Thế giới 1: Hào môn giả công chúa (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Editor: Lạc Dương

Đây cũng là cách nghĩ của hầu hết mọi người.

Thế nhưng, Tề Tu cũng không phải là kẻ có thể sử dụng lẽ thường cân nhắc người.

Tề Tu dùng nụ cười ấm áp cùng cử chỉ ưu nhã để che dấu nội tâm lạnh lùng vô tình mình, tình cảm hờ hững đến chính hắn cũng sợ. Hắn không thể nào hiểu được tình cảm của người khác ra sao, giống như một kẻ đứng ngoài cuộc độc lập với người khác. Cho dù có người ở trước mặt hắn khóc, cười, la hét, gây sự thì hắn vẫn cứ thản nhiên bức đi. Ngay cả một câu "Ha ha, ngu ngốc" cũng không có tâm trạng để nói.

Vì vậy, khi gặp lại An Tề trong thư viện, Tề Tu cười thầm nghĩ, người phụ nữ này lẽ ra phải biến mất khỏi mắt hắn.

Hai tháng này, Tề Tu đã triệt để điều tra An Kỳ một lần, cũng không có phát hiện một điểm khả nghi nào. Hắn không cho rằng mình suy nghĩ quá rồi, chỉ cho rằng còn có chỗ hắn không có phát hiện. Mà muốn biết những điều này, hắn có thể trực tiếp từ trong miệng cô hỏi.

Hi vọng cô có thể biết điều phối hợp một chút.

Tề Tu thần sắc ôn hòa, hắn mỉm cười với An Kỳ, nói chuyện mang theo đúng lễ phép, "Bạn học An Kỳ, gặp cô ở chỗ này thật là khéo. Tôi có thể mời cô uống ly cà phê được không?"

"A? Nhưng, có thể!"

An Kỳ ngạc nhiên trả lời, gương mặt trắng nõn lập tức biến đỏ, cách 1 tầng không khí đều có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt cô. Cô nhìn xem bóng lưng cao ráo của Tề Tu, nghĩ đến cố gắng của mình rốt cuộc được đền đáp, hắn đã chú ý tới cô!

Quán cà phê thế nhưng là thánh địa hẹn hò, Tề Tu mời cô uống cà phê có phải hay không là ám chỉ cái gì?

Đợi chút nữa Tề Tu có thể tỏ tình cô?

Vậy nếu như cô đáp ứng, hắn có thể hôn cô không chứ?

Nghe nói môi mỏng thích hợp hôn nhất ...

Lúc An Kỳ bước đến quán cà phê, đã bị trí tưởng tượng của mình làm cho xấu hổ không ngẩn đầu lên được. Cô vỗ vỗ mặt tiếp nhận menu, giơ che kín nửa bên mặt, mượn việc chọn món len lén liếc Tề Tu. Mọi cử động của hắn mang theo sự cao quý khắc sâu vào xương tủy. Con ngươi màu đen đặc tựa như là bầu trời đêm không trăng, thần bí thâm thúy, hấp dẫn người đi thăm dò, nhịn không được trầm mê...

Giọng nói trầm thấp của Tề Tu vang lên bên tai: "Nếu bạn học An Kỳ không muốn uống cà phê, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề."

An Kỳ mặt càng đỏ hơn, hai tay lo lắng nắm chặt thực đơn, nhìn hắn đầy mong đợi ... Chỉ cần hắn tỏ tình, cô sẽ lập tức đồng ý!

Giọng nói của Tề Tu lạnh lùng: "Xin lỗi, bạn học An Kỳ, mục đích cô tiếp cận tôi là gì?"

An Kỳ ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Tề Tu, trong mắt tất cả đều là nghi hoặc cùng mờ mịt, cô nhỏ giọng hỏi: "Cái mục đích gì?"

Nụ cười trên mặt Tề Tu càng trở nên dịu dàng hơn. Hắn duỗi người dựa vào lưng ghế, gác một chân lên chân kia, bắt chéo hai tay, giọng điệu mang theo ý vị cao cao tại thượng, "Hoặc là nói, cô muốn dựa dẫm vào tôi được cái gì? Tiền? Cơ mật Tề thị?"

An Kỳ trên mặt huyết sắc biến mất, trong mắt hiện lên một tầng sương mù, cô không thể tin nói: "Ngươi chính là nghĩ như vậy?" Đem sự thực tình của cô xem như có mưu đồ khác?

Tề Tu nhẹ gật đầu.

Những giọt nước mắt từ trên mặt An Kỳ rơi xuống. Cô nhìn người đàn ông có đôi mắt hờ hững kia, An Kỳ chợt nhận ra chính mình chưa từng nói lời yêu. Đầu óc của cô chỉ là đang tiếp cận hắn một cách mù quáng. Chẳng lẽ mọi người trong đại gia tộc đều rất cảnh giác?

Tề Tu là bởi vì thiếu cảm giác an toàn, cho nên, mới không nghĩ đến chuyện khác?

Ánh mắt An Tề lại trở nên nóng rực. Cô rướn người kéo hai người lại gần nhau hơn, rồi bắt đầu thổ lộ tình cảm: "Dù anh có tin hay không thì ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Như một tia sáng, soi sáng cuộc đời em! Em khao khát được biết anh, đến gần anh ... Em... "

"Ngừng."

Một lời nhẹ nhàng nhưng đã ngăn lời nói của An Kỳ. Tề Tu không muốn nghe người phụ nữ này nói ra lời rất quan trọng kia với mình, nó hẳn nên nói bằng một cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng khác. Lúc đó, hắn nhất định sẽ hạnh phúc về thể chất và tinh thần.

An Kỳ hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Tề Tu, lại nhìn thấy vẻ dịu dàng lóe lên trong mắt hắn. Cô hưng phấn nín thở, ôm hy vọng cùng mong đợi.

Nhưng mà, Tề Tu lắc đầu, nói: "Cô mang đến cho tôi khó chịu, tôi hi vọng cô đừng lại xuất hiện trước mặt tôi."

An Kỳ chịu đựng thất lạc to lớn cùng trái tim đau đớn, thấp giọng cầu khẩn: "Không thể cho em một cái cơ hội sao? Em biết anh không có bạn gái, cùng em thử một lần, đối với anh cũng không có ảnh hưởng a."

Chỉ cần hắn đáp ứng, cô liền sẽ tận dụng tất cả khả năng, để hắn động tâm thích cô!

Tề Tu đột nhiên lạnh mặt, trào phúng: "Người như cô luôn luôn ảo tưởng chuyện không thể nào thực hiện. Với lại tôi thích công chúa đáng yêu, mà không phải cô bé lọ lem đáng thương."

Nói xong, hắn đứng lên muốn đi. Hôm nay nói chuyện để hắn đối với cái tiểu gia hỏa nào đó sinh ra nhung nhớ mãnh liệt. Hắn không kịp chờ đợi muốn đi gặp cô.

An Kỳ đưa tay kéo hắn, Tề Tu nghiêng người tránh đi, lạnh lùng nói: "Hi vọng cô về sau tự giải quyết cho tốt."

Động tác chỉ sợ tránh không kịp kia, làm mắt An Kỳ đau nhói. Tề Tu biết tâm ý của cô, chỉ là chẳng thèm ngó tới thôi.

An Kỳ gắt gao cắn môi, lần đầu tiên hận tới hoàn cảnh bản thân.

Đại học B, Tô Nhất Hạ đang ở trong thư viện, một tay chống cằm, nheo mắt có vẻ buồn ngủ nhưng trong đầu lại cùng 666 theo dõi cuộc sống thường ngày của nam nữ chính lòng vẫn còn sợ hãi. Sau khi nhìn thấy Tề Tu chủ động hẹn An Kỳ phản ứng đầu tiên cô lại là: Đây là sự thực? Tôi không nằm mơ đi!

Giọng nam 666 vui mừng nói: "Ký chủ, đây là sự thật. Xem ra trụ sở đã sửa BUG, ​​sau này không cần lo lắng nam chính không theo kịch bản đi!"

Tô Nhất Hạ híp mắt cười, say sưa ngon lành nhìn xem nữ chính một đường hoa si mặt đỏ tim run mà nhìn chằm chằm vào nam chính. Tiến vào quán cà phê, nhìn xem cốc Cappuccino đáng yêu, cô nghĩ sau này có thể thử cappuccino và bánh nhỏ, thưởng thức thời gian trà chiều..

Nghĩ như vậy, chóp mũi phảng phất ngửi thấy mùi thơm nồng nàn. Ngay sau đó, một giọng nói nịnh nọt nhưng ẩn chứa đầy ẩn ý vang lên: "Mạn Mạn, vậy lại uống một tách cà phê, em nếm thử có thích hay không."

Tô Nhất Hạ miễn cưỡng nhấc lên mí mắt, liền thấy nam nhân mặt mày kiệt ngạo mỉm cười đem cà phê tới trước mặt cô, trong tay kia, còn cầm một miếng bánh gatô nhỏ, muốn ngồi vào vị trí bên cạnh cô. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của, Tô Nhất Hạ, hắn rất tự nhiên ngồi ở góc đối diện và nhìn cô chăm chú..

Tô Nhất Hạ không có chút nào khách khí, bưng lấy cái ly nhấp một miếng cà phê, giơ lên cái cằm, chậm rãi nói: "Đem bánh gatô để trên bàn."

Thẩm Thu Dương lập tức mở gói, đem bánh gatô đẩy đến, đem cái nĩa đặt ở bên tay phải, còn tri kỷ móc ra một miếng giấy ăn, đệm ở trên mặt bàn. Sau đó, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Nhất Hạ ăn cái gì, còn thỉnh thoảng nhắc nhở khóe miệng cô dính bánh gatô, mấy lần muốn thay cô lau, lại không dám đưa tay.

Hắn có chút sợ hãi Tô Nhất Hạ, trên người cô có một loại cảm giác làm cái gì đều chăm chú vô cùng, giống hệt đại ca hắn. Điểm này đã hấp dẫn hắn, lại để cho hắn trong tiềm thức e ngại cô.

Tô Nhất Hạ chậm rãi ăn uống no đủ, một tay chuyên nghiệp ôm sách, một tay nhấc lấy cái chén cùng cái túi, ném tới thùng rác. Ra thư viện, cô thấp giọng cảnh cáo: "Không cho phép đi theo tôi."

Thẩm Thu Dương do dự một chút, gọi lại thiếu nữ xoay người rời đi, cúi đầu, mang theo vài phần tùy ý nói: "Lục Mạn Mạn, làm bạn gái của anh đi."

Tô Nhất Hạ lập tức cự tuyệt: "Không được."

"Vì cái gì?"

Có thể có triển vọng cái gì a? Đương nhiên là Lục Mạn Mạn không tiếp thu ngươi đi.

Tô Nhất Hạ lộ vẻ mất kiên nhẫn nói: "Không được là không được, nào có cái gì với cái gì, cậu đừng quấn lấy tôi!"

Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro