Chương 82: Giao đồ (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau trên đường đến trường, A Lạc cảm thấy nhiều người đang lặng lẽ quan sát cô, khiến cô không khỏi tự hỏi liệu mình có đang mặc ngược quần áo hay không.

Trở lại lớp học, cái nhìn đánh giá như có như không này càng nghiêm trọng hơn, không ít nữ sinh tụ tập một chỗ thì thầm bàn tán, như đang trao đổi bát quái gì đó, thỉnh thoảng xen lẫn vài ánh nhìn kỳ dị.

A Lạc không chút biến sắc ngồi trên ghế, chờ sau khi Lý Tư Tề đến, cô tiến lại gần hỏi Lý Tư Tề: "Hôm nay trông tớ có gì kỳ lạ không?"

Lý Tư Tề có vẻ mộng bức: "Hả? Sao cậu lại hỏi vậy?"

A Lạc buồn bực nói: "Hôm nay đến trường, các bạn học đi ngang qua đều nhìn tớ, còn có nữ sinh trong lớp, ánh mắt nhìn tớ thật kỳ quái, vừa rồi Lưu Đình Đình đến phát bài tập, biểu tình cũng rất khó coi."

Lý Tư Tề hiểu rõ "À" một tiếng, nói: "Tớ biết rồi, trường tam trung có một diễn đàn, cậu biết không? Sau khi cuộc họp phụ huynh ngày hôm qua kết thúc, liền có người đem chuyện tình yêu của cậu và ông chủ Tạ đăng lên đó, trong ánh mắt của những nữ sinh kia, đều là ánh sáng hâm mộ ghen tị đó."

A Lạc cũng cạn lời: "Tớ và anh ấy còn chưa xác định quan hệ yêu đương, đây rõ ràng là tin đồn."

Trong giờ nghỉ giữa hai tiết học buổi sáng, A Lạc lại bị gọi lên văn phòng, lần này là giáo viên chủ nhiệm Nghiêm Hoa gọi cô lên.

A Lạc sớm đã có dự liệu, vậy nên cũng không hoảng hốt.

Quả nhiên, Nghiêm Hoa vừa nhìn thấy cô, câu đầu tiên hỏi chính là: "Khương Lạc à, nghe nói em và người khác đang yêu đương?"

Trong văn phòng còn có những giáo viên khác, nghe thấy lời này, tất cả đều quay đầu nhìn qua.

A Lạc lập tức lắc đầu: 'Không có ạ, đây chỉ là tin đồn."

Nghiêm Hoa nói: "Người hôm qua đến họp phụ huynh không phải anh trai em đúng không? Tôi nghe nói anh ta là chủ một cửa hàng bánh ngọt bên ngoài trường?"

A Lạc cúi đầu, ngón tay nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi thầy, bởi vì mẹ em không rảnh đến họp phụ huynh, trong nhà chỉ có một mình em, em không còn cách nào khác, chỉ có thể mời anh ấy đến giúp em tham gia họp phụ huynh. Em và ông chủ Tạ chỉ quen biết nhau, vì thường xuyên đến cửa hàng mua đồ, cho nên anh ấy mới đồng ý giúp em."

Cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng rộng lớn, càng khiến cô trông gầy hơn, đầu cúi thấp, sợi tóc đen nhánh xõa trên vai, lộ ra cần cổ mảnh khảnh mềm mại lại trắng nõn như thiên nga.

Tựa hồ là sợ bị mắng, cả người cô đều có chút khẩn trương, ngón tay mềm mại không dấu vết túm lấy góc áo đến mức xuất hiện cả nếp nhăn luôn rồi. Thanh âm nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mại, dường như còn có chút run rẩy.

Nghiêm Hoa vừa nhìn như vậy, lời nói trong miệng liền không nỡ phát ra.

Hắn vốn cũng chỉ muốn hỏi một chút, không muốn làm gì, dù sao thành tích Khương Lạc quá tốt, mắt thấy chính là một hạt giống tốt thi đỗ thủ khoa đại học, tất nhiên phải chú ý nhiều hơn một chút.

Nhưng bây giờ thấy cô bé bị dọa thành như vậy, lại giải thích rõ ràng, hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trấn an cô nói: "Thầy chỉ hỏi một chút thôi, em đã học lớp 12 rồi, đây là giai đoạn nước rút cuối cùng, thầy cũng hy vọng các em đều tốt. Nếu không có chuyện này, vậy em cứ về đi, học tập chăm chỉ là được."

A Lạc cúi đầu 'Vâng' một tiếng, xoay người bước nhỏ ra khỏi văn phòng.

Một nữ giáo viên đứng bên cạnh quan sát nói: "Đứa nhỏ này cũng quá ngoan, thoạt nhìn lá gan cũng nhỏ, chắc là không dám yêu đương đâu, lão Nghiêm ngươi cũng đừng quá khẩn trương, dọa sợ cô bé rồi kìa."

Một bên khác, lão Chu cũng nói: "Đúng vậy, học sinh ngoan sẽ không dám làm chuyện như vậy."

Nghiêm Hoa cau mày, lại nghĩ đến một chuyện khác: "Khương Lạc thi đậu vị trí số 1 toàn trường, người nhà em ấy lại không đến họp phụ huynh, mẹ Khương cũng thật là ... Không được, tôi phải gọi điện thoại cho bà ấy, hỏi kỹ tình hình một chút."

Từ một ngăn kéo có khóa lấy ra một quyển sổ ghi chép, trên sổ ghi địa chỉ nhà và số điện thoại liên lạc của từng học sinh, Nghiêm Hoa lật đến cột Khương Lạc, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện.

Lão Chu bưng chén trà rỗng đi rót nước, cười tủm tỉm đi ngang qua bên cạnh.

Hôm nay tan học, A Lạc vẫn đi thẳng đến Đường Tâm như thường lệ, cửa chính Đường Tâm vân luôn rộng mở, nhưng lần này, người ngồi ở phía sau quầy không phải là chị gái nhân viên cửa hàng, mà là Tạ Vô Niên.

Thời tiết âm u, gió cũng trở nên se lạnh, A Lạc từ bên ngoài bước vào phòng, nhất thời một làn hơi ấm mang theo hương thơm ngọt ngào ập đến.

Trong cửa hàng có mấy nữ sinh trung học tan học sớm, đang vây quanh trước quầy nói chuyện với Tạ Vô Niên, đương nhiên, phần lớn đều là các cô cười nói một bên, còn Tạ Vô Niên chỉ chọn những câu hỏi thích hợp, trả lời rất ngắn gọn.

A Lạc liếc mắt nhìn bên kia một cái, không đến góp vui, trực tiếp ngồi vào chỗ ngồi riêng của mình, lấy bài tập về nhà trong cặp sách ra làm.

Viết một lúc, một ly trà sữa được đặt trên bàn.

A Lạc ngẩng đầu nhìn, người đàn ông đang hơi khom lưng, ngón tay thon dài cầm ly trà sữa.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen, càng tôn lên khuôn mặt trắng trẻo thanh tuấn, tay áo kéo xuống dưới khuỷu tay, lộ ra đường cong cánh tay nhẵn nhụi. Mặt anh cách rất gần, cô thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi dài mảnh khảnh rõ ràng, một nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cao thẳng, cùng với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm đang phản chiếu chính mình kia.

Gặp qua người đàn ông như vậy, những nam sinh non nớt trong trường học, rốt cuộc cũng không lọt vào mắt được nữa.

Hiển nhiên, những nữ sinh kia đều rất nhiệt tình với anh là có lý do cả.

Tạ Vô Niên đặt ly trà sữa trước mặt A Lạc, thấp giọng nói: "Ở đây quá ồn ào, em lên trên làm bài đi."

Sau giờ tan học, nữ sinh đến cửa hàng càng lúc càng nhiều, A Lạc suy nghĩ một chút, lập tức không do dự nữa, xách cặp sách cầm trà sữa, trực tiếp đi thẳng vào cửa phụ bên cạnh.

Cảnh tượng này bị mấy cô gái nhìn thấy, một người hỏi Tạ Vô Niên: "Anh Tạ, hình như vừa rồi em nhìn thấy một người đi lên lầu, không phải là trộm cắp đó chứ?"

Tạ Vô Niên thản nhiên nói: "Là em gái tôi."

"Tôi đã nói, sao mà đàn chị đó lại thường xuyên làm bài tập trong cửa hàng, hóa ra là em gái của ông chủ Tạ."

"Em gái ông chủ Tạ cũng thật xinh đẹp a, giống như ông chủ Tạ vậy."

Các nữ sinh trò chuyện rôm rả, Tạ Vô Niên vừa pha trà sữa cho họ, thỉnh thoảng sẽ đáp lại hai ba câu.

A Lạc ở trên lầu làm bài tập đến gần bảy giờ, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cô mới dừng bút quay đầu nhìn lại.

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Tạ Vô Niên, cô buồn cười nói: "Hôm nay chị Châu không có tới?"

"Cô ấy xin nghỉ phép."

A Lạc đẩy bài tập của mình qua một bên, tiếp tục bàn chuyện chính sự với anh: "Mấy người ngày hôm qua nhắc tới, anh tra được chưa?"

Trong nháy mắt, sắc mặt Tạ Vô Niên trở nên nghiêm nghị, anh bình tĩnh nhìn A Lạc, trầm giọng nói: "Tra được rồi, quả đúng như lời em nói, có điểm đáng ngờ."

Hai người đi tới trước máy tính, Tạ Vô Niên làm nghề này, trong nhà hắn có hẳn mấy cái máy tính đặt cùng một chỗ.

Anh mở một thư mục trên màn hình ra, bên trong chính là thứ hắn tra được suốt đêm qua.

Tuy A Lạc nói không cần tra quá sâu, nhưng tư liệu trong thư mục còn toàn diện hơn nhiều so với trước đây.

Rất rõ ràng, Tạ Vô Niên hẳn là đã phát hiện ra manh mối quan trọng.

A Lạc trượt con chuột xuống từng chút một nhìn kỹ, năm học sinh có ba nam hai nữ, năm đó thành tích trung bình đều thấp, Tạ Vô Niên tra được bảng điểm của hệ thống trường học những năm trước, có thể thấy, kết quả môn hóa của bọn họ quả thực rất yếu.

Mà sau khi được Chu Gia Toàn dạy kèm, thành tích của năm người đều được cải thiện, ba nam sinh chỉ dừng ở mức bình thường. Thi đại học xong, ba người đều học ở các trường đại học khác nhau, hiện giờ quỹ tích sinh hoạt cũng khác nhau, nhìn không ra có sự khác thường nào.

Điều thực sự phải kinh ngạc chính là hai nữ sinh.

Một người là Dương Đan Hà, cô là người có sự tiến bộ nhanh nhất và thay đổi nhiều nhất, ban đầu với thành tình bình thường của cô ấy thì cao nhất cũng chỉ thi được vào những trường hạng hai, nhưng sau khi được dạy kèm, kỳ thi năm ấy đã nâng điểm số lên ít nhất 200 điểm, hiện tại đang học đại học Tam Giang, một trong những trường nổi tiếng trong nước, nghỉ đông hay nghỉ hè cũng chưa từng về nhà, mà ở lại bên đó làm thêm.

Một nữ sinh khác tên là Từ Giai Tuệ, thành tích cũng giống như vậy nhưng sau khi học thêm thành tích của cô ngược lại càng tệ hơn, thậm chí sau đó ngay cả thi đại học cũng không tham gia, đêm trước kỳ thi, cô đã từ bỏ rồi đi làm ở một thành phố khác, đến nay vẫn chưa từng về Lam Thành.

Hai cô gái phát triển hoàn toàn khác nhau, hiện tại mỗi người đều có một con đường riêng. Một người đang theo học đại học, một người làm lễ tân khách sạn ở thành phố phía Nam. Nhưng hai người lại có một điểm chung, chính là đều chọn sống cách xa Lam Thành, hơn nữa sau khi rời đi còn không trở về nữa.

Tạ Vô Niên nói: "Không chỉ có những thứ này, Dương Đan Hà và Từ Giai Tuệ ở bên ngoài hơn hai năm, cũng không hề yêu đương, hơn nữa tôi tra ra dung mạo của hai người đều không tệ, có rất nhiều người theo đuổi. Nếu những thông tin này rời rạc đứng một mình thì thoạt nhìn không có gì, nhưng khi liên hệ chúng lại, cũng rất đáng để tìm hiểu."

"Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng." A Lạc nhẹ giọng lẩm bẩm.

Ánh mắt Tạ Vô Niên tối sầm lại, tiếp tục nói: "Còn có quan hệ giữa phu nhân phó thị trưởng Trương Ngọc và Chu gia Toàn, tôi xâm nhập vào điện thoại di động của bọn họ xem lịch sử trò chuyện, thì ra Trương Ngọc là đứa nhỏ năm xưa Chu Gia đưa ra ngoài, bọn họ thật sự là anh em ruột, vẫn có lui tới, chỉ là không nhiều lắm."

Nói đến đây, hai người nhìn nhau, đều thấy sắc thái lạnh như băng trong mắt đối phương.

A Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta liên lạc với Dương Đan Hà đi."

Trong tư liệu của Tạ Vô Niên, có phương thức liên lạc của Dương Đan Hà, A Lạc lấy điện thoại di động ra bấm dãy số kia, trong loa truyền đến hai tiếng 'bíp bíp', rồi đến giọng nói 'Số máy quý khách gọi hiện tại đang bận.....'

A Lạc chưa từ bỏ ý định, lại gọi thêm một lần nữa, lần này bên kia trực tiếp tắt máy.

Sau đó, hai người lại thử gọi Từ Giai Tuệ, điện thoại của cô đã thông, nhưng vừa nghe A Lạc nói mình là học sinh cấp 3 trường trung học Lam Thành, đối phương liền lập tức cúp điện thoại.

Hiện tại xem ra con đường này tựa hồ không đi được, hai người nhìn nhau trong chốc lát, chỉ có thể đem chuyện này đặt qua một bên trước.

Cũng may Tạ Vô Niên mang đến một tin tức tốt, hôm nay hắn liên lạc với Bạch Quả, nói rõ chuyện năm đó với cô ấy, tỏ vẻ mình muốn xem cục cảnh sát có ghi chép gì liên quan đến em gái hắn hay không.

Bạch Quả rất nhiệt tình đồng ý thỉnh cầu của hắn, nói mình sẽ giúp hắn tìm, bất luận có tìm được hay không, cuối tuần này đều sẽ đến cửa hàng nói cho hắn biết kết quả.

A Lạc nghe xong, yên lặng liếc Tạ Vô Niên một cái.

Sao cô lại cảm thấy, Bạch Quả càng muốn gặp hắn hơn nhỉ?

Tạ Vô Thanh ho khan một tiếng, nói: "Cuối tuần này em cũng tới đây đi." Dù sao rất nhiều manh mối đều do Khương Lạc cung cấp, cô ấy có mặt cũng là chuyện phải lẽ.

Tuyệt đối, tuyệt đối không phải do anh sợ cô hiểu lầm.

Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt người đàn ông lại lơ lửng dời đi, đưa tay nhấc cặp sách màu hồng mà cô gái đang đeo trên vai, thản nhiên nói: "Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi, tôi đưa em về nhà."

A Lạc mỉm cười, đứng lên nói: "Được."

Vẫn như mọi khi được Tạ Vô Niên đưa về nhà, A Lạc tắm rửa, lại làm xong bài tập, đang định ngủ thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trái tim cô đập thình thịch, đi đến phòng khách, lên tiếng hỏi: "Là ai?"

Ngoài cửa truyền đến một giọng nam: "Giao đồ ăn."

A Lạc cẩn thận đi qua, qua mắt mèo nhìn ra ngoài, bên ngoài đích thật là một tiểu ca giao đồ, mặc đồng phục màu vàng, trong tay xách hộp đồ ăn.

"Tôi không có gọi đồ ăn bên ngoài.", cô nói.

Anh trai giao hàng nói: "Tiểu khu Lam Hải số 2, tòa 5, căn 301, là ở đây."

A Lạc nói: "Chắc là có người đặt nhầm địa chỉ, anh đi đi."

Tiểu ca giao đồ bên ngoài lẩm bẩm một hồi rồi mới rời đi, A Lạc tiến đến mắt mèo nhìn một hồi lâu, xác định bên ngoài không có ai, nhếch khóe môi, xoay người trở về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro