TG1: Tấc phát thiên kim (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Bích Linh thay một thân lễ phục tinh mỹ tuyệt luân, trang điểm giống như tiểu tiên nữ, kéo tay Liên Vô Trần xuất hiện trong tụ hội gia tộc của Liên gia.

"Oa, đây là ai, thật đẹp a!"

"Là đại thiếu...... Bạn gái sao?"

"Tôi đoán là bạn gái."

"Sao có thể, không phải hắn thích nam nhân sao?"

......

Tràng diện đột nhiên an tĩnh lại, người lắm miệng nhận thấy tầm mắt nam nhân, ngậm chặt miệng.

Gã đều đã quên, Liên Vô Trần là người thế nào......

Gia tộc tụ hội kỳ thật cùng đại hội ra mắt không khác mấy, nam nữ muôn hình muôn vẻ trong đó, cười đùa, chỉ có hai người, việc không liên quan đến mình, không quan tâm.

Bích Linh nhàm chán ngồi một bên, ánh mắt tan rã nhìn hết thảy, hình ảnh trong mắt cô tụ tập, nhưng đều nhập không được đáy mắt của cô.

"Cô em, ở đâu ra, một đêm nhiều ít a?" Nam nhân trung niên uống say khướt ưỡn bụng bia đi tới, ánh mắt đắm đuối, dừng trên người Bích Linh.

Bích Linh không biết suy nghĩ cái gì, dường như không nghe được.

Móng heo của nam nhân bụng bia sờ vai Bích Linh.

Một khắc sắp đụng tới, tay thon dài véo cánh tay nam nhân.

"Người của Liên Vô Trần tôi, ông cũng dám động!"

Ngay sau đó, là tiếng kêu giết heo.

Liên Vô Trần trước công chúng bẻ một cánh tay của gã.

Trong nhà bỗng nhiên an tĩnh lại.

"Đại thiếu tha mạng, tôi sai rồi......"

Nam nhân bụng bia bị người lôi đi, Liên Vô Trần tiếp nhận khăn tay bên cạnh đưa qua, trong mắt sát khí còn chưa hoàn toàn tan đi.

Tĩnh, cực tĩnh.

Bích Linh ngáp một cái, "Bảo bối, có thể đi rồi sao?"

Mọi người: "......" Bảo bối? Cô thế nhưng lấy hai chữ này làm bẩn tự phụ đại thiếu của chúng ta?

Liên Vô Trần ánh mắt âm trầm chuyển ấm, "Đừng nóng vội, thân ái, chúng ta còn phải đi gặp cha mẹ."

"Được a." Bích Linh dán lên thân thể Liên Vô Trần, kéo hắn rời đi phạm vi tầm mắt của mọi người.

"Tiểu cô nương kia thật là bạn gái của đại thiếu sao?"

"Đại thiếu đều kêu cô ấy thân mật như vậy, còn có thể có giả?"

"Chính là đại thiếu là người như vậy, sao có thể......"

***

Bích Linh ra cửa liền buông Liên Vô Trần ra.

Trong nháy mắt buông ra, trong mắt nam nhân khói mù chợt lóe qua.

Liên Vô Trần dắt tay của cô.

Bích Linh tránh vài cái cũng không tránh thoát, cô trừng mắt Liên Vô Trần, đột nhiên ra tay công kích.

Liên Vô Trần: "......"

Bích Linh lần này động thật, Liên Vô Trần bị đánh đến dưới mắt một khối máu ứ đọng.

"Vì cái gì đánh tôi!" Liên Vô Trần cơ hồ muốn rống giận ra tiếng.

"Nhìn anh không vừa mắt a!" Bích Linh so với hắn rống còn lớn tiếng hơn, chuyển thành một hình tượng bưu hãn.

Tôi không quen nhìn anh, chỉ là muốn đánh một trận để phát tiết một chút, đơn giản như vậy.

Liên Vô Trần tức giận, xoay người liền đi, cha mẹ cũng không còn tâm tình gặp.

Tức giận nga.

Xe tuyệt trần đi, phun khói xe vào mặt Bích Linh.

Bích Linh bĩu môi thổi tóc mái một cái, chậm rì rì đi ra ngoài.

Không thích tên phản diện này, kém bình, thế nhưng còn muốn tính kế bổn bảo bảo, không đánh một trận khó mà xả được cơn giận trong lòng.

Phản diện đều có tâm lý biến thái nhất định, ngay vừa rồi, cô cảm giác được chỗ biến thái của Liên Vô Trần.

Lòng chiếm hữu, lòng chiếm hữu biến thái.

Đáng sợ...... Cô là một pháo hôi, thế nhưng có thể vào mắt Boss phản diện, cô sợ quá nga.

Bích Linh hít sâu, Liên Vô Trần nhất định sẽ trở về tìm cô, đến lúc đó xé rách tầng màng kia cũng không dễ chơi, hắn sẽ dùng phương thức cực đoan khống chế cô.

Sách, con đường lao động cải tạo đã nặng mà đường thì xa a......

【 Ký chủ còn biết cô là đang lao động cải tạo 】 Hệ thống lạnh căm căm toát ra một câu.

Không cùng mi vô nghĩa, bổn bảo bảo muốn trốn chạy mau chút, bị phản diện bắt được ta liền thảm.

【......】 Kia ký chủ nhanh chút a! Chậm rì rì nhàn nhã bước đi là làm gì a!

Chê cười! Ta là người lợi hại như vậy, chẳng lẽ sợ một cái biến thái như hắn, a!

【 Ký chủ không muốn bị vả mặt thì tốt 】

Bích Linh bỗng nhiên thấp người miêu đến một bên góc chết.

Nơi xa ánh đèn từ xa lại gần, Bích Linh rụt rụt vào trong, tránh đi phạm vi ánh đèn chiếu đến.

【 Ký chủ thế này mà kêu không sợ 】 Trong giọng nói lạnh băng của hệ thống có trào phúng.

Mi là thiểu năng trí tuệ, cái gì ta đều nhường cho mi.

【 Tất ―― ký chủ ác ý chửi bới hệ thống, giá trị nhân phẩm - 100】

Lợi hại hệ thống thiểu năng trí tuệ, hiện tại đều khấu một trăm!

【 Dù sao cô không sợ 】

Sau khi xe đi qua, Bích Linh lại ngồi một hồi, quả nhiên chiếc xe kia vài phút sau lại trở về.

Thật xảo trá nga!

Bất quá bổn bảo bảo càng thông minh hơn ngươi.

【......】 Ký chủ thật không biết xấu hổ, vốn là càng xảo trá bị đổi thành càng thông minh.

Xe rời đi.

Bích Linh ở trong đầu lướt qua Liên Vô Trần một chút trong tiểu thuyết.

Ngô, âm ngoan xảo trá, biến thái vô cùng, khả năng có khuynh hướng SM.

Nói là có khả năng, bởi vì trong tiểu thuyết đại khái đề ra một chút, không biết hắn có phải như vậy hay không, chỉ là nam nữ chủ suy đoán.

Di, thật là khủng khiếp!

Buổi tối cô cũng không dám ngủ.

【 Ai lúc trước nói hắn đẹp 】

Hắn đẹp a.

【......】 Không còn lời nào để nói.

Bích Linh không đi ra ngoài, kiên nhẫn mà ngồi ba mươi phút.

Đèn xe lại lần nữa xuất hiện trên đường trống trải, phảng phất như một cái u linh không xương .

Này phỏng chừng là một lần cuối cùng.

Một lần cuối cùng sẽ rời đi!

Khoảnh khắc xe biến mất trong tầm nhìn, Bích Linh nhảy ra.

Trò chơi giữa người thông minh, kém một bước, đó là thua.

Sau khi cô rời đi ba phút, một đội người vây quanh trên đường hẻo lánh.

"Báo cáo lão đại, sườn đông không tìm được người ngài muốn tìm."

"Báo cáo lão đại, sườn tây không tìm được người ngài muốn tìm."

"Báo cáo lão đại, sườn bắc không tìm được người ngài muốn tìm."

"Báo cáo......"

Liên Vô Trần cắt đứt điện thoại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía nơi xa hắc ám.

Lương Chỉ a......

Không ngoan đâu......

Nên như thế nào bắt được cô đây? Thân ái?
____________

—————Edit by Bách Lý Thiên Nhã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro