Chương 24: Điểm yếu của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tu Yến đột nhiên trợn to mắt, không thể tin được: "Văn Nhân Cẩn!"

Lại nhìn cả người Văn Nhân Cẩn đầy vết máu, tóc đen tán loạn, liền biết là Văn Nhân Cẩn mạnh mẽ vọt tới, vội vàng phân phó người hầu tùy tùng hai bên: "Mau đi lên ngăn hắn lại cho ta!"

Đáng tiếc lời này nói ra đã quá muộn, thoắt cái, công tử bạch y kia liền lướt xuống ngựa, nghiêng tai lắng nghe thanh âm hỗn loạn chung quanh, giống như gió đi tới trước mặt Cố Tu Yến, trường kiếm sáng như tuyết chỉ thẳng về phía hắn.

Không ai thấy rõ hắn di chuyển như thế nào, chỉ trong chớp mắt, đã thấy trường kiếm của Văn Nhân Cẩn đặt trước trán Thái tử, khuôn mặt trắng nõn thanh tuấn một mảnh nghiêm sát.

Lúc này nhóm hậu vệ xung quanh mới phản ứng lại, cuống quít giơ vũ khí lên, thật cẩn thận vây quanh hai người.

"Nói, A Lạc ở đâu?" Ngữ khí Văn Nhân Cẩn băng lãnh.

Cố Tu Yến không dám lên tiếng, hắn biết nhĩ lực Văn Nhân Cẩn nhạy bén, dè dặt nín thở chuyển động thân thể về phía sau.

Không ngờ bước chân hắn vừa lui, trường kiếm của Văn Nhân Cẩn liền đâm một cái, bất ngờ đâm xuyên qua bàn chân hắn đang di chuyển, thân kiếm cùng với chân hắn đâm trên mặt đất, lảo đảo loạng choà loạng choạng.

"A——" dưới cơn đau đớn, Cố Tu Yến ôm chân ngã xuống đất.

Hắn ở trong quân hai năm, cũng chỉ luyện được một thân thể cường tráng, về phần võ nghệ chân chính, không có người tới dạy, chứ đừng nói đến việc để cho hắn ra chiến trường.

So sánh với hôm nay, Cố Tu Yến không hề có lực phản kháng, lại hét thảm trước mặt vô số người.

Văn Nhân Cẩn cúi người theo tiếng thét, nắm lấy vạt áo hắn, lạnh lùng quát hỏi: "Mau nói đi! A Lạc của ta ở đâu!? Ngươi giấu nàng ấy ở đâu rồi!"

Cố Tu Yến cắn răng không trả lời, hô to với thị vệ: "Các ngươi mau bắt lấy hắn!"

Kiếm của Văn Nhân Cẩn đã rời tay, đây là cơ hội tốt nhất. Thị vệ liếc nhau một cái, đồng loạt nhào tới. Văn Nhân Cẩn bỏ lại Cố Tu Yến, cúi đầu đứng tại chỗ, cảm thụ được kình phong bốn phương tám hướng mà đến, vung mấy chưởng ra đem toàn bộ người đánh bay ra ngoài.

Mắt thấy công tử thân mang huyết y kia từng bước tới gần, đáy mắt lộ ra tơ máu màu đỏ, tựa như một tôn sát thần không ai có thể ngăn cản, Cố Tu Yến sợ hãi hô to: "Văn Nhân Cẩn, ngươi dừng tay! Nếu ngươi giết ta, Tô Lạc Yên cũng sẽ phải chết!"

Dứt lời, Văn Nhân Cẩn chợt dừng lại.

Cố Tu Yến thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hắn biết mình đã tìm được lợi thế, người trước mắt này cũng không cách nào uy hiếp đến hắn nữa.

Người có lợi hại đến đâu, một khi có điểm yếu, thì căn bản không đáng sợ. Cố Tu Yến chật vật ngồi trên mặt đất, nhưng trên mặt lại tràn đầy khí thế của người chiến thắng cao cao tại thượng: "Đúng vậy, Tô Lạc Yên ở chỗ ta, còn có nữ nhi của ngươi, à đúng rồi, trong bụng Tô Lạc Yên còn có một tiểu nghiệt chủng, các nàng bị ta nhốt lại, ngươi muốn biết ở nơi nào không?"

Thân hình Văn Nhân Cẩn khẽ lắc lư, thân hình hắn gầy gò thon dài, sắc mặt tái nhợt, một bộ bạch bào quấn trên người lại làm cho người ta có cảm giác trống rỗng, vạt áo thật dài phiêu diêu trong gió, khiến cả người hắn có loại cảm giác lơ lửng tung bay theo gió.

Trước Tử Thần điện này, trong mắt vô số người, Cố Tu Yến không chút cố kỵ hình tượng của mình, đắc ý cười nói: "Ngươi đâm ta một kiếm, chi bằng đâm lại mình hai kiếm, ta sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?"

Hắn đã sớm không để ý đến cái nhìn của người khác. Ngay từ lúc bắt đầu, Cố Tu Yến đã hiểu được chỉ có sức mạnh mới có thể khiến người ta sợ hãi, khiến người ta thần phục. Cho nên thủ đoạn của hắn khốc liệt, tàn bạo bất nhân, bài trừ phe đối lập, chỉ cần hắn nắm giữ sức mạnh, cho dù bị nhiều người cừu hận, bọn họ vẫn phải cúi đầu trước mặt hắn.

Trầm mặc một lát, Văn Nhân Cẩn chậm rãi tiến lên, từ từ vươn tay ra, rút đi thanh trường kiếm kia.

"A a a ....." Đừng!

A Lạc bị người ta che miệng, vây hãm ở phía sau cột hành lang không thể động đậy. Cách một khoảng xa, nàng nhìn bóng người màu trắng bên kia, trong đôi mắt tuôn ra hai hàng nước mắt nóng bỏng.

Tống Như Lam đứng bên cạnh nàng, ánh mắt cũng đặt trên người Văn Nhân Cẩn, lẩm bẩm nói: "Ta từng cho rằng, ngươi từ hôn là do không cam lòng chịu nhục, nhưng hôm nay mới hiểu được, thì ra là vì hắn. Tất cả mọi người đều hiểu lầm rồi, ngươi gả cho Thế tử Viễn Đình Hầu thế nhưng không phải vì bất đắc dĩ, mà là mưu đồ đã lâu, đúng không?"

Nước mắt A Lạc không ngừng rơi xuống, trước mắt một mảnh mơ hồ.

"Thôi, thôi." Tống Như Lam khẽ thở dài một tiếng, "Chuyện trên đời này, chung quy luôn thèm muốn thì sẽ không có được."

Đang muốn kêu người hầu buông A Lạc ra, xa xa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng tuấn mã chạy như bay, từ xa nhìn lại, một con ngựa màu đỏ tươi vội vàng chạy tới, người đó lập tức quát to: "Thái tử mưu phản bức vua thoái vị, mưu hại tiên đế, chứng cứ xác thực, tất cả mọi người không được phản kháng, thúc thủ chịu trói——"

Đám người xôn xao, có người nhận ra người mặc kim giáp trên lưng ngựa, chính là Viễn Đình Hầu nổi danh xưa nay đánh đâu thắng đó, anh vũ bất phàm!

Lại nhìn kỹ, trong tay Viễn Đình Hầu cầm một cái thủ cấp, máu nhỏ giọt tích tắc ven đường rơi xuống đất.

Cố Tu Yến đột nhiên biến sắc, "Không thể nào!"

Phía sau Viễn Đình Hầu cũng có mấy người giục ngựa mà đến, đồng loạt đến gần, trong đó có Thất hoàng tử, Thất hoàng tử phi, còn có Triệu thái úy vốn đã bị hạ ngục và các đại thần khác.

Thủ cấp máu me nhầy nhụa kia bị ném đến trước mặt Cố Tu Yến, hiển nhiên đây chính là Tây Bắc đại tướng quân Tống Hâm Châu!

Viễn Đình Hầu cao giọng cười to nói: "Ngày đó bất quá chỉ là một tiểu tốt dưới tay ta, cho dù lão phu già, cũng có thể chém hắn dưới ngựa!" Trên thực tế, khi Văn Nhân Tụng xuất hiện trước quân, liền có không ít quân Tây Bắc chủ động buông binh khí xuống, đây cũng là nguyên nhân bọn họ thắng nhanh như vậy.

Khi tất cả những biến cố này phát sinh, Văn Nhân Cẩn vẫn đứng yên tại chỗ, trường kiếm trong tay nghiêng nghiêng một chút, cúi đầu tựa hồ như đang cảm thụ cái gì đó.

Viễn Đình Hầu đang muốn hỏi hắn có tìm được con dâu cùng cháu gái hay không, chợt thấy Văn Nhân Cẩn nghiêng đầu, chuyển mặt sang một phương hướng khác.

Cùng lúc đó, A Lạc cũng hung hăng há miệng cắn về phía cung nhân đang che mình.

Cung nhân bất ngờ không kịp đề phòng buông tay ra, A Lạc vội vàng hô to một tiếng: "Phu quân!"

Tống Như Lam còn đắm chìm trong khiếp sợ về cái chết của đại bá, thậm chí còn chưa kịp bi thống, đã nhìn thấy sát thần bạch y kia lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía nàng.

Hắn từng là công tử văn nhã ôn nhuận như ngọc, hiện giờ lại là lệ quỷ đòi mạng.

Tống Như Lam theo bản năng đi kéo A Lạc, phản ứng đầu tiên của nàng cũng giống như Cố Tu Yến, muốn nắm lấy điểm yếu của Văn Nhân Cẩn.

Các cung nhân đã hoang mang lo sợ từ lâu, những cung nhân này chỉ là một vài tiểu cô nương, gặp qua âm mưu quỷ kế trong cung, lại chưa từng chân chính đối mặt với máu tươi đầm đìa như vậy. Vừa rồi nghe Thái tử thất bại, lại thấy Văn Nhân Cẩn một thân sát khí lạnh thấu xương, mấy người đều không nhịn được chân mềm nhũn ngã xuống đất.

A Lạc là người trấn định nhất, nàng dùng sức giãy ra một tay, rút trâm đâm về phía cung nhân phía sau giam giữ nàng.

Cung nhân kia đau đớn buông tay, A Lạc lớn tiếng nói: "Thái tử mưu hại Hoàng đế, nếu các ngươi lại trợ trụ vi ngược, ta nhất định sẽ khiến Thất hoàng tử không tha cho các ngươi!"

Lần này, có người bắt đầu chần chờ. Cho dù thuộc hạ có trung thành đến đâu cũng không có khả năng không sợ chết.

Nhân cơ hội này, A Lạc đoạt lại Tuệ Tuệ bị che kín sau lưng, gắt gao ôm bé vào trong ngực, đồng thời kéo dài khoảng cách với bọn họ.

Tống Như Lam hổn hển tức giận, không sai khiến được cung nhân, nàng liền muốn tự mình động thủ.

Kết quả thân thể nàng quá yếu, vừa đi tới bên cạnh A Lạc, đã bị A Lạc dùng sức đẩy từ bên hành lang ngã xuống, té vào hoa viên bên cạnh.

Lúc này, Văn Nhân Cẩn đã lảo đảo đụng phải A Lạc cách đó không xa. Hắn không rõ địa thế trong hoàng cung, trong lúc tiến tới đã mấy lần đụng phải cột trụ hành lang.

"A Lạc! A Lạc!" Hắn khàn giọng gọi tên A Lạc.

Vừa nãy A Lạc vừa làm một vài động tác kịch liệt, bụng bắt đầu lâm râm đau đớn, muốn đáp lại hắn nhưng lại không có khí lực mở miệng.

Từ khi bị bắt đến nay, Tiểu Tuệ vẫn rất nhu thuận, lúc này há miệng nhỏ hô: "Phụ thân! Mẫu thân ở chỗ này!" Giọng nói trong trẻo của trẻ con truyền đi rất xa.

Tiểu nữ oa dũng cảm nhìn sắc mặt tái nhợt của mẫu thân, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt.

Nghe thấy thanh âm, Văn Nhân Cẩn tìm tới rất nhanh, không đợi hắn tới gần, Tuệ Tuệ liền nhào tới ôm lấy chân hắn.

"Phụ thân, mẫu thân đau bụng!" Trong thanh âm của tiểu gia hỏa đều là tiếng khóc nức nở, kéo hắn chạy đến bên cạnh A Lạc.

Trong lúc hoảng hốt, A Lạc cảm giác được một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng, cái ôm ấm áp này có mùi hương nhàn nhạt mà nàng quen thuộc, lại tản ra mùi máu tanh nồng đậm nàng rất xa lạ, khiến nàng hơi buồn nôn một chút.

"A Lạc, xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của ta, nếu không phải ngày đó ta rời đi..." Hắn thì thầm bên tai nàng, dùng hai má nhẹ nhàng cọ lên trán nàng, giống như một con mèo rời xa chủ nhân một thời gian, đang cảm nhận hơi thở và nhiệt độ trên người nàng.

A Lạc cuộn mình trong vòng tay quen thuộc này, chỉ cảm thấy một luồng cảm giác an toàn bao phủ mình, bụng hơi đau hình như cũng có chuyển biến tốt. Nàng nhìn gương mặt đã gầy đi một vòng của Văn Nhân Cẩn, khuôn mặt trắng như tờ giấy, mi mắt run rẩy, trong lòng đau xót, nhỏ giọng nói: "A Du... Ta buồn nôn."

Toàn thân Văn Nhân Cẩn cứng đờ, rất nhanh phản ứng lại cái gì, luống cuống tay chân cởi bỏ ngoại bào nhiễm máu trên người mình, chỉ mặc một kiện trung sam, ôm A Lạc lên.

Tuệ Tuệ biết phụ thân nhìn không thấy, nàng học theo mẫu thân như thường ngày, lạch bạch chạy chậm ở phía trước dẫn đường cho Văn Nhân Cẩn. Khi hắn đi ngang qua, tất cả cung nhân đều run lẩy bẩy, chờ đám người đi rồi mới nhớ tới Tống Như Lam bị té, lại phát hiện nàng dập đầu, đã sớm ngất đi.

Trên đường đến Tử Thần điện, A Lạc khoác cổ Văn Nhân Cẩn, mấy ngày tâm tình căng thẳng rốt cục cũng buông lỏng, tựa vào bên tai hắn, nàng chậm rãi nói: "Không trách chàng, A Du, chàng đã rất cố gắng bảo vệ ta cùng Tuệ Tuệ, chàng không sai, là người khác sai a."

Văn Nhân Cẩn không nói gì, nhưng hô hấp dồn dập ngổn ngang kia đã từng chút vững vàng trở lại.

Hắn ôm nàng chặt hơn một chút, nặng nề 'ừm' một tiếng.

Thẳng đến Tử Thần điện, trong điện thái y chẩn trị cho Hoàng đế không lâu trước đây vẫn đang quỳ ở đó, chẩn mạch cho A Lạc nói nàng chỉ là bị kinh hách động đến thai khí, uống mấy thang thuốc thì sẽ không còn gì đáng ngại nữa.

Nghe lời này, Văn Nhân Cẩn theo bản năng muốn dẫn A Lạc đi uống thuốc, A Lạc lại nói: "Hiện tại ta không khó chịu, chúng ta chờ một chút, được không?"

Bước chân Văn Nhân Cẩn dừng lại, mi mắt vô thanh vô tức buông xuống, mím môi đứng lại.

A Lạc liếc hắn một cái, lại nhìn hắn một chút, tiến lại gần không dấu vết hôn lên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Không phải để ý đến hắn, ta chỉ muốn nhìn bộ dáng thê thảm cuối cùng của hắn thôi."

Giữa đại điện, thần sắc Cố Tu Yến xám xịt, Thất hoàng tử sai người đè hắn quỳ gối trước long sàng sám hối trước linh cữu hoàng đế.

Dù đã đến bước này, hắn vẫn không cam lòng nói: "Cố Kỳ Lâu, ta biết ta đã thua, nhưng mới như vậy mà ngươi đã cho rằng mình là người thắng rồi sao? Ta là thái tử, là Thái tử mà phụ hoàng định ra, chỉ cần một ngày hắn chưa phế bỏ ta, thì ngày đó ta vẫn là thái tử. Cho dù hôm nay ngươi ngồi lên vị trí này, hậu thế cũng chỉ nói ngươi mưu hại huynh trưởng mới đoạt được đế vị, là danh bất chính, ngôn bất thuận!"

Một vị trưởng lão tông thất lên tiếng: "Chỉ cần có di chiếu, liền có thể danh chính ngôn thuận kế thừa đại thống. Thất hoàng tử điện hạ, bệ hạ từng cùng lão thần nói đến chuyện di chiếu, không biết ngài có biết di chiếu ở đâu hay không?"

Thất hoàng tử suy tư một lát, bất đắc dĩ lắc đầu: "Phụ hoàng chưa từng nói cho ta biết."

Cố Tu Yến nghe vậy cười to ra tiếng, trong tiếng cười đều là vui sướng khi người gặp họa.

Tô thái phó tới chậm một bước liền nghe nói như vậy, hắn trầm ngâm trong chốc lát, tiến lên một bước nói: "Có lẽ lão thần biết, di chiếu được tiên đế cất giữ ở nơi nào."

Diệp Minh Châu: Vì để hạn chế bị reup truyện nên mình sẽ đăng truyện trên một trang web khác, đó là diễn đàn dembuon, các bạn độc giả yêu thích truyện có thể đăng kí tài khoản trên diễn đàn để đọc truyện và ủng hộ mình nhé. 

link truyện đây nha các bạn: https://dembuon.vn/threads/edit-xuyen-nhanh-ta-that-thich-nam-phu-kia-tue-tran.101658/

Tuy làm vậy có hơi bất tiện nhưng mong mọi người hiểu cho mình nha!

Mình chỉ không đăng hai chương cuối của thế giới 1 ở wattpad thôi, thế giới 2 mình vẫn tiếp tục đăng ở đây.

Cảm ơn các bạn rất nhiều!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro