CÙNG BẠN TRAI CŨ CHIA TAY 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thanh niên ngồi trên ghế sô pha ở phòng xép của 1 khách sạn, ánh sáng màu vàng ấm áp của đèn tường ở trên người hắn lưu lại bóng ma lúc sáng lúc tối, hắn vẫn duy trì một tư thế không nhúc nhích, cũng không biết đã ngồi duy trì như vậy bao lâu.

Hiện tại đã là 12 giờ ban đêm, nhưng hắn vẫn đang chờ một người mà tới giờ vẫn chưa đến.

Thẩm Diệp hơi rũ mi mắt, tầm mắt dừng ở trước mặt màn hình di động, phát ra tin nhắn vẫn luôn không được đáp lại...... Hắn môi mỏng nhấp nháy, đáp mặt lộ ra một chút thần sắc bực bội bất an.

Lần nay cha thực sự làm quá đáng, nhiều năm như vậy, Hàn Tự vì Thẩm gia vì công ty trả giá ít nhiều tâm huyết, mọi người đều rõ như ban ngày, nhưng hiện tại...... Lại bởi vì một chuyện nhỏ của một kẻ hèn nào đó, dùng cái cớ vớ vẩn như vậy đem Hàn Tự xa lánh khỏi công ty, loại sự tình này vô luận bỏ lên người nào đó, chỉ sợ trong lòng đều sinh khí đi?

Thẩm Diệp biết được tin tức này, ngựa không dừng vó(*)(không ngừng nghỉ) từ bên ngoài chạy trở về, hẹn Hàn Tự đêm nay ở chỗ này gặp mặt. Đối với loại hành vi này của cha, hắn không thể nào thờ ơ.

Yên tĩnh ở trong phòng, kim giây của đồng hồ treo tường trên vách hoạt động tạo ra âm thanh "Răng rắc răng rắc" từng nhịp rơi vào trong tai hắn, lại giống như đánh vào trong lòng hắn.... Hàn Tự vì cái gì còn chưa tới, vì cái gì không nghe điện thoại của hắn? Tức giận, hay là đang xảy ra chuyện? Hàng loạt những ý niệm lo lắng quay cuồng ở trong lòng.

Thẩm Diệp bỗng nhiên đứng dậy, đi đến hướng cửa, hắn muốn nhìn thấy cậu! Không có cách nào có thể tiếp tục chờ đợi như vậy!

Đúng lúc này bên ngoài truyền ra 1 tiếng vang nhỏ, cửa phòng bỗng nhiên đẩy ra, 1 người nam tử mặc tây trang màu xám chậm rãi đi vào. Cậu ngẩng đầu, lộ ra 1 khuôn mặt ôn nhuận thanh tao, bên môi treo nụ cười nhạt:

"Ngại quá, có một số việc cho nên đã tới chậm."

Thẩm Diệp bước chân ngừng tại chỗ, trên mặt bỗng dưng hiện lên thần sắc vui sướng cùng thấp thỏm đan chéo nhau, thanh âm khàn khàn:

"Anh, em nghĩ rằng anh tức giận, không muốn đến gặp em...."

Nam tử cười lắc lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng, ánh mắt nhu hòa, "Những sự việc đó em đều đã biết? Anh vì cái gì tức giận em, này lại không phải em sai."

Thẩm Diệp bình tĩnh nhìn người trước mặt, trong mắt tràn đầy tình yêu mãnh liệt.

Có một câu như này.... Cả ngày buồn rầu, nôn nóng, chờ đợi bất an trong nháy mắt tất cả đều tan thành mây khó. Đây là anh của hắn, từ nhỏ bao dung hắn bảo hộ hắn, chẳng sợ gặp phải những đối đãi thiên vị, cũng chưa từng nghĩ đến muốn giận chó đánh mèo hắn.

Thẩm Diệp bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt lấy người trước mặt, nhìn chăm chú đôi môi màu hồng nhạt của đối phương, khó kìm lòng nổi dùng sức hôn lên đó. Hắn chính là cái dạng này, rõ ràng một phút một giây đều không nghĩ tách ra, lại không thể không giấu giếm quan hệ lẫn nhau, chỉ có ở thời điểm ôm đối phương, mới tin tưởng người này ở bên cạnh hắn, yêu hắn.

Hồi lâu, Thẩm Diệp mới chậm rãi buông ra, trong mắt hắn hiện lên thần sắc kiên định, nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, em sẽ không để cha đem anh đuổi ra công ty.... Chúng ta lần này trở về, hướng cha nói rõ ràng quan hệ của chúng ta, tin tưởng cha sẽ lý giải. Em sẽ xử lý tốt sự tình này, sẽ không làm anh khó xử, em hết thảy cùng đều là vì anh. Anh à....."

"Em yêu anh."

【Đinh, độ hảo cảm Thẩm Diệp +1, trước mắt độ hảo cảm là 100】

【Đinh, mục tiêu của thế giới này nhân vật Thẩm Diệp hoàn thành công lược, đạt được giá trị kinh nghiệm 10000, ký chủ sắp sửa thoát ly thế giới này trong 3 ngày nữa.】

Diệp Minh nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống truyền đến trong đầu, biết chính mình đã đến lúc rời đi.

Cậu ở thế giới này thân phận là Hàn Tự, con nuôi Thẩm gia, từ nhỏ cùng Thẩm Diệp cùng nhau lớn lên. Vì xoát độ hảo cảm của Thẩm Diệp, cậu vẫn luôn nghiêm túc sắm vai nhân vật người anh tốt, hiện giờ rốt cuộc cũng đem độ hảo cảm xoát hết, nhưng độ hảo cảm xoát hết đồng nghĩa với việc cậu phải thoát ly thế giới này.

Diệp Minh nhìn chăm chú thanh niên trước mặt, thanh niên dung mạo anh tuấn ngay thẳng, mặt mày sắc bén, cứ việc còn trẻ đã giống như bộc lộ được sự sắc bén, duy chỉ có khi ở trước mặt cậu, mới có thể lộ ra một mặt cẩn thận thâm tình ôn nhu...... Thật là đáng tiếc.

Đáy mắt Diệp Minh hiện lên một tia như có như không quỷ quyệt, cậu vuốt ve mặt Thẩm Diệp một chút, tựa như không tha tựa như lưu luyến, chỗ sâu trong yết hầu phát ra tiếng cười trầm thấp: "Anh có lễ vật muốn tặng cho em."

Thẩm Diệp lộ ra biểu tình kinh hỉ, hắn đã chịu sự chờ đợi dày vò cả ngày, Hàn Tự không tức giận hắn liền cảm thấy mỹ mãn, nào đâu có hy vọng xa vời rằng sẽ có lễ vật? Ánh mắt hắn chờ mong không thôi, gấp không chờ nổi hỏi: "Là cái gì-------"

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đồ vật lạnh băng đỉnh ở trên ngực hắn, cúi đầu vừa thấy, ánh vào mi mắt rõ ràng là một cây súng lục màu đen ánh sự lạnh lẽo không có mục đích.

Họng súng nhắm ngay ngực hắn, mà nắm thương kia chỉ cách cánh tay thon dài, đối với hắn bất quá quen thuộc..... Bọn họ từng vô số lần mười ngón tay giao nhau, kể cả trong đó có tình ý đối với nhau.

Này trong nháy mắt, phảng phất thời gian đều đình chỉ, không khí cũng đọng lại.

Qua một hồi lâu, Thẩm Diệp mới chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc phức tạp nhìn Diệp Minh, môi hắn giần giật, "Anh... Đây là vui đùa sao?"

Khóe môi Diệp Minh gợi lên, phát ra tiếng cười hài hước, "Vì cái gì? Đương nhiên là bởi vì tôi muốn Thẩm gia của cậu, tôi ở công ty nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hiện tại nói muốn đuổi liền đuổi đi, trên đời nào có cái sự tiện nghi như vậy? Tôi lại chả phải chó mà đám người Thẩm gia các người nuôi."

Đáy mắt Thẩm Diệp hiện lên thống khổ, "Chuyện này cha làm không đúng, chính là.... Em chưa từng nghĩ tới muốn đuổi anh đi, cũng không nghĩ đến muốn cùng anh tranh giành. Chúng ta không phải đã nói rồi sau, nếu không chia cắt nhau, thì vĩnh viễn đều ở bên nhau hay sao?"

Hắn yêu cậu, nguyện ý chắp tay đem hết thảy nhường lại, thậm chí trả giá cả sinh mệnh chính mình, nhưng vì cái gì....... Cậu lại muốn giết hắn? Rõ ràng căn bản không cần thiết.

"Tôi nhớ rõ." Diệp Minh nhẹ giọng cười, ở thời điểm Thẩm Diệp vừa mới dâng lên một tia mong đợi, chậm rãi, tự nói một chữ: "Chính là, tôi căn bản không hiếm lạ cái bố thí của cậu, chỉ cần cậu chết, Thẩm gia hết thảy tự nhiên đều là của tôi."

Thẩm Diệp nhìn vào trong mắt đạm mạc của Diệp Minh, nghe lời nói cậu nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt rơi xuống một chút u ám, phảng phất mất đi ánh sáng.

Diệp Minh nhìn bộ dáng thống khổ không dám tin của Thẩm Diệp, nhịn không được cười to lớn, "Như thế nào? Cậu sẽ không thật sự cho rằng tôi cũng yêu cậu đi? Tất cả mọi thứ tôi đều lừa gạt cậu! Tôi dỗ dành cậu bất quá là vì lấy được chỗ tốt từ cậu mà thôi! Nếu không phải cậu mấy năm nay phối hợp nhân nhượng, tôi nào có nhẹ nhàng ở công ty đi đến địa vị ngày hôm nay? Lại nói tiếp tôi đáng ra phải vui sướng cảm tạ cậu, chỉ tiếc.... Tôi đã chán làm bộ yêu cậu, nếu cha cậu muốn đem tôi đuổi khỏi công ty, tôi liền giết cậu, tự mình cướp lấy hết thảy! Những thứ này vốn hẳn là của tôi!"

Thẩm Diệp sắc mặt trắng bệch, từng câu nói lạnh băng giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng hắn, cho nên bởi vì thâm ái của hắn, nguyên lai từ đầu đến cuối chỉ là một hồi vô tình lợi dụng lừa gạt sao? Rõ ràng cậu chỉ cần nói một tiếng, hắn nguyện ý đem mọi thứ đều cho cậu, cậu căn bản không cần thiết phải như vậy....

"Anh gạt em...... Đúng hay không......" âm thanh Thẩm Diệp run rẩy không xong, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ vẫn không muốn tin tưởng những điều xảy ra trước mắt.

Diệp Minh thần sắc khinh thường, không chút do dự bóp cò súng, một tiếng trầm vang lên, thân hình Thẩm Diệp rốt cuộc cũng ý thức, máu tươi từ trước ngực hắn tràn ngập ra ngoài, nhiễm đỏ cả quần áo.... như nở hoa ở bên trong địa ngục.

Hắn gian nan quay đầu, bình tĩnh nhìn Diệp Minh, thứ đen nhánh trong mắt, hắc ám chậm rãi xuất hiện........

Theo âm thanh của tiếng súng, hắn rốt cục cũng không thể tự mình dối lừa được nữa.

Diệp Minh phảng phất chỉ là làm một kiện việc nhỏ râu ria nào đó, cậu thong thả ung dung dùng khăn tay lau chùi súng lục một chút, tùy tay đem thứ này ném vào thùng rác, xoay người liền đi ra ngoài. Thời điểm tới cánh cửa, tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu lại hướng Thẩm Diệp cười cười, nụ cười này cực kỳ mỏng mảnh, cậu hơi mở miệng nói một câu nói.

Nụ cười này, những lời này...... Thẩm Diệp suốt cuộc đời này không thể nào quên, chẳng sợ một ngày nào đó trầm luân khăng khít vào vực sâu, cũng sẽ đem khắc vào linh hồn hắn, đi theo hắn vào luân hồi, suốt đời suốt kiếp.

Diệp Minh nói: "Tôi đưa cho cậu lễ vật chia tay đấy, thích không?"

....................................................................

12 giờ đêm khuya, không có bao nhiêu người trên đường, Diệp Minh đi ra khách sạn, nhẹ nhàng quẹo vào một đường phố không người hẻo lánh.

Cậu lấy di động nhanh chóng bấm thông báo 110 báo nguy, nhéo giọng nói dùng ngữ điệu khoa trương nói: "Alo! Cảnh sát! Tôi là người lạ đi ra ngoài ăn bữa khuya thôi, nhưng ở thời điểm vừa rồi đi ngang qua ở chỗ rẽ phố XX có khách sạn lớn phòng xép trên lầu 3 nghe được truyền đến tiếng súng! Mơ mơ hồ hồ xảy ra một vụ án giết người, có người bị thương, mấy người mau chạy nhanh lại đây xem! Đúng rồi, cứu người như cứu hỏa, nhớ mang theo xe cứu thương!"

Nói xong quyết đoán cúp điện thoại, đem điện thoại di động cất vào trong túi.

Diệp Minh đứng tại chỗ trong chốc lát, phải rồi.... vừa rồi không cẩn thận nhắc tới bữa khuya, đột nhiên liền cảm thấy có chút đói bụng, dù sao liền thoát ly thế giới này, không bằng ăn cho thật no rồi đi.

Cậu hạ quyết tâm, chậm rì rì xoay người dạo bước, xe cậu ngừng ở một bãi đỗ xe cách đó không xa, cách nơi này một khoảng.

Đèn đường bãi đỗ xe phụ cận hỏng một cái, ban đêm con đường này càng có vẻ có một chút vắng lặng hoang vắng...... Gần đây cũng không có người nào khác, Diệp Minh đi tới đi lui bỗng phát giác có điểm không thích hợp, thầm nghĩ chính mình tuy rằng không có ăn cơm chiều, những cũng không đói đến mức liền đi cũng không được?

Hai chân cậu bắt đầu không nghe sai sử, tầm mắt trước mặt dần dần mơ hồ, theo bản năng sờ sờ bụng chính mình, lại ngoài ý muốn sờ đến một mảnh ướt dính nhớp dầm dề, nâng tây lên thì thấy tràn đầy máu tươi chảy xuống.

【Diệp Minh:.................】

【888: Làm sao vậy?】

【Diệp Minh: Tôi trúng đạn rồi a a a! Cậu như thế nào không nhắc nhở tôi một tiếng!】

【888: Tôi đã dựng cho cậu thanh chắn cảm giác đau.】

【Diệp Minh: Chính là bởi vì có thanh chắn đau nên cậu mới càng phải nhắc tôi a! Tôi cũng không biết bị trúng đạn khi nào! Cậu thân là hệ thống của tôi, chuyện quan trọng như vậy liền không nói cho tôi có phải hay không quá thiếu trách nhiệm hả?】

【888 thanh âm lãnh đạm: Dù sao cậu cũng phải thoát ly, đằng nào cũng chết thì có như vậy có sao đâu, chẳng lẽ tôi nói cho cậu, cậu liền có thể ngăn chặn cái chết một lúc mà không phải chết khi đi ăn khuya ở ngoài đường?】

【Diệp Minh: ........... Tôi vẫn cảm thấy cậu gần đây giống như có ý kiến với tôi.】

【888 trầm mặc một lát, thở dài: Đây được gọi là quả báo của cuộc sống.】

【Diệp Minh:...........】

【Diệp Minh: Khả năng cậu đối với tôi có một chút hiểu lầm, cậu nghe tôi giải thích đã, tôi làm như vậy kỳ thật là xuất phát từ hảo tâm! Miễn cho lúc tôi đi rồi về sau Thẩm Diệp thương tâm khổ sở nên mới có cái hạ sách này, kỳ thật nội tâm của tôi cực kỳ không đành lòng, phi thường tự trách, cực kỳ thống khổ! Cậu phải tin tưởng tôi!】

【888: Ha hả.】

【Diệp Minh:.....................】

Diệp Minh cảm giác gần đây cùng 888 nói chuyện ngày càng khó câu thông, nhớ rõ thời điểm lúc vừa mới trói định 888 vẫn là phụ trách cái hình tượng đại ca, tuy rằng tính cách hơi lạnh lùng xa cách, nhưng tóm lại lúc làm việc là không thể bắt bẻ được, là một hệ thống cao cấp nghiêm cẩn cực kỳ ưu tú, nhưng mà qua nhiều thế giới thì.......

Khụ....... Chuyện cũ nghĩ lại thấy mà hãi.

Diệp Minh lại đi được hai bước, trước mắt tối sầm ngã quỵ xuống mặt đất, cuối cùng loáng thoáng thấy được nơi xa có người hướng hắn đi tới, sau đó liền mất ý thức.

Lại là cái cảm giác quen thuộc khi linh hồn bị rút ra, trong chốc lát, Diệp Minh liền xuất hiện ở trong một căn phòng màu trắng ước chừng mười mét vuông lớn nhỏ, nơi này là hệ thống không gian của cậu, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sau khi thoát ly, khi chuẩn bị tiến vào thế giới tiếp theo, đều sẽ ở chỗ này tiến hành nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Bất quá lúc này đây Diệp Minh cũng không có vội vã tiếp nhận nhiệm vụ đi đến thế giới tiếp theo, mà là hài lòng cười vui sướng, trong lòng tính nhẩm một chút, vỗ tay cười nói: "Giá trị kinh nghiệm của tôi giống như đã tích cóp đủ rồi!"

Lúc trước cậu chính là không làm gì được nên không có được vật phẩm hấp dẫn trong hệ thống cửa hàng, mới đáp ứng cùng hệ thống trói định đi làm nhiệm vụ, vì có thể đổi kiện vật phẩm kia mà cậu đã xuyên qua vài thế giới, nghĩ đến lập tức có thể lấy được đồ vật trở lại thế giới thực, nhịn không được kích động trong lòng.

Ở thời điểm làm nhiệm vụ, Diệp Minh đều yêu cầu giống như vậy cùng hệ thống bên trong đại não nói chuyện, nhưng ở không gian hệ thống, 888 lại có thể nói thẳng.

Chỉ thấy trên vách tường trắng một dãy số liệu màu xanh chảy qua, một thanh âm cảm xúc khuynh hướng lãnh đạm vang lên: "Ừ, đã đủ rồi, cậu xác định muốn đổi sao?"

Diệp Minh lập tức nói: "Đổi đổi!"

888 an tĩnh trong chốc lát, trên vách tường số liệu bay nhanh xẹt qua, qua hồi lâu, số liệu đình chỉ hoạt động. Hệ thống trước sau như một bình tĩnh gợn sóng không hợp lẽ thường, lần đầu tiên xuất hiện thanh âm cùng loại tức muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi: "Không, đổi!"

Diệp Minh mất hết cả thần sắc, "Vì cái gì?"

888 cười lạnh một tiếng: "Bởi vì vừa rồi, tôi phát hiện giá trị kinh nghiệm mà cậu sở hữu đều ở trong trạng thái đông cứng, vô pháp sử dụng."

Những lời này dừng ở tai Diệp Minh, quả thực giống như sét đánh giữa trời quang! Này giống như là một phú ông có trăm vạn ngủ ngon giấc ở trên đỉnh của chồng tiền, có một ngày bỗng nhiên muốn mua một chiếc siêu xe thưởng cho mình, rồi lại phát hiện ra tài sản sở hữu của bản thân đều bị ngân hàng đóng băng lại, mà trên người một chút tiền đều không có!!!

Diệp Minh tức khắc giận tím mặt: "Tôi cực cực khổ khổ xuyên qua làm nhiệm vụ kiếm giá trị kinh nghiệm dễ dàng sao? Các người nói đóng liền đóng, có còn luật lệ hay không? Các người đây là thao tác gian lận! Mày hôm nay như thế nào nhất định phải đưa cho tao một lời giải thích, nếu không tao khiếu nại hết tụi bây!"

888 không chút do dự nói: "Cậu muốn nói luật lệ phải không? Bởi vì cậu hoàn thành ở mỗi thế giới công lược, đều đưa cho mục tiêu công lược một món quà 'chia tay surprise', dẫn tới việc khi cậu rời đi, bọn họ toàn bộ đều hắc hóa! Mà vừa rồi, giá trị hắc hóa tích lũy của mục tiêu đã lên tới điểm đột phá, những tiến trình của toàn bộ thế giới đồng thời thoát ly khỏi sự khống chế, hơn nữa sinh ra dấu hiệu cực kỳ không ổn định, này hậu quả phi thường nghiêm trọng, cho nên chủ hệ thống phán định công lược toàn bộ thất bại, đóng băng tất cả giá trị kinh nghiệm mà cậu sở hữu."

888 dừng một chút, bổ sung một câu: "Không có khấu trừ giá trị kinh nghiệm, cậu nên cảm thấy may mắn đi."

Không khí đột nhiên an tĩnh đáng sợ.

Nhưng này còn chưa xong, 888 ha hả một tiếng, lại nói: "Mà thân là hệ thống của cậu, liên tục toàn bộ nhiệm vụ đều thất bại không nói, còn đối với thế giới ổn định sinh ra ảnh hưởng bất lợi, trực tiếp dẫn tới hệ thống tôi đây bị đánh giá điểm thấp nhất E! Chẳng những trích phần trăm khen thưởng sở hữu đều bị hủy bỏ, một khi giá trị kinh nghiệm không kiếm được, thậm chí mấy năm liên tục cộng trừ nhân đều bị khấu trừ! Quả thực tôi hành nghề từ khi ra đời đến nay vô cùng nhục nhã, cậu biết tôi tổn thất bao nhiêu sao? Hả? Tôi lúc trước khuyên bảo cậu, làm nhiệm vụ một cách tốt đẹp đi, cậu không nghe! Hiện tại vui vẻ không?"

Diệp Minh thống khổ che lại ngực mình, nghĩ đến chính mình vất vả khổ cực lâu như vậy, kết quả lại là công dã tràng(**)(Việc làm không mang lại lợi ích, kết quả gì, chỉ tốn phí thời gian và công sức), rõ ràng chỉ là thể linh hồn lại phảng phất cảm nhận được tim đau thắt, nhưng cậu lại không thể cùng 888 tức giận.... Bởi vì 888 thuần túy là bị cậu liên lụy!

Qua hồi lâu, Diệp Minh mới chột dạ nói: "Khụ khụ... Kia... Có hay không có thể làm lại?"

888 tức giận nói, "Cậu đợi chút, tôi tra xem đã."

888 hiện tại hối hận nhất chính là, lúc trước như thế nào liền luẩn quẩn trong lòng vì một chút tiền thưởng chọn trúng ký chủ rác rưởi như vậy?! Thật là mệt mỏi!

Qua vài phút, 888 lạnh lùng mở miệng: "Có, cậu trở lại những thế giới đó, tiêu trừ giá trị hắc hóa mục tiêu công lược, một khi giá trị hắc hóa mục tiêu công lược biến mất, tiến trình của thế giới trở lại quỹ đạo, liền tính nhiệm vụ hoàn thành bình thường, cậu đạt được giá trị kinh nghiệm cũng có thể một lần nữa kích hoạt lại."

Diệp Minh: ".............."

Cư nhiên còn phải trở lại những thế giới đó, kết cục này cậu thật sự không nghĩ đến....... Cậu hiện tại hối hận những việc làm của chính mình, nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu nhất định hối cải để làm một con người mới, hảo hảo mà làm người.

888 không kiên nhẫn nói: "Chỉ có duy nhất biện pháp này, cậu có đi hay không? Không đi thì nói, tôi lập tức đem cậu truyền tống về thế giới chủ, chúng ta không bao giờ gặp lại."

Bốn chữ cuối cùng, nó đặc biệt bỏ thêm trọng âm.

Biểu tình Diệp Minh cứng đờ trong chốc lát, bỗng nhiên dùng sức vỗ ngực thấy chết không sờn làm lời thề: "Đi! Như thế nào lại không đi? Nhất định phải đi! Tôi một thanh niên tốt đầy đủ ngũ giảng tứ mỹ(***)(Là ngũ giảng – chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; tứ mỹ – tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp), chính mình tự làm chính mình tự thu thập, tuyệt không trốn tránh người khác, sao có thể thiếu trách nhiệm bỏ gánh không làm? Tôi phải về những thế giới ấy, dùng tình cảm chân thành của tôi cảm hóa bọn họ, vì giữ gìn hòa bình thế giới cống hiến tất cả sức lực của mình!"

888: "Ha hả."

Diệp Minh cảm giác mình mất đi tín nhiệm của 888, nhưng vì giá trị kinh nghiệm, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng! Cười mỉa một tiếng, nói: "Chúng ta hiện tại sẽ đi đến thế giới nào trước? Là tôi chọn hay vẫn là mấy người an bài?"

888 an tĩnh ước chừng một phút, mở miệng nói: "Vừa mới nhận được thông tri từ hệ thống chủ, bởi vì tất cả những thế giới đó đều ở trong trạng thái không ổn định, cho nên không có biện pháp nào có thể tự chủ lựa chọn, chỉ có thể chờ phân tích của hệ thống chủ, lựa chọn thời cơ thích hợp đem cậu trở về."

Diệp Minh không nói hai lời: "Được, nghe cậu!"

Số liệu lưu trên vách tường màu trắng lần nữa xuất hiện, lúc sau một trận hoa mắt, thanh âm 888 vang lên: "Được rồi, chuẩn bị tốt để truyền tống đi. Bất quá tôi cần phải nhắc nhở cậu, đây là cơ hội cuối cùng, nếu cậu lại làm hỏng, sẽ không có tiếp cơ hội đem những thế giới bổ trợ lần nữa."

Diệp Minh nghiêm mặt nói: "Yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ làm tốt ——!"

Tiếng nói vừa dứt, cậu liền cảm thấy một trận long trời lở đất, linh hồn không ngừng rơi xuống, truyền tống đã bắt đầu rồi.

....................................................

【Đinh, truyền tống hoàn thành.】

Diệp Minh mở to mắt, phát hiện chính mình đang ở trong một căn nhà nhỏ cũ nát, cậu không vội đánh giá nơi ở của mình, mà đứng dậy đi đến chiếc gương trước mặt, trong gương chiếu ra một khuôn mặt thanh tú, cậu lập tức minh bạch mình trở lại thế giới nào.

Đây là thế giới đầu tiên mà cậu xuyên.

Thân phận thế giới này của cậu là Phương Hiểu, một cô nhi, nhưng rất cố gắng nỗ lực tiến tới, thành công thi đậu tốt nghiệp ở một trường danh giá, lúc đó là một sinh viên vừa bước ra đời. Diệp Minh vì muốn tiếp cận mục tiêu công lược thuận lợi, vào làm thực tập sinh ở tổng bộ Tần thị.

Mục tiêu công lược của cậu là người thừa kế tập đoàn Tần thị - Tần Dịch, lớn hơn chính mình 2 tuổi, học tập ở nước ngoài sau khi trở về liền giấu giếm thân phận đi làm ở công ty gia đình, mỗi ngày cùng bọn họ văn phòng bình thường quậy với nhau. Tần Dịch tuy rằng là đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại là người không có tính nết xấu như ít con nhà giàu, bình dị gần gũi tính cách lại rộng rãi, rất có tính hấp dẫn, mọi người đều thích hắn.

Diệp Minh làm bộ không biết thân phận của hắn, thực mau liền cùng hắn trở thành bạn bè, hơn nữa tuy xuất thân bình phàm nhưng vẫn luôn chính mình nỗ lực cố gắng, nghiêm túc trở thành một người ưu tú. Tần Dịch quả nhiên có hảo cảm đối với cậu, tiếp xúc từ trên xuống dưới, hai người đối với nhau có hảo cảm, nước chảy thành sông trở thành người yêu.

Về sau cùng Diệp Minh ở bên nhau, Tần Dịch cũng không hề vì thân phận khác biệt mà khinh thường Diệp Minh, thậm chí lo lắng Diệp Minh không thể chấp nhận, tạm thời không nói rõ thân phận của mình. Hắn là người săn sóc ôn nhu, ở nhà sẽ quét rác nấu cơm, hai người tựa như những cặp đôi bình thường như bao cặp đôi khác.... Nhưng ở thời điểm cảm tình đang dần dần đi lên, cha mẹ Tần Dịch biết chuyện này.

Cha Tần không thể chịu đựng việc con trai duy nhất là đồng tính luyến ái, hơn nữa thân phân bạn trai lại là một người thấp kém, ra tay ngăn chặn đôi uyên ương dai dẳng. Về sau Tần Dịch biết, vì Diệp Minh mà không tiếc cùng gia đình quyết liệt.

Diệp Minh vì xoát độ hảo cảm, lập tức tỏ vẻ cảm động cùng hắn cùng tiến cùng lùi, vì thế Tần Dịch vứt bỏ hết thảy mang theo Diệp Minh rời khỏi thành phố, đi đến nơi khác dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Vừa mới bắt đầu cực kì gian khổ, đã không có gia đình ủng hộ, Tần Diệp mới chân chính ăn cái khổ, nhưng là vì Diệp Minh nên hắn đều cố gắng kiên trì, bởi vì hắn muốn đem sinh hoạt hạnh phúc đến cho hai người, cũng như bảo hộ chiếu cố người yêu của mình.

Tuy rằng vất vả, nhưng bản thân Tần Dịch lại rất có năng lực, sự nghiệp dần dần một lần nữa có khởi sắc, hơn nữa đã trải qua những suy sụp cản trở như vậy, đối với người yêu luôn làm bạn với hắn ngày đêm không rời Diệp Minh cảm tình càng sâu, cho rằng Diệp Minh người này thật sự yêu hắn, mà không phải vì thân phận của mình.

Lại một năm Thất Tịch, rốt cuộc Tần Dịch cũng quyết định hướng Diệp Minh cầu hôn, lúc này độ hảo cảm cũng xoát tới 100, nhiệm vụ hoàn thành giá trị kinh nghiệm tới tay, Diệp Minh nghe hệ thống nhắc nhở, chính mình sẽ thoát ly thế giới này trong ba ngày nữa.

Tuy rằng ngay từ đầu chỉ là đem nhiệm vụ coi như trò chơi mà làm, nhưng mấy năm nay, người trước mắt chung quy cũng là người sống, đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của Diệp Minh......... Nghĩ đến chính mình cứ như vậy mà từ biệt, thật là có chút tàn nhẫn.

Lúc này tia sáng chợt lóe lên, Diệp Minh nghĩ đến một ý kiến tuyệt(đảo) diệu(xấu) hay!

Cậu cho rằng chỉ cần mình làm cho Tần Dịch không hề yêu cậu, như vậy khi rời đi, Tần Dịch sẽ không thương tâm khổ sở, như vậy thực mau có thể bắt đầu một lần nữa. Vì thế Diệp Minh làm trước, lấy đi vốn lưu động công ty sở hữu!

Tiểu công ty này chính một tay họ sáng lập sau khi rời đi, Tần Dịch đã trả giá vô số tâm huyết, đây là một thứ cực kì quan trọng, lấy nó đi đủ để tạo thành đả kích phá hủy đối với công ty, làm những nỗ lực kiên trì của Tần Dịch hủy đi ngay tức khắc!

Diệp Minh lấy tất cả tiền bạc, Tần Dịch hoặc là làm lại từ đầu, hoặc chỉ có thể dọn đồ trở về Tần gia.

Nếu như mọi việc chỉ có như vậy, nhưng Diệp Minh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Tần Dịch đối với mình yêu sâu đậm, làm như vậy chỉ sợ sẽ không hết hi vọng, nên để lại cho Tần Diệp một bức thư.

Đây là sự việc xảy ra từ rất lâu, rốt cuộc Diệp Minh lại xuyên qua đến nhiều thế giới, nhưng giờ phút này cậu nhớ tới bức thư đó, thần sắc có chút xấu hổ.

Nếu cậu biết chính mình quay lại đây.......

【888: Không nghĩ đến điều này đúng không? Hối hận sao? Sợ hãi sao? Tôi lúc trước khuyên cậu như thế nào, không cần phải viết thư, không cần lấy tiền, ngoan ngoãn đi là được, cố tình xằng bậy.】

【Diệp Minh:..............】

【888: Muốn tôi giúp cậu nhớ lại một chút nội dung trong bức thư đó không? Rốt cuộc thì cậu cũng tự thân mình viết từng chữ một đấy thôi.】

【Diệp Minh: Không cần đâu....】

【Thanh âm 888 vui vẻ niệm lên: Thân ái Tần Dịch, thời điểm anh nhìn thấy bức thư này, em đã đi rồi, bất quá anh không cần lo lắng, em có thể tự chăm sóc tốt bản thân. Cảm ơn tình cảm của anh, nhưng cuộc sống đã em chịu khổ đủ rồi, ban đầu cùng anh ở bên nhau vì có thể có một cuộc sống tốt, rốt cuộc anh là đại thiếu gia Tần gia, ai đâu ngờ sẽ đi đến tình trạng này. Anh lúc đó không nên rời khỏi Tần gia, làm người hà tất gì phải quật cường như vậy, thật ra em vẫn luôn mong chờ được anh dẫn trở về..... Nếu không phải anh là thiếu gia Tần gia thì em không có hứng thú tiếp tục ở bên cạnh anh. Tiền em cầm đi, xem như là công lao cho thời thanh xuân lãng phí ở bên anh, dù sao về sau khi anh trở về nhà, chút tiền ấy anh cũng sẽ không để trong lòng, em biết anh vẫn luôn là người hào phóng mà. Hẹn ngày không gặp lại, Phương Hiểu.】

【Diệp Minh: Lúc ấy tôi đã viết như vậy???】Cậu nhớ rõ sao có thể quá mức như vậy a........

【888: Cậu nghi ngờ năng lực lưu trữ ký ức của một vô hạn hệ thống cao cấp sao?】

【Diệp Minh:........】

【888 vô cùng đau đớn: Đáng tiếc lúc đó, tôi cũng không có ý thức được lúc này bắt đầu tội ác, từ đây cậu đi theo con đường tà đạo càng lúc càng xa, một đi không trở lại.】

【Diệp Minh: Cậu gần đây có phải hay không có cái hạng mục pháp lý kỳ quái?】

Hồi ức quá khứ của Diệp Minh xong, bắt đầu tự hỏi hiện trạng của bản thân, làm cậu ngoài ý muốn chính là, thân thể cậu cư nhiên vẫn hoàn hảo! Chỉ là so với thời điểm rời đi thì tiều tụy một chút, hơn nữa thân thể ở địa phương hoàn toàn xa lạ , ký ức cuối cùng của cậu đối với thế giới này dừng lại ở một giây xuất ngoại kia, sự tình phía sau cũng không rõ.

【Diệp Minh: Lại nói, thời điểm năm đó tôi rời đi, thân thể này cũng không có tử vong đúng không? Hiện tài thì tình huống như thế nào? Chẳng lẽ lúc tôi thoát ly thân thể sẽ không lập tức chết đi hả?】

【888: Nếu cậu đã chết trước khi rời đi, tỷ như thế giới Hàn Tự kia, như vậy thế giới kia thân thể liền thật sự tử vong, chẳng sợ lúc trở về, cũng không thể sử dụng lại cái thân thể kia. Nhưng nếu thời điểm rời đi không tử vong, chủ hệ thống liền sẽ căn cứ vào sự sắp đặt mà cậu lưu lại, lúc không tiếp xúc mục tiêu công lược sẽ tạm thời bảo quản thân thể của cậu.】

【Diệp Minh: Yo! Cao cấp như vậy, nói cách khác chỉ cần thân thể tôi không chết, chẳng sợ lúc rời đi, thân thể này còn có hệ thống giúp tôi treo máy? 】

【888: Không sai biệt lắm.】

【Diệp Minh: Vậy hiện tại tình huống như thế nào?】

【888: Trước mắt điểm thời gian mà cậu rời đi là ba năm sau, mong tiếp thu ký ức của ba năm này.】

888 vừa mới nói xong, Diệp Minh liền cảm nhận được một cổ ký ức xâm nhập vào trong não, thực mau liền rõ ràng hiện trạng của bản thân.

Lúc ấy cậu rời khỏi Tần Dịch, vì không cho Tần Dịch biết cậu rời đi, liền tạo ra biểu hiện giả dối lấy hết khoản tiền lẩn trốn ra nước ngoài. Nhưng lúc còn ở trên phi cơ cậu liền thoát ly, sau đó hệ thống tiếp quản thân thể cậu, căn cứ vào sự sắp đặt của ý thức cuối cùng, vẫn luôn ở nước ngoài yên lặng sinh hoạt. Bởi vì treo máy, đương nhiên cũng không trông cậy vào cơ thể này có thể làm chuyện kinh thiên động địa nào, cuộc sống phi thường đơn giản đạm bạc, cũng không lộn xộn lắm, chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm.

【Diệp Minh: Hay thật, hệ thống các người tiếp quản thân thể thật là tùy tiện, đây là do lười biếng đi.】

【888: Hệ thống chính là hệ thống, không thể thay thế ký chủ cậu làm bất cứ quyết định gì, không thể tiếp xúc mục tiêu nhân vật, càng không thể ảnh hưởng đến tiến trình của thế giới, chỉ biết giúp thân thể cậu duy trì độ giới hạn thấp nhất hoạt động hằng ngày, không trực tiếp cho cậu chết là lời lắm rồi, theo lý thuyết hạng mục này nên yêu cầu thu phí.】

【Diệp Minh:....... Kia ba năm nay tình huống bên Tần Dịch như thế nào?】

888 lập tức đem tự liệu truyền cho Diệp Minh, cùng cuộc sống bình phàm của Phương Hiểu so sánh, ba năm nay Tần Dịch xem như trở nên mạnh mẽ rộng lớn.

Hắn tìm kiếm Diệp Minh trong vô vọng, thừa nhận sự nghiệp lẫn tình yêu đều bị phá hủy, rốt cuộc cũng quyết định trở lại Tần gia, đem bị phẫn hóa thành động lực, ở thương giới hô mưa gọi gió. Thời gian ba năm ngắn ngủi, Tần Dịch đã trở thành người cầm quyền Tần thị, cha của hắn yên tâm lùi về sau tấm màn, hiện giờ sớm đã không còn là thanh niên lạc quan ôm cái tình yêu ảo tưởng, mà trở thành một người thủ đoạn lãnh khốc thanh danh hiển hách bá đạo tổng tài.

Diệp Minh nghe xong, trầm mặc trong chốc lát.

【Diệp Minh: Sao tôi có ảo giác, sau khi tôi rời đi, hắn liền lên đỉnh cao nhân sinh vậy?】

【888: Không phải ảo giác, nói như này, vai chính đá văng chướng ngại vật pháo hôi là cậu, đều sẽ đạt được thành công, trở thành bạch phú mỹ đi lên đỉnh cao nhân sinh.】  

【Diệp Minh: Nhưng hắn vẫn chưa lập gia đình? Cũng không thấy bàn về chuyện luyến ái?】 

【888: Yên tâm, tôi cảm thấy khẳng định không phải bởi vì hắn còn yêu cậu. Theo tôi được biết, giá trị hắc hóa của hắn không thấp đâu, ha hả..... 】

【Diệp Minh:........】gần đây đều không có biện pháp cùng hệ thống hảo hảo câu thông thì phải làm sao bây giờ?

【888: Tưởng tốt như vậy sao? Nếu không thể tiêu trừ giá trị hắc hóa của hắn, giá trị kinh nghiệm của cậu liền không thể trở lại.】

------------------------------------------------------------------------------

Min: Oh my God, hơn 6000 từ, muốn xỉu thiệt ಥ_ಥ.

Min: Xin chào mọi người, đây là bộ truyện đầu tiên mình tự edit trong suốt khoảng thời gian mình đọc đam mỹ (●'◡'●). Mình rất cố gắng để edit nó mặc dù không có kinh nghiệm gì (chỉ có kinh nghiệm đọc đam mỹ thui ^_^) và tự edit nó trong 3 ngày (muốn khóc thiệt  〒▽〒). Đây là bộ truyện đầu tiên nên mình sẽ không drop nó đâu (hên xui .______.).

Min: Và chúc mọi người đọc truyện zui zẻ ( ̄︶ ̄)↗ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro