Phần 1-Chương 1 : Thất niên chi dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: belly

Cận Hà năm nay 31 tuổi, sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn,có cô vợ xinh đẹp, công việc cũng rất thuận lợi , đã là tổng giám đốc của một công ty xí nghiệp lớn , nhìn thế nào cũng thấy hắn có một cuộc sống thật hoàn hảo.

Cận Hà vội làm xong một đơn nghiệp vụ cuối cùng , tắt đèn rời khỏi công ty , đứng bãi đỗ xe không có một bóng người , hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng thật trống vắng , hắn thở dài, lái xe chuẩn bị về nhà.

Thời điểm Cận Hà về đến nhà.

Đã là 11 giờ rưỡi.

Trong nhà một mảnh đen nhánh , Cận Hà đi tới bật đèn , phòng khách trống rỗng có chút lạnh lẽo, hắn nhìn quanh bốn phía, liền thấy được trên bàn còn giữ lại một chút đồ ăn đã nguội lạnh.

Không biết vì cái gì, tâm tình Cận Hà  liền tràn ngập một loại cảm giác mất mát khó tả .

Đúng lúc này.

“A, lão công, anh đã về rồi.” Phía sau truyền đến một tiếng hô kinh hỉ.

Cận Hà xoay người.

Vợ hắn mặc nội y gợi cảm đứng trước cửa phòng ngủ , ánh đèn du dương chiếu rọi xuống  , lộ ra một nụ cười tươi rói , cô chạy lại rồi đột nhiên nhảy lên người Cận Hà , Cận Hà nhanh chóng dang tay đỡ lấy cô, đôi tay non mịn kia ôm lấy cổ hắn ,  tặng cho hắn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.

Một hôn bế sau, khuôn mặt Cận Hà có chút hồng , chính là cặp đùi bóng loáng quấn quanh bên hông hắn , cùng với đôi môi ngọt ngào kia đã đủ để kích thích hắn , hắn sớm đã quên cảm giác mất mát vài phút trước.

Thê tử lại nhảy xuống , chớp chớp mắt, thanh âm mang theo vài phần làm nũng.

“Chán ghét, chỉ biết khi dễ người ta.”

Cận Hà trong lòng ngọt ngào, ngày thường ở công ty bận rộn chẳng thấy bóng dáng đâu, lúc này trái tim đã sớm tan thành nước.

Khoé môi Cận Hà giương lên.

“Lão bà đại nhân đại lượng, nào dám khi dễ em a.”

Thê tử ném cho hắn một ánh mắt chán ghét , nhưng ở trong mắt Cận Hà , chính là làm nũng vứt cho hắn mị nhãn, vừa rồi bị tiểu yêu tinh kia gợi hoả hiện tại thân thể liền nóng ran, bất diệt không dễ chịu , tay đặt lên vòng eo nhỏ nhắn , bắt đầu không quy củ .

Lại nghe cô nói.

“Lão công, anh chưa ăn cơm tối sao? Em đi làm nóng đồ ăn cho anh."

Thời điểm Cận Hà đang định "làm" , nghe vợ nói một câu như vậy, Cận Hà nhớ lại, xác thật buổi chiều bận rộn , không có thời gian ăn cơm, liền tùy tiện tắc hai khẩu, lúc này quả thực có điểm đói.

“ Có hơi đói, vất vả cho lão bà rồi.” Thê tử lại liếc hắn một cái, sau đó đem đồ ăn trên bàn rồi tiến vào bếp.

Trong phòng bếp , một nữ nhân mặc nội y màu đỏ gợi cảm , mái tóc xoăn rối tung , khuôn mặt tinh xảo , bộ ngực cao ngất, vòng eo mảnh khảnh , cùng với đôi chân thon dài trắng nõn.

Một khắc kia , Cận Hà là thực sự không nhịn được.

Cô nhìn nồi nhiệt dần nóng lên , đem thức ăn buổi chiều đảo qua đảo lại , tư tư tiếng vang cùng hương thơm của thức ăn , phối hợp với nữ nhân mặc áo ren ngủ gợi cảm kia , nhìn cảnh tượng này ,trong lòng  Cận Hà dâng lên cảm giác thoả mãn quỷ dị

Thê tử là cái hiền thê lương mẫu, nhưng ở dưới tình huống nào đó, cô thật gợi cảm khiến hắn không thể kiềm chế được

Đôi mắt Cận Hà trở nên âm trầm , bất động thanh sắc đi đến phía sau lưng cô , lặng lẽ dán gương mặt mình lên , một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh , một tay đem mái tóc nhu thuận của cô sang một bên , sau đó hôn lên cái cổ trắng nõn , mê luyến lại triền quyện.

Không biết đụng tới điểm mẫn cảm , cô vui cười nói: “Ai nha, đừng nháo, ngứa, ngoan đừng náo loạn, em chưa nấu cơm xong.”

Cận Hà không quy củ tay tự do đặt trên ngực của cô ,  triền miên hôn lên vành tai cô , dùng thanh âm gợi cảm dị thường nói.

“Bảo bối .”

Nói xong hai người liền bắt đầu đánh nhau trên giường.

Cứ như vậy, chung quy vẫn là không ăn cơm .

……

Ngày hôm sau.

Lâm Tử Họa tỉnh lại , chỉ cảm thấy cả người đau nhức, thật vất vả lết đến phòng tắm , thời điểm bật vòi nước nóng,  liền thấy cả người hỗn độn trong gương.

Cô một bên dội nước vào người , một bên nhìn sương mù nóng hầm hập tràn ngập đại kính, thẳng đến khi không thấy rõ chính mình mới thôi.

Lâm Tử Họa hơi hơi cúi người, lau chùi chiếc gương.

Nhìn mỹ nhân trong gương , cô kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười hoàn mỹ , xa cách, lãnh đạm, cung kính, hoàn toàn không cảm nhận được tình yêu .

Đây là cô , ở thời điểm chưa tiến vào nguyên phối nghịch tập, có được nụ cười hoàn mỹ.

Cô nên cảm thấy may mắn vì đám chị em tốt kia đã đưa cô trở lại quá khứ, mà không phải chồng yêu của cô cùng nữ nhân khác triền miên trên giường hay sao.

Quan sát kỹ lưỡng mỹ nhân trong gương ,da thịt mịn màng , đôi mông hồng nhạt mê người , dáng người quyến rũ , không một nam nhân nào có thể chống cự lại , nhưng nếu cô vẫn giống như trước kia, làm bà thím già ,chỉ sợ nam nhân căn bản cũng không muốn nhìn đến xem nàng , càng miễn chạm vào.

Lâm Tử Họa, hiện năm 32 tuổi, cùng trượng phu Cận Hà học đại học , Cận Hà theo đuổi  Lâm Tử Họa hai năm,sau này hai người lại ở bên nhau, tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn, lúc ấy quấn quýt si mê, rồi sinh ra bảo bảo Cận Nặc.

Vì chiếu cố hài tử, vốn là xuất thân danh giá , bằng cấp đẹp đẽ , lại xinh đẹp tuyệt trần , Lâm Tử Họa từ bỏ công việc , đi theo một tiểu tử nghèo khó , không có tiền đồ rồi cùng nhau phấn đấu , cố gắng từng ngày.

Bảy năm, tốt đẹp đến mấy cũng chỉ là một con số, đủ để cho một thực tập sinh ai cũng có thể dẫm đạp năm đó thành một tổng giám đốc tài năng khiến mọi người phải kiêng nể , cũng đủ để cho một đại học bá danh tiếng , toả sáng rạng ngời ở đế đô năm đó trở thành một bông hoa cúc lụi tàn.

Da thịt ám ách, dáng người biến dạng, nữ nhân qua tuổi 30, lão hoá đặc biệt mau, huống chi cô đã 31 , so với Cận Hà còn lớn hơn một tuổi, nam nhân cùng nữ nhân không giống nhau, nam nhân giống như là rượu, tuổi càng lớn mới càng có thể phẩm ra hương thơm của rượu.

Huống chi là Cận Hà ưu tú như vậy, kết hôn rồi , mà vẫn có một ít cỏ dại không biết xấu hổ phi phác lại đây.

Hơn nữa tuổi càng lớn Lâm Tử Hoạ lại càng đa nghi , cả ngày nghi thần nghi quỷ, náo loạn không yên , cuối cùng rốt cuộc có một ngày, Cận Hà nhịn không được, hắn muốn ly hôn.

Đúng lúc này.

Ở công ty lại có một tiểu khả ái , mỗi lần có sai sót tiểu mỹ nhân luôn trợ giúp hắn , ở nhà bị thê tử nháo loạn , tinh thần mệt mỏi cũng là cô ả làm bạn an ủi hắn , thẳng đến một ngày, Cận Hà uống rượu say rồi sinh ý , hai người liền ngủ chung .

Nữ hài tử ngày hôm sau khóc sướt mướt, nhìn trên người cô ả chi chít dấu vết do hắn để lại cùng trên ga dường có một vệt máu hồng hồng , Cận Hà quyết định sẽ chịu trách nhiệm.

Hắn tính toán chính thức cùng Lâm Tử Họa ly hôn.

Muốn nói Cận Hà kỳ thật cũng là nam nhân.

Thời điểm trước khi ly hôn hắn còn đáp ứng mình không rời nhà , Lâm Tử Họa muốn hắn mỗi tháng sẽ cho cô một phần là chi phí nuôi nấng con của hai người ,  tóm lại mọi mặt đêu cầu toàn.

Tổng thể mà nói, nếu không phải bởi vì hắn đã ngoại tình , hắn xác thật còn xem như rất có trách nhiệm của một nam nhân.

Chỉ là một lần hắn ngoại tình , cả đời này đánh mất sự tin tưởng từ cô.

Hắn thực xin lỗi một đêm ân ái cùng tiểu mỹ nhân là thật , chính hắn cũng thực xin lỗi năm đó trăm cay ngàn đắng cầu lấy Lâm Tử Họa, cũng là thật.

Lâm Tử Họa cuối cùng đã chết.

Chết trước khi hôn lễ bắt đầu.

Tai nạn xe cộ.

Nữ nhân này cùng Cận Hà bên nhau nhiều năm , biết rất rõ nhược điểm của Cận Hà , đó chính là mềm lòng.

Cho nên, trong nháy mắt , cô từ bỏ sinh mệnh của mình , dùng cái chết của cô để đổi lấy sự ân hận của hắn , vốn dĩ hôn lễ hoàn mỹ kia sẽ xảy ra tốt đẹp thế nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng một dấu chấm.

Thật ra nếu cô đến hôn lễ thì cũng không phải chuyện gì tốt đẹp cho bọn họ , như vậy đôi cẩu nam nữ kia cũng đừng nghĩ đến chuyện an ổn ,sau khi chết cô sẽ ngày ngày đêm đêm báo ứng bọn họ.

Chỉ là sau khi được hội chị em cứu giúp và khai sáng, biết được Cận Hà bởi vì cái chết của mình mà hủy bỏ hôn lễ, hắn lúc trước cảm thấy thực có lỗi với Bạch Vận, cho nên tính toán cưới cô ả , nhưng là hiện tại vợ cũ chết ngay trước khi hôn lễ bắt đầu, hắn không có cách nào vứt bỏ lương tâm tiếp tục hôn lễ, cuối cùng hắn từ bỏ hôn lễ.

Cả đời chưa cưới, không được con gái tha thứ , đây chính là kết cục mà Cận Hà phải nhận.

Lâm Tử Hoạ vì cứu con gái bảo bối mà chết , nhưng lúc ấy kỳ thật cô có thể né tránh, chỉ là bởi vì muốn trả thù , lại chết ở trước mặt bảo bối Cận Nặc , Cận Nặc thiếu chút nữa điên mất, thấy một màn như vậy , Lâm Tử Họa liền hối hận.

Cô cảm thấy thật có lỗi với con gái , làm bé con cả đời đều sống thiếu đi tình thương của mẹ ,  phải sống với bố trong nỗi hận thù.

Vì thế, hội chị em lại cho cô một cơ hội trở lại quá khứ.

Hy vọng lần này cô trở về có thể giải quyết những việc này ổn thoả.

Mà lúc này đây quay về, còn lại là bảy năm sau khi kết hôn , cũng là lúc Lâm Tử Họa bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Lâm Tử Họa tính toán trước, nếu Cận Hà vẫn có ý muốn ngoại tình , anh từ chỗ nào đến thì mau cút về chỗ ấy đi , rốt cuộc lúc trước hắn cả đời chưa lập gia đình quá , chuyện này đối với Lâm Tử Họa mà nói quả thật vẫn hơi đáng sợ.

Phải biết rằng kỳ thật lúc trước cô cũng là thật lòng với hắn , nếu không phải do chính hắn quan hệ với cô gái khác , cũng không có khả năng cô đẩy một nữ nhân khác cho hắn , cho nên, cô mới cảm thấy mình cũng nên cho hắn một cơ hội , chỉ là lúc này đây, cơ hội cho hắn, không nắm chắc được, ngược hay không ngược hắn cũng là một chuyện.

Lâm Tử Họa nhớ rất rõ Cận Hà có nói qua một câu.

“Tử họa, đã tới nước này rồi, đừng làm cho tình cảm trước kia của chúng ta hoá thành hư vô , không phải sao?”

Cho nên.

A.

Lâm Tử Họa cong cong khoé miệng, nếu anh muốn tình, tôi cho anh tình.

Ngược luyến tình thâm cũng vui ha, chồng yêu của bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro