Thế giới 1: Hào môn giả công chúa (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ái Lạc Dương

Tô Nhất Hạ thở phào một cái, vội vàng nói: "Tôi đã biết sai rồi, tôi hỏi như vậy là muốn nói nếu như bởi vì tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẵn sàng hết sức để đền bù."

Tiểu cảnh sát dừng lại, cái câu"Không phải ỷ có tiền liền muốn làm gì thì làm, kẻ có tiền cũng không có ngoại lệ" cũng không nói ra được. Đã gặp nhiều kẻ cố tình gây sự trốn tránh trách nhiệm. Giờ đây, thái độ này của thiếu nữ quả thực là thần quang chiếu sáng, kỳ tích xuất hiện.

Thái độ của hắn thoáng chốc ôn hòa rất nhiều: "Cô lần này quả thực may mắn..."

Tô Nhất Hạ cười híp mắt gật đầu, nhưng trong nội tâm vẫn có chút áy náy. Vì vậy, cô kiên quyết mời tất cả nhân viên trong cục cảnh sát người ăn bữa dưa hấu ướp đá. Bởi vì thái độ của cô, mọi người có ấn tượng rất tốt. Đồng thời, khi ăn dưa còn cùng cô nói vài chuyện mới mẻ.

Thế là, thời điểm Lục Viễn chạy đến, liền thấy em gái của hắn ngồi xếp bằng trên bàn, bị một đám cảnh sát vây quanh, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt, bầu không khí mười phần hài hòa.

Mà ở một bên, Tề Tu ngồi trên ghế sô pha, khuỷu tay dựa trên thành ghế, ngón tay chống trán, híp mắt nhìn qua thiếu nữ trong đám người bưng dưa hấu, mở to hai mắt nghe cảnh sát kể chuyện xưa.

Biểu tình cao thâm khó dò.

Lục Viễn thấy em gái không giống như bộ dáng có chuyện, trước hết đi quan tâm Tề Tu một chút. Khi biết gia hỏa này thật sự là bởi vì đánh nhau mà bị tóm cổ vào đây, liền lộ ra nụ cười vô lại. Hết cách, chỉ xem thái độ cảnh sát liền biết em gái nhỏ của hắn không có phạm, tội tâm tình Lục Viễn lập tức liền nhìn có chút hả hê.

Tề Tu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nói: "Lại nói, tôi bị bắt vào đây là do Mạn Mạn báo cảnh sát."

Lục Viễn: "..." Làm tốt lắm bảo bối!

Tề Tu nói tiếp: "Lúc đầu tôi không có bị bắt, do Mạn Mạn gọi cảnh sát chuẩn bị rời đi, chỉ vào tôi hô báo cáo."

Lục Viễn: "Ha ha ha..." Đáng đời mi! Để cái miệng mi khẩu nghiệp bảo bối nhà ta, giờ bị nghiệp quật cho đáng!

Tề Tu bình tĩnh, giống như nguời bị chế giễu không phải hắn, ở trong lòng suy nghĩ tiểu nha đầu Lục Mạn Mạn này thay đổi. Nếu là lúc trước, cô tự giữ thân phận, tuyệt đối sẽ không cùng cảnh sát ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, cũng sẽ không không có hình tượng ôm dưa hấu gặm.

Cô đây là tự thay đổi bản thân hay là ở trước hắn không lộ ra một mặt khác?

Tô Nhất Hạ nghe được tiếng cười phóng khoáng của Lục Viễn, lập tức muốn chạy đến. Lục Viễn khoát tay ý bảo cô tiếp tục chơi, hắn tìm được người phụ trách, chào hỏi xong mới ra gọi cô cùng đi.

Tô Nhất Hạ còn có chút lưu luyến không rời, không nghĩ tới cái tiểu cảnh sát mặt mỏng kia trò chuyện giết thời giờ thú vị như vậy, kể về chuyện cũ trầm bổng du dương làm người say mê. Cô muốn thuê hắn đi chuyên môn kể chuyện xưa cho cô.

Dù sao Lục gia có tiền!

666 nghiêm túc tính toán một phen, nói: "Ký chủ, ý nghĩ vừa rồi của cô rất phù hợp với phương thức hành động của Lục Mạn Mạn, đề nghị áp dụng."

Tô Nhất Hạ: "... Tôi không nghĩ tới ngươi là như vậy nha 666!"

Cô quả quyết bác bỏ đề nghị của 666, chỉ là tiến tới nhỏ giọng hỏi: "Cậu tên là gì nha?"

Tiểu cảnh sát mặt đỏ lên, cũng nhỏ giọng trả lời: "Tôi gọi Trì Chu."

Nhìn xem thần sắc tiểu cảnh sát ngượng ngùng, Tô Nhất Hạ âm thầm cảm thán một câu đây mới là thanh xuân tuổi trẻ tiểu thịt tươi, nhịn không được trêu đùa nói: "Gọi như vậy cậu khi còn bé là có bao nhiêu tham ăn a, tôi biết quán Thiện Hương cháo khoai tím nấm tuyết ăn đặc biệt tốt, Chu Chu, cậu chừng nào thì rảnh, đi cùng tôi ăn nha."

Trì Chu ngay cả cổ đều đỏ, ánh mắt không dám nhìn Tô Nhất Hạ, hơn nửa ngày nói không ra lời. Cảnh sát bên người nhìn không được, ồn ào nói: "Tiểu tử nhanh đồng ý a, tiểu muội muội đang hẹn cậu đó!"

Trì Chu ánh mắt rối loạn, lắp ba lắp bắp nói: "Lục, Lục tiểu thư, tôi..."

Một chút cũng không có bộ dáng nghiêm túc nói đạo lý lớn, cũng không có miệng lưỡi lưu loát khi nãy. Cô chỉ là chọc một câu, Trì Chu liền lộ một bộ dạng đỏ mặt cà lăm ngại ngùng, thiếu niên ngây thơ như thế thực sự hiếm thấy. Tô Nhất Hạ không đành lòng nhìn hắn khó xử, nhéo nhéo mặt của hắn, cười nói: "A Chu, cậu thật đáng yêu."

Một giây sau, Tô Nhất Hạ liền bị người bắt lấy cánh tay kéo vào trong ngực, Tề Tu khoác vai của cô, híp mắt, mười phần đánh giá một lần Trì Chu, cười nhạo một tiếng nói: "Trì cảnh sát đỏ mặt dễ dàng như vậy cũng không tốt, về sau khó tìm bạn gái, dù sao, nữ nhân đều thích từ gặp gỡ trên người nam nhân tìm kiếm cảm giác an toàn."

Tô Nhất Hạ không muốn cùng Tề Tu dựa vào gần như vậy, dùng sức đẩy hắn ra, nhíu mày phản bác: " Cảnh sát ngây thơ so với cái điều hoà không khí có cảm giác an toàn nhiều, đặc biệt là cái này điều hoà không khí lúc nào cũng thích châm chọc."

Nói xong, hầm hừ đi.

Lục Viễn mau đuổi theo, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Mạn Mạn, em thấy cái điều hoà không khí là cái như thế nào?"

Tô Nhất Hạ cười: "Em nếu là lạnh thì còn vô vàn cái để em sưởi ấm, cần chi cái thứ ấy?"

Lục Viễn thấy cô buông xuống thật liền không ngừng phụ họa: "Đúng đúng, ta có lò sưởi, có hơi ấm, không muốn điều hoà không khí." Em gái rốt cụôc tuyệt vọng với Tề Tu rồi, hắn về sau rốt cuộc không cần kẹp ở hai bên khó xử, cũng không cần lo lắng bảo bối bị thua thiệt . Còn biểu hiện khác thường vừa rồi củaTề Tu, bị Lục Viễn cưỡng ép hiểu thành bị cảm giác vắng vẻ không quen, hai ngày nữa liền tốt.

Tô Nhất Hạ không đành lòng phá vỡ ý nghĩ của Lục Viễn, vẫn nên để hắn cao hứng một chút. Qua mấy tháng sau, "Lục Mạn Mạn" sẽ trực tiếp làm trời làm đất, khi đó hắn sẽ rất phiền lòng. Cô đứng tại ven đường chờ Lục Viễn đi lấy xe, chỉ chốc lát sau, Trì Chu chạy tới bên người cô, mặt vẫn là đỏ lên, nhưng có thể nói chuyện bình thường: "Lục tiểu thư, tôi tiễn cô."

Tô Nhất Hạ nhìn hắn: "Vì sao lại muốn tiễn tôi?"

Sắc mặt Trì Chu càng đỏ hơn, cái trán cùng chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi, hắn ấp úng, thanh âm lí nhí: "Tôi, tôi buổi chiều thứ sáu có rảnh."

Kiên nhẫn chờ hắn nói xong, Tô Nhất Hạ mặt mày mỉm cười, nói: "Chu Chu, tiếng của cậu quá nhỏ, tôi không nghe thấy, cậu có thể lặp lại lần nữa a?"

Trì Chu hít sâu một hơi, ngưỡng cổ, đang muốn lớn tiếng kêu thì một cánh tay trắng nõn thon dài đánh gãy lời hắn. Tô Nhất Hạ chỉ chỉ chiếc Maybach dừng ở bên người, nói: "Tôi phải đi, có chuyện gìsau này hãy nói,hẹn gặp lại."

Cửa xe lúc đóng lại phát ra một tiếng vang trầm, Trì Chu lăng lăng nhìn xem xe nghênh ngang rời đi. Thân xe màu đen dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Hắn luôn cảm thấy thái độ Tô Nhất Hạ có chút lạnh nhạt. Có lẽ là hắn làm cô thấy phiền đi, hắn ủ rũ cúi đầu trở về cục cảnh sát.

Trong cục cảnh sát, Tề Tu chậm hơn một bước nhìn thiếu nữ ngăn ở trước mặt, khuôn mặt ôn hòa nhưng ánh mắt lãnh đạm. Hắn hiện tại chỉ muốn đuổi kịp Tô Nhất Hạ, hỏi cô vì sao sờ khuôn mặt của nam nhân kia! Tuy vậy, Tề Tu vẫn duy trì lễ nghi, hỏi: "Vị tiểu thư này, cô có chuyện gì sao?"

An Kỳ lấy hết dũng khí, nói: "Anh đã cứu tôi, có thể hay không nói cho tôi phương thức liên lạc, tôi nghĩ nên cảm tạ anh."

Bọn cảnh sát: "..."

Hôm nay đám mây là màu hồng phấn, trong không khí tràn ngập yêu đương, mà trong cục cảnh sát, có một đám cẩu độc thân, bị thức ăn cho chó đập vào mặt!

Tề Tu có chút không kiên nhẫn, hắn liếc mắt liền nhìn ra nữ sinh này có chủ ý gì. Lúc ấy nếu không phải cô nhất định phải tránh phía sau hắn, hắn căn bản sẽ không xen vào việc của người khác đi cứu người! Lúc này, hắn lập tức phá vỡ ảo tưởng của cô: "Tôi đã nhận được lòng biết ơn của cô. Thật có lỗi, mời cô tránh ra, thời gian tôi đang gấp."

Nói xong, hắn vòng qua An Kỳ, cất bước đi ra ngoài.

Bọn cảnh sát: "..."

Đây cũng quá không thương hoa tiếc ngọc. Còn cô nương nhỏ này, trước mặt nhiều người như vậy mà muốn hỏi phương thức liên lạc, chính là khẳng định cô muốn vứt bỏ liêm sỉ của mình để bị từ chối hay sao .

23/05/2020


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro