Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Đàm Khải Di

Đứa trẻ ngoan như vậy, cha mẹ tốt như vậy, nữ phụ kia sao có thể nhẫn tâm đối xử với họ như vậy.

Sở Triều Dương quyết tâm không thể để đứa trẻ này chịu khổ được, nhìn thấy đứa nhỏ này bị đánh thành như vậy, đau long cùng tức giận đồng thời đối với việc nguyên chủ không có trách nhiệm cùng nười bảo mẫu độc ác kia, nếu cô đã chiếm thân thể cả nữ phụ rồi, cô liền sẽ dùng mọi khả năng của mình để bảo hộ đứa trẻ này, sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội thương tổn đến hắn.

Đứa trẻ mẫn cảm mà cảm nhận được cô tức giận, cả người liền phát run lên.

Sở Triều Dương đau lòng đến hỏng rồi, vội vàng nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, ôn nhu nói: "Bảo bối ngoan, chớ sợ, chớ sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo hộ con, ngoan a, không sợ."

Cô ôm đứa trẻ ở trong phòng tìm kiếm, trong phòng bếp cũng tìm khắp nơi, chỉ tìm được hai cọng rau xà lách cùng một củ cà rốt trong tủ lạnh, ngăn kéo bên trong còn có một ít gạo.

Sở Triều Dương một tay ôm con, một tay nấu cháo.

Chỉ một bàn tay làm việc thực không tiện một chút nào, rửa rau còn cắt hành, cắt cà rốt đều không thể hoàn thành, đành phải ôm tiểu hài tử cấp [Người đại diện Dương tỷ] gọi điện thoại.

Dương tỷ ngữ khí thật không tốt: "Chuyện gì?"

Sở Triều Dương thanh âm nhược nhược, "Dương tỷ, trong nhà không có gì ăn."

Điện thoại bên kia đầu trầm mặc một chút mới nói: "Tôi đang lái xe trên đường, lập tức tới ngay."

Sở Triều Dương vội vàng nói: "Có thể phiền cô ghé qua siêu thị mua đồ ăn hộ tôi được chứ? Rau dưa, hoa quả, thịt các loại, còn có sữa bột, mua nhiều một chút thực phẩm dinh dưỡng cho trẻ con ấy."

Dương tỷ thấy cô một khắc trước còn đang trong bộ dáng đáng thương, giây tiếp theo liền hiện nguyên hình được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức sinh khí: "Sở Y Huyên, tôi nhớ không lầm con trai cô đã được hai tuổi rồi nhỉ, hiện tại truyền thong đều bùng nổ tin cô được người ta bao nuôi, làm tình nhân của người ta, chưa kết hôn đã có con, tính tình nóng nảy, hiện tại biết quan tâm con trai, cô sớm nên hành động đi?"

Sở Triều Dương thập phần đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương, "Y Huyên, đứa trẻ kia tốt xấu gì cũng là do cô hoài thai chin tháng mười ngày sinh hạ, thằng bé nói như thế nào cũng là trưởng tôn của tập đoàn Đỗ thị, tôi sớm bảo cô nên đối thằng bé quan tâm một chút, không cần đem cảm tình đều đặt ở trên người Đỗ Cảnh Khôn, cô là nghệ sĩ, thừa dịp Đỗ Cảnh Khôn sủng ái mình nên vớt chỗ tốt gì liền vớt đi, ổn định địa vị,cô nhìn xem cô đã làm điều tốt gì? Muốn gả hào môn? Hào môn nếu dễ gả như vậy thì chuyện cô bé Lọ Lem đã không phải là cổ tích, quan trọng là cô bé Lọ Lem kia vốn xuất thân từ quý tộc mới có cơ hội tham gia vũ hội của Hoàng tử!"

Nghĩ đến nếu nói quá nhiều sẽ gây phản tác dụng, Dương tỷ liền thất thời ngậm miệng, đối phó Sở Y Huyên, một câu đều không muốn nhiều lời.

Nếu không phải Sở Y Huyên ở trong giới giải trí cũng được xem thanh diễm thoát tục, lại được nhị thiếu của tập đoàn Đỗ thị cho vào mắt, chỉ bằng chừng này EQ của cô gái này còn muốn đứng vững trong giới giải trí?

Đỗ Cảnh Khôn là người nào? Đừng nhìn vẻ ngoài hắn cà lơ phất phơ, trên thực tế hắn là người rất vô tình, ở giới giải trí có tiếng hoa tâm, cũng khiến Sở Y Huyên thấy không rõ, mắt mù cung phụng dâng lên một trái tim chân thành, ngay cả con trai cũng không màng, một lòng muốn gả cho hắn.

Nhưng Đỗ Cảnh Khôn nếu chỉ đơn giản là người người chỉ biết chơi nữ nhân, ăn chơi trác táng, liệu trong mấy năm ngắn ngủi đã thành lập ra Tinh Không truyền thong sao, ủng hộ Sở Y Huyên, khiến cô gái này chiếm đucợ cả một vị trí không hề nhỏ trong giới.

Hiện tại Sở Y Huyên lại không biết điều, Tinh Không truyền thông hiện tại cũng đã đứng vững gót chân trong giới giải trí, công ty cũng có người mới, Sở Y Huyên liền trở nên vô dụng, tài nguyên của cô gái này rất nhanh thôi sẽ bị người ta cắt mất.

Nghĩ đến kế tiếp phiền toái không ít, Dương tỷ thập phần lại đau đầu.

Cô đã sớm biết, Sở Y Huyên sớm hay muộn cũng sẽ bị Đỗ Cảnh Khôn phiền chán, nhưng ít ra còn có thể dựa vào kia khuôn mặt kiều diễm kia mà trụ lại được mấy năm, nào ngờ phiền toái lại đến nhanh như vậy, mới vừa xuất đầu lộ diện, đã bị hậu bối đá xuống.

Dương tỷ vốn dĩ không có nghĩ tới phản ứng của Sở Triều Dương, lại nghĩ tới hoàn cảnh đáng thương của đứa trẻ kia, lập tức đánh tay lái một cái, hướng siêu thị chạy tới.

Sở Triều Dương đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng, khẽ hát ru cho hắn ngủ.

Cô vốn xuất thân là một ca sĩ, giành được rất nhiều quán quân trong các tiết mục của cả nước, mọi người liền tặng cho cô một cái danh hiệu: Nguyên xướng sát thủ.

---------- Khúc này tui không biết nên edit thế nào sao cho mượt, nhường thím vậy. ---

Vì cái gì lại kêu cô là ' Nguyên xướng sát thủ '? Bởi vì nàng ở thi đấu trong quá trình xướng ca nguyên bản đều không hồng, nhưng trải qua nàng xướng xong lúc sau, đều đỏ, khán giả một lục soát nàng xướng ca, ngọa tào đều không phải nguyên xướng a, nhưng xướng so nguyên xướng đều hảo, vì thế đi các đại âm nhạc ngôi cao lục soát ca thời điểm, đều lục soát nàng biểu diễn phiên bản, mà xem nhẹ nguyên xướng giả phiên bản, dần dà, mê ca nhạc nhóm liền cho nàng phong cái ' nguyên xướng sát thủ ' ngoại hiệu.

Nàng ngón giọng sớm đã đạt tới ra đĩa nhạc cấp bậc, cũng ra quá hai trương đĩa nhạc, trong đó có hai bài hát cũng hồng cực nhất thời, đáng tiếc hiện tại giới giải trí âm nhạc ngành sản xuất kinh tế đình trệ, mặt sau lại không làm người kinh diễm tác phẩm ra tới, nàng thực mau liền như sao băng xẹt qua, quá khí, tục ngữ nói xướng mà ưu tắc diễn, nàng dần dần đem phương hướng chuyển tới tổng nghệ cùng diễn nghệ sự nghiệp thượng, rốt cuộc nàng muốn kiếm tiền, cô nhi viện còn có như vậy nhiều hài tử yêu cầu nàng dưỡng.

Chỉ có thể bằng vào các loại phim truyền hình vai phụ, ca hát thi đấu, ca sĩ thi đấu, tổng nghệ chờ tiết mục hỗn cái mặt thục, duy trì một loại nửa hồng không hồng trạng thái.

Vì cái gì nói nửa hồng không hồng đâu? Bởi vì muốn nói hồng, nàng xác thật không hồng, muốn nói không hồng, lại có thể thường xuyên ở phim truyền hình gameshow bên trong nhìn đến nàng, có thể kêu ra nàng tên, muốn nói hồng, lại so bất quá những cái đó hoa đán nổi tiếng, rốt cuộc nàng bắt đầu diễn kịch thời điểm đều hai mươi sáu tuổi, diễn tất cả đều là vai phụ.

Sau lại phát sóng trực tiếp hứng khởi, nàng liền khai phát sóng trực tiếp ca hát, nàng nguyên bản liền có nhất định danh khí cùng fan cơ sở, khai phát sóng trực tiếp sau bởi vì tiếng trời tiếng nói cùng thành thục ca hát kỹ xảo, cư nhiên ở phát sóng trực tiếp ngôi cao nhân khí rất cao, xem như tìm lối tắt đỏ một phen.

Nàng không tốt lời nói, phát sóng trực tiếp thời điểm trừ bỏ cảm tạ đại gia đưa lễ vật rất ít nói chuyện, đều là một đầu tiếp một đầu ca hát, mỗi ngày phát sóng trực tiếp ba cái giờ, cái khác thời gian đều dùng để luyện tập tân ca, mấy năm xuống dưới, nàng sẽ xướng ca đã có vài trăm đầu.

---------------------- Tới đây thôi -----------------

Không biết có phải hay không kỹ năng của cô cũng được mang tới nơi này, giọng nói của thân thể này ngoài ý muốn cũng thật dễ nghe.

Đứa nhỏ trong lòng ngực mở to đôi mắt đen như mực trân trân nhìn cô, bất luận cô có hát như như thế nào, thằng bé cũng không chịu nhắm mắt.

Sở Triều Dương liền một bên ngâm nga một bên lại nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ, một hồi lâu sau, mới phát hiện đứa trẻ đã ngủ.

Động tác nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ lên giường, thân thể đứa nhỏ chỉ mới nằm lên giường, liền cuộn tròn bản thân lại như những đứa con còn nằm trong bụng mẹ.

Hành động này khiến lòng cô bỗng nhiên mềm nhũn, lại giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng đứa nhỏ mọt chút, thấy thằng bé đã ngủ say, mới tay chân nhẹ nhàng mà đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Cô vừa mới đi ra ngoài, đứa nhỏ ở trên giường liền bất an động động cơ thể, thân thể run rẩy lợi hại.

————————

Sở Triều Dương đem cà rốt cắt thành những mảnh nhỏ, lại đem rau xà lách cắt thành các khối vuông vuông nho nhỏ, sau đó liền đem cà rốt bỏ vào trong nồi cháo.

Sở Triều Dương đi vào phòng khách thu thập một chút, những mảnh pha lê nhỏ đầy trên mặt đất, có bình rượu, có ly thuỷ tinh, cũng có bình hoa.

Trong lòng cô nhanh chóng bị một ngọn lửa vô danh thiêu đốt, tức giận vô cùng.

Biết rõ đây là mơ, nàng vẫn không nhịn được sinh khí.

Trong nhà có một đứa nhỏ đang sống, cư nhiên đem thuỷ tinh đập thành những mảnh nhỏ, nếu đứa nhỏ không biết chuyện, nhặt một khối pha lê bỏ vào trong miệng, vậy xong rồi!

Nếu đã không thể chăm sóc được thằng bé, vậy ngay từ đầu "cô" sinh nó ra làm gì????

Sinh mà không dưỡng, vì sao phải sinh?

Bản thân cô là một cô nhi, đối với những loại cha mẹ sinh mà không dưỡng hận đến tận xương tuỷ , lúc này lại nhìn thấy đứa nhỏ này, liền giồng như bản thân mình thời thơ ấu ở trong cô nhi viện cô đơn lại tự ti mà sinh hoạt.

Nghĩ đến đây sóng mũi liền đau nhức, hung hăng lau mặt, đem những cái cảm xúc yếu ớt kia đuổi đánh hết.

Bọn họ không cần cô, cô cũng không cần, thèm khát gì chứ cô mới không cần, mấy năm nay một mình cô không biết có bao nhiêu tiêu sái, tự do ngao du chốn giang hồ.

Nhưng chỉ có chính cô mới biết, ít nhiều khi đêm đến, con người ta thường hay yếu đuối, cô nhìn các bạn học làm nũng với cha mẹ, cô có bao nhiêu hâm mộ cùng khát vọng với điều đó.

Sở Triều Dương tỉ mỉ quét tước, quét sạch sẽ từ trong góc đên ngoài, sợ còn có thuỷ tinh chưa dọn sạch, lại sợ đánh thức đứa trẻ dang ngủ,cô cố gắng khiến động tác của mình trở nên nhẹ nhàng nhất..

Thật vất vả mới quét tước sạch sẽ, thời điểm ngồi dậy, trước mắt tối sầm, một trận choáng váng.

Cô đỡ tường đứng dậy trong chốc lát, mơ cũng quá chân thật rồi đi, cư nhiên còn có phản ứng tuột huyết áp.

Chờ khi cô đã đem phòng quét tước sạch sẽ, chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, liền có người bước vào.

Người đến là một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi, tóc tai trang điểm theo phong cách trưởng thành thục nữ, có lẽ là người đại diện Dương tỷ trong mơ của nữ phụ.

Dương tỷ hẳn là có chìa khoá nhà, cho nên không cần ấn chuông cửa mà lập tức đi vào.

Sở Triều Dương thấy tay cô ấy đang xách đồ, lập tức ngượng ngùng mà duỗi tay tiếp nhận: "Cẩn thận một chút, đưa bớt cho tôi đi. Thật ngại quá, phiền toái cô mang nhiều đồ như vậy."

Dương tỷ ngoài ý muốn nhìn cô một cái, ngữ khí thật không tốt mà nói: "Hiện tại mới biết xấu hổ? Lúc trước nếu hiểu một chút đạo lý đối nhân xử thế, cũng sẽ không giống như bây giờ bị mọi người ghét bỏ, tất cả đều bỏ đá xuống giếng, tất cả đều vì EQ thấp của cô đấy!" Cái mũi ngửi một cái, ghét bỏ nói: "Cô uống rượu?"

"Uống một chút." Sở Triều Dương rót một chén nước cho cô ấy, đem sữa bột lấy ra, tìm một cái bình sữa rồi cẩn thận pha, cấp đứa nhỏ một chút sữa bò.

Thằng bé vừa mới ngủ, tạm thời cứ cất vào tủ lạnh trước cái đã.

Đồ vật Dương tỷ mang đến thật sự không hề ít, trừ bỏ các loại rau dưa hoa quả ở ngoài, còn có một ít cá tôm cùng thịt nạc, có tôm tươi cùng một túi tôm đã bóc vỏ.

Sở Triều Dương cầm một ít tôm tươi ra, cắt một khối thịt nạt băm thành miếng nhỏ đặt ở trong nồi nấu cháo.

Dương tỷ quả thực không thể tin được cái người đầu tóc bù xù trước mặt, nữ nhân đang ở trong phòng bếp, sẽ là cái người ngực to ngu ngốc kia, tính cách tuỳ hứng Sở Y Huyên.

Nói cô ấy ngực to ngu ngốc cũng không đúng lắm, bất quá lớn lên đều có người phụng dưỡng tận tình, lại quá thích tự cho là đúng thôi.

Nếu cô ấy an phận lợi dụng nhị thiếu của tập đoàn Đỗ thị, "đào mỏ" một ít tài nguyên ở giới giải trí này, không nói những thứ khác, ít nhất nhị thiếu hẳn cũng sẽ cho cô ấy một vị trí vững vàng rồi đi.

Chính là tự cô ấy tìm đường chết, tâm toàn không đặt trên sự nghiệp, một lòng muốn hoá Phượng Hoàng gả vào hào môn, còn sinh một đứa con, nói sinh tôi liền cho cô sinh, chỉ cần, hảo hảo phát triển sự nghiệp, chờ về sau đứa trẻ ấy trưởng thành, cho dù Đỗ gia không nhận hắn, cũng không cần phải lo, chỉ là cô ấy thật ngu, trực tiếp ôm đứa nhỏ chạy đến Đỗ gia, bị một trận nhục nhã liền bỏ qua đi, còn chọc giận Đỗ Cảnh Khôn, Nhị thiếu gia liền tức giận, trực tiếp cùng truyền thông nói không biết dã chủng nào lại tự ý chạy đến nhà hắn nhận cha, còn phong sát Sở Y Huyên.

Hiện tại lại bị tuôn ra là có người bao dưỡng, chưa kết hôn đã có con, ngược đãi đứa bé, sự nghiệp diễn xuất của Sở Y Huyên xem như xong đời thật rồi.

17/9/2018

----------

Tác giả có lời muốn nói: Vẫn như cũ, hai trăm bao lì xì, chỉ có ba ngày thôi ~ các bảo bối, chạy tới nhanh! Tặng hoa và hôn hôn mọi người~

Bài trên là bài Love Story nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro