."

Gió về đêm hơi lạnh, có chút buốt giá thấu xương.

Tề Tử Tang sờ sờ mũi, có chút khó chịu nhắm mắt lại, dần dần rơi vào buồn ngủ.

Khoảng nửa giờ sau, xe chạy vào nội thành, tài xế chạy chậm lại, ở trong xe tự nhiên nghe được cũng nghe đối thoại của hai người phía sau, bình tĩnh đáp ứng chủ nhân nhu cầu là cần thiết.

Tịch Hoan nghiêng đầu, nhìn Tề Tử Tang đã ngủ say, yên tĩnh dịu dàng ngoan ngoãn, nhu mì đến không thể tưởng tượng.

Cô lắc đầu cười khẽ, sau đó từ trong không gian lấy ra một cái hộp ngọc nhỏ đặt vào trong ngực Tề Tử Tang.

Tịch Hoan ngẩng đầu, nhẹ giọng nói, "Tài xế tiên sinh, làm ơn tìm một trạm dừng bên đường."

Xe dừng lại.

Tịch Hoan hất tay mình, cửa xe im lặng mở ra, cô bước xuống xe, cửa xe liền lại tự động đóng lại không phát ra tiếng động.

Cơ thể của cô gái bị ánh sáng màu cam của đèn đường kéo ra như một bóng đen dài, rồi khuất dần vào màn đêm.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lông mày nhíu chặt của Tề Tử Tang từ từ buông lỏng.

Tài xế giật mình, nhanh chóng nổ máy lái về biệt thự của Tề gia.

—————Edit by @sandwalllh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro