Chương 1: Xuyên sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới bốn năm giờ sáng, mặt trời còn chưa mọc.

Bất chấp gió lạnh, Dịch Khê tiễn bạn cùng phòng ra ga tàu hỏa Hàn Thanh.

Trước khi đi, bạn cùng phòng của cô rốt cục cũng đem những tâm sự đè nén trong lòng nói ra.

"Dịch Khê, mười năm trước, chúng ta tình cờ quen biết. Kể từ ngày đó, hai đứa mỗi ngày vẫn luôn mong mỏi có một vị đạo diễn lớn sẽ phát hiện ra chúng ta. Nỗi niềm ấy như một giấc mơ cháy bỏng thường trực trong lòng. Mười năm qua đi, chúng ta vẫn vậy, y như thời điểm khởi đầu. Có khác thì chính là chúng ta đã  đi qua tuổi ba mươi. Tớ từ bỏ rồi, cũng khuyên cậu nên từ bỏ. Có thể giống tớ, về quê, tùy tiện tìm một người kết hôn."

Sau khi tiễn bạn cùng phòng, Dịch Khê trở về căn chung cư cũ nát.

Cuộn tròn trong chăn ấm áp, cô lâm vào trầm tư.

Bạn cùng phòng về quê, còn cô có thể đi đâu?

Cô từ nhỏ đã được gửi nuôi ở nhà dì, không có cha mẹ bên cạnh.

Điều dì nói nhiều nhất có lẽ là câu cô không được ăn cơm trước khi làm xong việc.

Năm tuổi đến ở nhà dì, cô làm việc không kể ngày đêm.

Mặc dù vậy, cô vẫn thường không được cho ăn. Quần áo cô mặc đều là những thứ bỏ đi từ ba đứa con nhà dì, rách nát, vá víu.

Ngoài ra, cô còn thường xuyên bị ba đứa trẻ đó bắt nạt.

Mười bốn tuổi, dì ép cô kết hôn với một lão đàn ông tệ bạc hơn năm mươi tuổi.

Hết cách, cô chỉ có thể bỏ trốn khỏi nhà, cuối cùng đến thành phố mưu sinh.

Mới đầu, chỉ là lao động trẻ em, tiền cô kiếm được chỉ đủ mấy bữa ăn.

Về sau, lớn hơn chút, cô đi làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có, dành dụm được ít tiền.

Một ngày nọ, khi nhìn thấy vị minh tinh tinh quang rực rỡ nổi bật trên sân khấu, cô đột nhiên ôm một giấc mộng lớn, cô muốn trở thành minh tinh.

Tình cờ có được cơ hội, cô trở thành một diễn viên quần chúng.

Sau đó, cô bắt đầu quay nhiều loại vai diễn khác nhau ở phim trường.

Từ diễn viên quần chúng trở thành đại minh tinh không phải là không có, cô cũng mong chờ cuối cùng mình sẽ làm được như vậy.

Năm tháng trôi đi, những người bên cạnh cô từng ôm giấc mơ nổi tiếng lần lượt bỏ cuộc, cuối cùng chỉ còn cô và bạn cùng phòng Trương Mộng vẫn kiên trì bám trụ.

Hiện tại, Trương Mộng cũng từ bỏ, chẳng còn ai khác nữa ngoài cô.

Cô không biết có nên tiếp tục cố chấp hay là tìm một sự lựa chọn khác cho bản thân.

Dù sao, những người xung quanh đều nói diện mạo cô không đủ xinh đẹp và cô cũng đã ngoài ba mươi tuổi.

Rơi vào trầm tư, Dịch Khê ngủ thiếp đi, mơ một giấc mơ.

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, cô nhanh chóng mở mắt.

Nhìn xung quanh, cô phát hiện nơi bản thân đang ở không phải căn nhà thuê của mình.

Bối rối vài giây, một mớ ký ức không thuộc về cô ồ ập tràn tới.

Ký ức này là của một cô gái cùng tên với cô, Dịch Khê.

Cô gái này lớn lên trong một gia đình có tiền có thế, giàu có vô cùng, sinh hoạt vô lo vô nghĩ. Cô luôn tâm niệm rằng, dù mình có làm sâu gạo củi mục thì tiền của trong nhà cũng đủ để cô ăn ăn ăn, mua mua mua. Hơn nữa, cô còn có một vị hôn thê phu giàu có không kém nhà mình.

Vừa có gia đình che chở lại có nhà chồng bên kia, còn cần cô nỗ lực sao.

Mong ước duy nhất của cô lúc này chính là nhanh chóng kết hôn với vị hôn phu,  trở thành Triệu phu nhân người người ghen tị.

Đáng buồn thay, cô lại là thiên kim giả bị phát hiện.

Ngày hôm qua, thiên kim thật trở về, xuất hiện trong ngôi nhà giàu có mà cô vẫn luôn ở. Còn thiên kim giả như cô buộc phải trả về thân phận thực, dọn tới căn nhà rách nát vốn nên thuộc về cô.

Ký ức ùa về, Dịch Khê chợt nhớ ra một kịch bản mà cô từng xem trước kia.

Kịch bản này bởi vì có một nữ diễn viên đóng vai nữ phụ pháo hôi trùng tên với cô nên khi vừa công chiếu, cô còn cố ý xem đi xem lại vài lần.

Nội dung kịch bản đại khái chính là sau khi trả thân phận thật về cho chính chủ, thiên kim giả Dịch Khê ở lại căn nhà cũ, cái gì cũng không biết, không thể tự chăm sóc bản thân.

Để quay lại cuộc sống giàu sang trong quá khứ và có đủ tư cách cùng địa vị kết hôn với vị hôn phu trước của mình, cô mỗi ngày đều quay về nhà cũ, một khóc, hai nháo, ba dọa thắt cổ tự tử, hơn nữa, còn làm ra những điều xấu xa khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi.

Cuối cùng, nam chính cưới vị thiên kim thật gia đình phú quý, còn cô vì chuyện này mà nhảy lầu tự sát, thịt nát xương tan.

Kịch bản này hồi mới xem, cô còn thử nghĩ một phen, tưởng tượng nếu bản thân là nữ phụ thì sẽ làm thế nào.

Thật không ngờ, ông trời còn cho cô một cơ hội, để trở thành nữ phụ trong kịch bản kia.

Dịch Khê ngồi ngây trên giường, mãi đến khi có người ở ngoài cửa gọi cô.

"Khê Khê, con đói chưa? Dậy ăn cơm đi."

Nếu cô nhớ không lầm, người gọi cô chắc là Chu Tĩnh.

Là mẹ của nữ phụ pháo hôi xấu xa mà cô xuyên vào.

Cô từ nhỏ đã không có cha mẹ, đột nhiên cảm thấy dù nữ phụ quay về căn nhà cũ nát này, nhưng cũng khá tốt. Nơi này không chỉ có cha mẹ ruột, mà còn có người gọi dậy ăn cơm.

Là cô từ nhỏ vẫn luôn hâm mộ những đứa trẻ có cha có mẹ, càng hâm mộ họ được cha mẹ nấu đồ ăn ngon cho.

"Vâng! Con ra ngay!"

Cô ngọt ngào trả lời, lập tức xuống giường, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Trong căn nhà cũ nát, trên bàn cơm không chỉ có cháo thơm vừa nấu, có bánh bao vừa hấp, có quẩy nóng vừa chiên, còn có trứng gà tròn vo.

Mẹ của nguyên chủ, Chu Tĩnh còn đang bận rộn trong phòng bếp, trên bàn ăn một đứa bé trai ba bốn tuổi và một bà lão tóc bạc đang ngồi.

Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên.

Ông ta không trực tiếp ngồi vào ghế bàn ăn mà ngồi trên xe lăn cạnh bàn.

Dịch Khê từ lúc bắt đầu làm diễn viên quần chúng thường phân tích kịch bản cùng tính cách nhân vật. Dù cho không lấy được vai diễn, cô cũng sẽ xem phim để tìm hiểu. Làm diễn viên quần chúng, cô mỗi ngày chạy đi chạy lại vô số bộ phim.

Bởi vì mỗi ngày tiếp xúc với rất nhiều kịch bản, cho nên cô có một trí nhớ đáng kinh ngạc.

Trí nhớ nói cho cô biết, đứa trẻ đang ngồi ở bàn ăn tên là Thuần Thuần.

Hiện tại ba tuổi rưỡi.

Cha mẹ của cậu, cũng chính là chị gái của Chu Tĩnh, đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Bà lão ngồi cạnh, là mẹ của nam chủ nhân trong ngôi nhà này, Vương Chính Sơn. Bà lúc này hẳn đã ngoài tám mươi.

Người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn kia, chính là Vương Chính Sơn.

Trước kia ông vẫn luôn lái xe taxi để nuôi gia đình, cũng là nạn nhân trong vụ tai nạn cướp đi cha mẹ của Thuần Thuần. Hai người chết, còn ông hai chân mất đi cảm giác, trở thành tàn tật, nửa đời sau chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển.

Trong một gia đình, có già, có trẻ, có tàn tật.

Nếu Dịch Khê không nhớ lầm, sức khỏe của Chu Tĩnh thật ra cũng không tốt, quanh năm phải uống thuốc.

Một nhà này chỉ có thể dựa vào thu nhập làm thu ngân của vị thiên kim thật Vương Lâm để miễn cưỡng sinh hoạt.

Hiện tại, thiên kim thật đã rời đi, bọn họ không còn nguồn kinh tế nào nữa

Cả nhà nhìn thấy cô, đều mỉm cười gọi cô vào bàn ăn.

Cô chưa từng thấy qua người nào nhìn cô tươi cười đến vậy, cảm giác trong lòng như tan chảy.

Đứa trẻ Thuần Thuần nhảy xuống ghế, bước tới nắm tay cô, tuy có chút ngại ngùng, nhưng cuối cùng vẫn kéo cô đi tới bàn ăn.

Thấy cô đi ra, Chu Tĩnh cũng rời bếp.

Không chỉ múc cháo cho cô, mà còn tự tay bóc trứng gà, tự tay đưa đũa cho cô.

Bữa sáng rất phong phú, những người xung quanh đối với mình vô cùng quan tâm và nhiệt tính, Dịch Khê sống đến hơn ba mươi năm tuổi, vẫn là lần đầu tiên có một bữa sáng như vậy.

Cô vô cùng cảm động.

Nhưng những người trên bàn ăn luôn mang cho cô cảm giác rằng họ đã nợ cô rất nhiều.

Họ nói, "Bữa sáng này có thể hơi khó coi với con, nhưng đây là những gì tốt nhất mà chúng ta có thể chuẩn bị, hy vọng con đừng ghét bỏ."

Khó coi?

Cô ngày thường bữa sáng chính là ăn một cái màn thầu và uống một cốc nước lọc.

Ăn xong lại vội vàng chạy tới phim trường.

Ngày hôm nay, với cô mà nói, thực sự là vô cùng phong phú.

Nhưng cô hiểu được vì sao họ lại nói cô sẽ cảm thấy khó coi, có thể là so với điều kiện trước kia của nguyên chủ. Dịch Khê biết bọn họ đang nghĩ gì, không có nhiều lời, chỉ là ở trong lòng nghĩ rằng, họ đã đem hết những gì tốt nhất coi cô như người nhà, về sau, cô phải quý trọng điều đó.

Bởi vậy, ăn sáng xong, Dịch Khê suy nghĩ, bây giờ cô có thể làm gì để cải thiện tình hình trong nhà cũng như hiện trạng kinh tế quẫn bách của cô.

Cô còn đang rối rắm chính mình hơn ba mươi tuổi, ngoại hình cũng không đẹp mắt, rốt cuộc có thể làm được cái quái gì.

Bà nội Triệu Dung đi vào tìm cô.

Bước đến gần, bà nội nắm cẩn thận nắm tay cô, một hồi lâu quan sát, nói: "Con nhìn xem gương mặt, dáng vóc của con, thật là giống bà năm xưa. Con không biết, bà năm đó là hoa thôn, trong làng có biết bao thanh niên trẻ tuổi mơ được cưới bà."

Dịch Khê không có phản ứng.

Đứa trẻ Thuần Thuần cũng đi vào.

Ban nãy nó còn ngại ngùng nắm tay cô, vừa qua một bữa cơm, lúc này đã nhanh nhẹn trèo vào lòng Dịch Khê.

Cậu bé đưa bàn tay nhỏ, chạm vào mặt cô và nói, "Dì ơi, mặt dì thật giống trứng gà sáng nay."

Dịch Khê còn đang suy nghĩ, chính mình hơn ba mươi tuổi, hoa tàn ít bướm, nhưng so sánh với trứng gà sáng nay trông giống nhau, có phải hay không thực thất bại. Cô muốn tìm gương, nhìn xem mặt mình đến tột cùng là vàng như thế nào, còn an ủi bản thân mỗi ngày đều ở phim trường giãi nắng dầm mưa, tuổi cũng không còn nhỏ, da mặt vàng như vỏ trứng cũng là chuyện bình thường.

Thấy cô muốn tìm gương, Triệu Dung đưa ra trước mặt cô một chiếc gương cũ từ thời thập niên 80.

"Nhìn đi, gương mặt con có phải hay không trắng nõn như trứng gà bóc."

Dịch Khê  nhìn gương, phát hiện ra bản thân đã thay đổi dung mạo.

Chính mình trong gương, không chỉ trẻ trung mà còn xinh đẹp.

Gương mặt này rất đẹp, còn đẹp hơn cả những nữ chính cô từng thấy ngày còn làm diễn viên quần chúng.

Cô lúc này mới nhớ ra, bản thân đã xuyên sách.

Mặc dù trở thành nữ phụ pháo hôi vô cùng xấu xa, nhưng vẻ đẹp của cô khiến ai cũng phải ghen tị.

Cô nhớ không lầm, nguyên chủ năm nay chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Với khuôn mặt này, độ tuổi này, cô đột nhiên cảm thấy bản thân có thể ôm mộng nổi tiếng thêm mười năm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro