Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một tòa lâu đài huyền bí trong màn đêm sâu thẳm, trên chiếc giường căn phòng xa hoa đấy, là một nam một nữ thân ảnh phập phồng như ẩn như hiện, còn có tiếng vui cười không ngừng truyền đến.

''Nữ vương đại nhân, a, chậm chút, nhẹ điểm!''

''Ha hả, ta còn chưa bắt đầu, ngươi sợ cái gì?''

Mái tóc dầy như rong biển uốn lượn, điểm thêm vài tơ lụa cánh hoa, rũ ở trên người nàng.

Tư Đế Lan Lạp Cổ Kỳ đè nặng tình nhân của mình bên dưới, đôi mắt hồn nhiên liếc nhìn, mang ra một tia vũ mị phong tình, thật sự mê người, cũng câu lấy thân thể dưới người tâm.

''Yên tâm, ta sẽ làm người vui sướng.''

Con ngươi hồ ly lại tới gần hắn, đỏ bừng cánh môi hơi hơi mím lại, đè thấp thanh âm nhả khí như lan, làm đôi mắt hắn hiện lên tia si mê.

Nam nhân dưới thân cố gắng lấy lòng Tư Đế Lan, làm nàng không khỏi ngẩng đầu lên sung sướng bật cười, cần cổ thon dài hạ xuống trong bóng đêm làm mê muội ánh nhìn.

Tư Đế Lan tươi cười đột nhiên ngưng lại, con ngươi còn hơi mờ mịt phiếm nước bỗng chốc trở nên sát khí nghiêm nghị.

Nàng đem tình nhân của mình đẩy ra cửa sổ, nhanh chóng bao bọc khăn trải giường lên mình và thoát đi.

Chiếc giường lớn ầm vang một tiếng, chỗ hai người vừa nằm liền xuất hiện một cái hố lớn.

''Ai nha, vị hôn phu của ta ghen tuông có điểm lớn a, gặp lại như vậy cũng thật không mỹ diệu.

Tư Đế Lan toàn thân đề phòng cúi thấp người, nhưng chính là khuôn mặt nhàn nhã của nàng đều là kiều tiếu, đôi môi đỏ tươi như máu như có như không gợi lên.

Một cái nam nhân từ bên ngoài đi vào đã phá một cái động lớn trong phòng ngủ, thân thể hắn tràn ngập sức bật, nhanh nhẹn như liệp báo, chính là lại cố tình có khuôn mặt anh tuấn, ôn nhuận văn nhã, như là một dịu dàng quý công tử.

''Lan Lan, ta thật đúng là tưởng niệm ngươi a.''

Hắn giống như tình nhân ôn nhu nỉ non, chính là hắn xuống tay trả lưu tình chút nào.

Đỗ Lan Trạch dồn Tư Đế Lan trên góc tường, khuôn mặt cận kề Tư Đế Lan, nói chuyện hơi thở phun ra trên mặt nàng.

Tư Đế Lan không chút nào nhận thua, nàng khiêu khích ngẩng đầu lên tới gần hắn, đầu lưỡi đỏ tươi khẽ liếm cánh môi.

''Phải không? Kia thật đúng là vinh hạnh của ta.''

''Đúng vậy, ta tưởng ngươi như vậy thật lâu.''

Đỗ Lan Trạch nói, đôi tay to của hắn mò tới Tư Đế Lan ngực hung hăng mà nhéo vào trái tim của nàng, làm Tư Đế Lan nhịn không được đau đớn mà đau đớn rên lên.

500 năm trước bị nhốt ở vực sâu chi ngục, mỗi ngày đều sống không bằng chết với khổ hình, chỉ có nghĩ đến Tư Đế Lan thảm trạng mới làm Đỗ Lan Trạch thoải mái hơn chút.

Sau khi nàng thoát ra, hắn đuổi giết Tư Đế Lan hơn trăm năm, cuối cùng mới đem hồ ly giảo hoạt này bắt được.

''Đem tụ linh thạch giao ra đây.''
Đỗ Lan Trạch ôn hòa thanh âm đối lập với khuôn mặt dữ tợn một mảnh kia, khuôn mặt luôn mang ý cười giờ đây đôi đầy âm ngoan.''Ngươi không có sự lựa chọn thứ hai.''

Nhưng mà Tư Đế Lan không chút nào sợ hãi phá lên cười, mặc cho chật vật như vậy nhưng vẫn không mất đi vẻ phong tình của nàng.

''Ha ha, Đỗ Lan Trạch, ngươi thật đáng thương.''

''Không có, cho dù là có, ta cũng sẽ không giao cho ngươi, ta muốn xem ngươi ngày ngày đêm đêm chấn kinh khổ sở không được giải thoát!”

Hiển nhiên, Đỗ Lan Trạch bị chọc giận bởi lời nói của Tư Đế Lan, hắn khinh miệt mà cười lạnh một tiếng: “Kia nhưng so Lạp Cổ Kỳ gia tộc người hảo.”

“Ngươi biết năm đó ta tàn sát Lạp Cổ Kỳ thời điểm, ngươi còn có năm tuổi tiểu đệ đệ, hắn đối với ta cười đến thật ngọt a, đương nhiên, ta đem hắn xé thành mảnh nhỏ, thời điểm đấy cũng rất vui sướng.”

Đỗ Lan Trạch nói lời này thời điểm thần sắc ôn nhu, chính là xem ở Tư Đế Lan đáy mắt lại là so ác ma còn đáng sợ hơn, tuy rằng người nam nhân này rõ ràng chính là Ma Vương.

Tư Đế Lan bởi vì phẫn nộ thống khổ mà đôi mắt không chịu khống chế đỏ đậm lên, răng nanh  ở miệng nàng cũng duỗi dài ra, hướng tới Đỗ Lan Trạch rít gào.

Nhưng mà Đỗ Lan Trạch khinh thường mà trực tiếp móc ra trái tim của nàng ra, làm Tư Đế Lan không còn hơi thở ngã xuống đất.

Nhưng mà nháy mắt, Tư Đế Lan thân thể trên hư không tiêu tán mất.

Đỗ Lan Trạch tức giận dị thường, hắn từ kẽ răng rít ra mấy chữ: “Tụ linh thạch!”

Đỗ Lan Trạch khuôn mặt lãnh túc, trong tay nắm chặt Tư Đế Lan trái tim, hắn khẽ nhắm đôi mắt lại, khi mở ra thời điểm, cả tòa lâu đài đều bị hắn san bằng thành bình địa.

Thật lớn năng lượng làm Tư Đế Lan đang chạy trốn không khỏi bị dọa đến thân mình run lên, tốc độ dời đi của nàng càng thêm nhanh.

“Đây là nơi nào? Ngươi là ai?”

Tư Đế Lan cho rằng chính nàng chết chắc rồi, trái tim đều đã bị Đỗ Lan Trạch móc ra rồi, chính là không nghĩ tới khi nàng lại lần nữa mở mắt thời điểm, lại phát hiện chính mình ở trong một cái thần bí không gian.

“Tôn kính Lạp Cổ Kỳ tiểu thư, ta là người sáng lập ra Lạp Cổ Kỳ gia tộc, dẫn dắt Lạp Cổ Kỳ đi hướng huy hoàng, sáng lập một thế hệ truyền kỳ pháp khí tụ linh thạch.”

“Tụ linh thạch?” Tư Đế Lan châm chọc gợi lên khóe môi: “Nguyên lai thật sự có thứ này.”

Nhưng mà trong giây lát, Tư Đế Lan không chịu khống chế suy sụp mà ngã ngồi trên mặt đất, nàng khóc lớn hỏi: “Nếu ngươi thật sự tồn tại, vì cái gì ngươi không tới cứu bọn họ?”

Lạp Cổ Kỳ gia tộc bị Đỗ Lan Trạch tiêu diệt, trên thế giới này chỉ còn lại có duy nhất Tư Đế Lan- Lạp Cổ Kỳ hậu duệ.

Tư Đế Lan nói làm tụ linh thạch trầm mặc xuống : “Thực xin lỗi, ta bị chủ nhân sáng tạo ra tới chỉ là vì bảo hộ Lạp Cổ Kỳ hậu nhân, chính là khi đó năng lượng ta không đủ, hơn nữa Ma Vương cũng quá mức cường đại.”

“Hiện giờ thân thể của người tuy ở, chính là linh hồn lại gặp rất lớn công kích, ta chỉ có thể tránh thoát Ma Vương truy tung, trộm đem đưa ngươi đi ba ngàn thế giới nhỏ vì ngươi tẩm bổ linh hồn.”

Tư Đế Lan nghe xong tụ linh thạch nói lúc sau, nàng đứng dậy nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Liền theo như ngươi nói làm đi.”

Bất luận như thế nào, Tư Đế Lan đều nhất định phải sống sót, nàng tuyệt đối sẽ không làm Lạp Cổ Kỳ dòng họ này biến mất trên đời.

Tác giả có lời muốn nói:
\(^o^)/~ lại viết truyện mới, xuyên nhanh, đã lâu không có viết loại này, trong lòng thấp thỏm, hy vọng tiểu thiên sứ nhiều hơn duy trì, moah moah
Này chương rất quan trọng, ẩn hàm rất nhiều tin tức, công đạo một chút Tư Đế Lan bối cảnh
Kỳ thật tụ linh thạch chỉ nghĩ muốn Tư Đế Lan đứng đắn hoàn thành nhiệm vụ tẩm bổ linh hồn, nhưng mà Lan Lan không phải cái an phận cô nương, tưởng phao hán giấy sinh hài tử O(∩_∩)O ha ha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro