Thế giới 1: Hào môn giả công chúa (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ái Lạc Dương

Tề Tu ý vị không rõ nói: "Tôi hiện tại thấy cô ấy rất hiếu kì."

Mặc dù hành vi của "Lục Mạn Mạn" trước kia cùng cô không khác nhiều, cho dù có thay đổi cũng có thể cho ra giải thích hợp lý. Nhưng mà, hắn luôn cảm thấy, cả người cô, so trước kia càng có sức hút, giống như đang tỏa sáng.

Luôn luôn có thể, tuỳ tiện hấp dẫn lấy ánh mắt của hắn.

Tề Tu cảm thấy rất có ý tứ, một người, thật có thể thay đổi một cách hoàn toàn như vậy?

Lục Viễn cảm thấy Tề Tu đơn giản không thể nói lý. Tại thời điểm em gái theo đuổi, hắn lãnh đạm kháng cự như hoàng hoa đại khuê nữ. Hiện tại em gái không để ý hắn, hắn lại biểu hiện được nhiệt tình.

Quả thực là có bệnh!

Nhưng nhớ tới tính cách em gái, nếu như chính cô không đồng ý, người khác dây dưa sẽ chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ, Lục Viễn cũng yên lòng.

Về sau, Tề Tu thường xuyên sẽ mượn đủ loại lý do đến Lục gia. Sau khi đến, liền sẽ rất ôn hòa cùng Tô Nhất Hạ nói chuyện, mặc dù đều bị cô dùng thái độ không được tốt tiếp đãi, nhưng Tề Tu không có một chút dấu hiệu tức giận, tiếp tục nói chuyện cùng cô. Cho đến khi làm Tô Nhất Hạ tức đến xù lông, mặt lạnh lấy phát cáu với hắn.

Đến lúc này, Tề Tu nhìn cô như là đang nhìn đứa trẻ chưa lớn, ánh mắt cưng chiều, thần sắc dung túng.

Thời điểm mới bắt đầu, người Lục gia đều thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy phong thủy luân chuyển, ông trời có mắt ha ha ha! Nhưng nhiều lần, mẹ Lục đã cảm thấy không tốt, âm thầm nói Tô Nhất Hạ tốt xấu gì cũng nên lễ phép gọi Tề Tu một tiếng ca ca, không thể cứ hễ gặp là mắng người như vậy.

Tô Nhất Hạ lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ. Mẹ nó, đây đều là mưu kế Tề Tu a. Âm thầm thay đổi ấn tượng của người Lục gia đối với hắn, con hồ ly này!

Lần sau, thời điểm Tề Tu đến, Tô Nhất Hạ liền ở trong sân làm thủ công, đem giấy màu rực rỡ cùng một ít lá cây, đá, kim cương vụn, dùng keo dán lên, cắt thành đủ các loại hình dạng đồ thủ công. Nhìn thấy Tề Tu, cô chỉ liếc mắt một cái, ngay cả chào hỏi đều không nói.

Tề Tu mỉm cười, chậm rãi bước đi thong thả đến bên người cô, cúi đầu nhìn xem, nhẹ giọng nói: "Em vừa rồi ném mị nhãn quá xấu, bất quá, xấu như thế lại đáng yêu, tôi rất thích."

Hắn nói chuyện thanh âm rất thấp, chỉ có Tô Nhất Hạ nghe được, cô "Ba" một tiếng tay cầm cái kéo đập trên mặt bàn, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tề Tu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tề Tu, đừng cho là tôi không biết anh có ý gì!"

Tề Tu cười đến càng ôn nhu, còn đưa tay sờ lên đầu của cô, như người anh trai bao dung, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tô Nhất Hạ, nói: "Em làm sao lại xấu hư vậy, không có một chút đẹp mắt nào hết, để anh dạy em..."

Nói, hắn nghiêng người lấy giấy cứng mới ở phía xa. Đột nhiên, động tác Tề Tu dừng lại, cảm thấy quần có một loại cảm giác vi diệu căng cứng làm hắn không dám động mạnh. Bên tai truyền đến tiếng cười thanh thúy vui vẻ đến cực điểm,ẩn bên trong là vui sướng khi người khác gặp họa.

Ngẩng đầu nhìn thấy Tô Nhất Hạ gập người cười đến mức đứng không vững, đứt quãng hô: "Mẹ! Anh! Các người... Nhanh... Đến xem a! Tề Tu... Ha ha ha... Bị nhựa cao su đính vào... Trên ghế... Hức ——!"

Tề Tu mặt đen như đít nồi.

Giờ khắc này, hắn mới thật cảm nhận được ác ý Tô Nhất Hạ đối với hắn.

Không cần nói Tề Tu cố gắng bảo trì phong độ cỡ nào, trên mông dính cái ghế, cũng không thể bước đi ưu nhã. Hắn cự tuyệt người hầu thậm chí là Lục Viễn trợ giúp, một mình đi vào phòng, đổi một bộ quần áo.

Mà trong phòng khách, Tô Nhất Hạ đang bị mẹ Lục xụ mặt giáo huấn, cô lần này đùa quá trớn, nhất định phải xin lỗi.

Một bên khác, trên ghế sô pha, Lục Viễn mang một khuôn mặt vi diệu, hiện tại hắn nhịn cười xuống thực sự quá cực khổ, đây tựa như Tề Tu đem phong độ cùng mặt làm mất hết cùng một lúc, chật vật không thôi.

Tô Nhất Hạ cúi đầu lướt điện thoại, bên trong có ảnh cô chụp, tất cả đều là động tác Tề Tu biểu lộ hình tượng khôi hài buồn cười, chụp đến rất sinh động, cô vừa nhìn vừa cười.

Nhìn thấy Tề Tu xuống lầu, cô lập tức quơ quơ điện thoại, biểu lộ khiêu khích, giọng thành khẩn nói: "A Tu ca, thật xin lỗi. Đều là em không cẩn thận đem nhựa cao su làm rớt trên ghế. Nhưng mà, anh ngồi quá nhanh, em muốn nhắc nhở ngươi cũng không kịp."

Mẹ Lục không nhìn thấy nét mặt của cô, nghe được trong lời nói của cô áy náy, thấy con gái ngoan ngoãn biểu thị rất hài lòng, cũng vội nói đỡ, bà vừa rồi đã hung hăng giáo huấn Tô Nhất Hạ một trận. Chờ đến tối ba Lục trở về, khẳng định sẽ còn dạy lại cô, để Tề Tu đừng tìm cô trút giận.

Cứ như vậy, Tề Tu coi như bất mãn, cũng không biểu hiện ra.

Lục mẹ chính là như thế, thực lực sủng nữ nhi.

Tề Tu gật gật đầu, phong độ không giảm, ấm giọng nói: "Con biết, Mạn Mạn nghịch ngợm." Ánh mắt của hắn, tại góc độ Tô Nhất Hạ thấy tựa như là đang nhìn cô bạn gái nhỏ nóng tính.

Người này thật chẳng lẽ không tức giận?

Tô Nhất Hạ bị hắn để mắt cả người nổi da gà, bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào hắn nói: "Anh ra đây !"

Mẹ Lục cùng Lục Viễn bị giật mình, không rõ cô đây là trúng cái gì, Tề Tu thì là tính tình tốt cười cười, đi theo.

"Tiểu Viễn, A Tu có phải hay không... Thích Mạn Mạn a?" Mẹ Lục nghĩ đến biểu hiện Tề Tu hơn một tháng qua, cân nhắc hỏi.

Lục Viễn bất đắc dĩ thở dài: "Mẹ, con từ nhỏ đã đoán không ra A Tu đang suy nghĩ gì."

Mẹ Lục bất mãn, "Đó là chuyện của em gái mày, mày liền không thể để tâm chút nào sao!"

"Ai, tại sao lại là lỗi của con rồi? Tốt tốt tốt... Mẹ yên tâm, con cam đoan không cho Mạn Mạn ăn thiệt thòi..."

Đứng dưới gốc cây Tử Đằng, Tô Nhất Hạ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Tề Tu một lúc lâu, đều không tìm được trên mặt chút sơ hở.

Tô Nhất Hạ cau mày, đối mặt hắn trong mắt không có lúc dễ giận nôn nóng ngày thường, tựa như mặt biển không có chút gợn sóng. Cô mười phần tỉnh táo nói: "Tôi ghét nhất kẻ mang bộ mặt giả tạo, cũng ghét kẻ nóng lạnh thất thường, càng không thích hắt nước bẩn, anh dùng những thủ đọan nhỏ kia lên người tôi vô dụng thôi."

Cô cũng không cần Tề Tu chú ý mình quá nhiều, phiền phức.

Nhưng mà, Tề Tu đã bị cô làm nổi lên hứng thú, càng ngày càng dày đặc.

Hơn một tháng này, Tề Tu nhìn thấy Tô Nhất Hạ rõ ràng đối với hắn, động tác của hắn, ánh mắt của hắn thờ ơ, lại muốn biểu diễn ra bộ dáng kiêu căng gắt gỏng, đã cảm thấy mười phần đáng yêu.

Đáng yêu đến nỗi để hắn mỗi lần đều dùng ý chí rất lớn khắc chế mình, không muốn mất khống chế ôm lấy cô, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn lên mắt, lên môi cô...

Hắn chậm rãi chơi đùa với, để cô lộ ra móng vuốt cùng răng nanh, để cô không có tâm tư lại đi biểu diễn ngụy trang. Tề Tu giống như là thợ săn trêu đùa con mồi, kiên nhẫn, chờ Tô Nhất Hạ lộ ra bộ mặt thật.

Lúc này, Tô Nhất Hạ rốt cuộc thể hiện ra một mặt lý trí tỉnh táo. Hắn chẳng những không có mất đi hứng thú mà trong lòng kích động hưng phấn, đồng thời, dâng lên một cỗ xúc động, chờ mong đánh vỡ sự bình tĩnh của cô giờ phút này.

Tề Tu tĩnh mịch, si mê nhìn chằm chằm đôi mắt sáng như biển sao kia, cũng không tiếp tục nghĩ khắc chế chính mình.

26/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro