Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có bùa trừ bênh của Nguyễn Du Du, thân thể Thẩm lão gia khôi phục thật sự mau, vài ngày sau còn có thể tự mình xuống giường, đi lại chậm rãi ở trong phòng hai vòng.

Đến lúc này thì không còn cho rằng đây là hồi quang phản chiếu.

Bác sĩ cũng thấy kỳ lạ, chỉ cho rằng thân thể Thẩm lão gia đặc biệt tốt, tuy rằng một lần nguy hiểm nhưng nhịn qua được sẽ dần tốt lên.

Thẩm lão gia kiểm tra toàn thân thấy thân thể đã không còn trở ngại gì nữa, nhưng bệnh nặng mới khỏi nên cần cẩn thận tĩnh dưỡng. Bác sĩ khuyên ông nằm lại bệnh viện để theo dõi một thời gian, nhưng ông lại kiên quyết muốn về nhà, ông cũng không chịu nổi bệnh viện, điều kiện của bệnh viện có tốt như thế nào cũng không bằng nhà của chính mình.

Thẩm Mộc Bạch không lay chuyển được ý định của gia gia, cho nên hắn đi làm thủ tục xuất viện, lại tự mình lái xe, Nguyễn Du Du ngồi ở ghế phụ, Thẩm lão gia ngồi ở ghế sau, dì Phương và Lưu An thì đi một chiếc xe khác.

"Du Du" Thẩm lão gia nghiêng mình về phía trước, gõ gõ lưng ghế "Cái nước bùa kia gia gia còn phải uống hay không?"

Nguyễn Du Du nghiêng người cùng Thẩm lão gia nói chuyện "KHông cần đâu ạ, bệnh viện cũng kiển tra thân thể gia gia đã tốt rồi."

Thẩm lão gia u oán nói "Chính là gia gia bây giờ đi đường cũng không thể đi lâu, chỉ có thể đi lại như rùa bò ở trong phòng vài phút, cũng không thể ăn ngon."

"Gia gia thân thể của người phải chậm rãi điều dưỡng mới được. Như vậy đi, con sẽ vẽ cho gia gia một lá bùa dưỡng thân nhé!"Nguyễn Du Du quay đầu nói chuyện với gia gia nên vài cộng tóc mềm mại của cô rơi trên vai Thẩm Mộc Bạch.

Mùi hương đặc trưng của cô gái kia truyền đến, ngón tay của Thẩm Mộc Bạch ở trên tay lái vuốt nhẹ hai cái.

Hắn không biết lần này gia gia được xuaart viện là nhờ bùa của Nguyễn Du Du, hay bỏi vì cách trị liệu của bệnh viện có hiệu quả, thuốc gia gia dùng cùng bùa của Nguyễn Du Du là dùng song song nên hắn không nắm chắc.

Thẩm lão ga đối với bùa chú của Nguyễn Du Du vô cùng hứng thú " Bùa dưỡng thân là như thế nào, nó cũng phải uống mỗi ngày hay sao?"

"Không cần. Bùa dưỡng thân loại này có tác dụng từ từ, gia gia để bên người là được." Nguyễn Du Du có chút áy náy nhìn Thẩm lão gia "Con không nghĩ gia gia nhanh như vậy liền xuất viện, bên người con chỉ có bùa trừ bệnh, bùa dưỡng thân đợi con trở về sẽ vẽ rồi đưa cho gia gia sau."

"Ừ, không vội." Lão gia tử vừa nghe đeo bùa bên người cũng có tác dụng, cảm giác càng cao hứng "Du Du không cần vội về nhà vẽ, con ở nơi này của gia gia chơi vài ngày nhé!"

Nguyễn Du Du không có trả lời ngay mà quay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch. Cô cũng không biết Thẩm lão gia sống ở nơi nào, nếu là sống cùng Thẩm Vinh Hưng và ĐƯờng Tùng phương cô cũng không muốn ở, bất quá cô vẫn muốn xem ý kiến của Thẩm Mộc Bạch.

Vừa lúc đèn đỏ, Thẩm Mộc Bạch quay ra nhìn hai người nói "Con cùng Du Du mỗi cuối tuần sẽ tới ở với gia gia một ngày."

"Mỗi tuần có một ngày thôi sao, thôi cũng được." Thẩm lão gia có chút thất vọng, xong đột nhiên lại nói "Một ngày cũng đủ rồi, vợ chồng son các con cũng muốn thế giới hai người, tranh thủ sớm một chút cho gia gia một bảo bảo mập mạp."

Nguyễn Du Du đôi mắt trợn tròn, thân mình không tự chủ được lui về sau một chút cô bị 4 chữ "bảo bảo mập mạp" kia làm ngây người.

Thẩm lão gia vẫn hứng thú bừng bừng nói "Ai nha, đầu tiên sinh cái nam nhi hay nữ nhi thì tốt đây? Trước sinh một bé trai, sau đó lại sinh một bé gái để đại ca che trở bảo vệ muội muội. Nếu không thì sinh một lần long phượng thai cũng được, hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên còn có thể cầm tay nhau đi học."

Nguyễn Du Du đem bản thân lùi lại ghế phụ, đầu cô rũ xuống, hai tay kéo kéo tóc che lại khuôn mặt, ngượng ngùng nhìn Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch nhìn cô co đầu rút cổ như con rùa, cười trêu trọc hai tiếng lại nhắc nhở gia gia "Gia gia, Du Du còn phải đi học."

"A!" Thẩm lão gia lúc này mới nhớ thư thông báo nhập học cũng là do ông cấp, ông có chút hối hận, cảm giác như bê đá đạp chân mình, ảo não nói "Nếu không Du Du đừng đi học nữa, một cô gái nhỏ hà tất phải vất vả như thế, dù sao cũng còn Mộc Bạch."

"Không được!" Nguyễn Du Du có chút nóng nảy, đột nhiên quay đầu lại nhìn Thẩm lão gia, ánh mắt tròn tròn, thanh âm quả quyết nói "Con muốn đi học!"

Thẩm lão gia không nghĩ cô lại để ý như vậy, vội vàng dỗ dành " Tốt, tốt, đi học, đi học."

Thanh âm lại có chút không cam lòng nói nhỏ "Kỳ thật học đại học cũng có thể sinh bảo bảo. ĐÚng rồi, Mộc Bạch, Con và Du Du còn chưa có tổ chức hôn lễ đâu!"

"Hôn lễ tạm thời không vội ạ!"Thanh âm Thẩm Mộc Bạch vẫn trầm thấp và bình tĩnh "Chờ sau này lại nói ạ."

Nguyễn Du Du rất sợ Thẩm lão gia nhắc lại vấn đề sinh bảo bảo và hôn lễ nên vội ngắt lời "Gia gia con đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng."

Thẩm lão gia tò mò hỏi "Chuyện gì vậy?"

"Bùa bình an, bùa dưỡng thân là bùa mang bên người kỳ thật không chỉ dùng giấy vàng và chu sa để vẽ, nếu dùng ngọc để khắc sẽ càng hiệu quả hơn, hơn nữa ngọc càng tốt phù triện khắc lên hiệu quả càng lớn."

"À, Du Du tự mình dùng dao khắc có hay không vất vả cho con, lại dễ dàng bị thương tay nữa!" Thẩm lão gia cau mày "Thôi vẫn là dùng giấy vàng và chu sa vẽ đi!"

Nguyễn Du Du có chút khó xử "Con muốn khắc chính là con không có ngọc tốt."

"Ngọc còn không phải dễ dàng hay sao" Thẩm lão gia rất hào khí " Trong nhà gia gia có rất nhiều,con có thể tùy tiện chọn."

Nguyễn Du Du cũng không khách khí, cười tủm tỉm gật đầu "Thật tốt quá! Con muốn chọn nhiều thêm mấy miếng ngọc."

Thẩm lão gia hào phòng vẫy tay "Không cần chọn, tất cả đều cho con."

Thành công đem đề tài sinh bảo bảo và hôn lễ dời đi Nguyễn Du Du thở ra một hơi.

Thân thể Thẩm lão gia vừa chuyển biến tốt những vẫn có chút yếu ớt, vừa nói chuyện một lúc liền mệt mỏi, liền dựa vào ghế sau đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Mộc lái xe vững chắc rời khỏi nội thành tới ngoại ô.

Biệt thự của Thẩm lão gia rất lớn có ba tầng lầu, bên cạnh đó còn có thêm một lầu nhỏ, trong hoa viên có không ít hoa tươi, hồng tía, vàng nhạt, trong không khí thoang thoảng mùi hoa. Cách đó ngọn núi nhỏ xa xa có một con đường kéo dài, phỏng chừng có thể đi bộ hai ba mươi phút.

Nguyễn Du Du vừa nhìn thấy liền thích.

Cô cùng Thẩm Mộc Bạch đỡ Thẩm lão gia xuống xe, người hầu từ phòng nhỏ đi tới chào đón, nam nhân đi đầu tầm bốn năm mươi tuổi, mặc tây trang chỉnh tề, thắt nơ, trên mặt rõ ràng rất kích động nhưng lại cố giữ bình tĩnh "Lão gia người đã trở lại."

"Đã trở lại, haha, ta về nhà rồi." Thẩm lão gia cũng không nghĩ một ngày bản thân có thể về nhà, thân thể của ông chính ông là người rõ nhất, khi ở bệnh viện ông cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, người làm ông không yên tâm nhất chỉ có Thẩm Mộc Bạch, cháu trai tính tình lãnh đạm tương lai chỉ sợ cô đơn cả đời, cứ nghĩ như vậy ông liền có chút khó chịu.

Vậy mà Thẩm MỘc Bạch bây giờ có vợ, vợ còn là phúc tinh.

"Du Du, đây là Vương quản gia, con không hiểu cái gì liền hỏi ông ấy." Thẩm lão gia cười ha hả giối thiệu "Tới đây, giới thiệu với mọi người đây là Nguyễn Du Du, là cháu dâu của ta, là cái tiểu phúc tinh."

"Đại thiếu phu nhân." Vừa nhìn cũng biết Thẩm lão gia đối với người cháu dâu này vô cùng vừa lòng, những người hầu kia tự dưng cũng cung kính với cô, đối với Nguyễn Du Du đồng loại cúi người.

Tiểu phúc tinh nổi một tầng da gà, cô lặng lẽ xoa xoa cánh tay, cười nói "Chào mọi người, về sau mọi người gọi con là Du Du là được ạ."

Thẩm lão gia không thể đứng lâu, Thẩm Mộc Bạch bảo mọi người lui xuống, lại cùng Nguyễn Du Du một trái một phải dìu Thẩm lão gia vào trong phòng.

Vừa nằm xuống giường Thẩm lão gia liền xua xua tay "Gia gia phải ngủ một lát, Mộc Bạch và Du Du lên lầu nghỉ ngơi đi. Tiểu Vương, đem những miếng ngọc trong phòng tất cả đưa cho Du Du."

Mắt Cương quản gia hiện lên một tia kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi xoay người rời đi.

Đổ cho gia gia một ly nước để ở đầu giường xong, Thẩm Mộc Bạch liền mang theo Nguyễn Du Du lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra hai người có chút há hốc mồm.

Phòng ngủ trải một tấm thảm lớn màu đỏ, ở giữa phòng là chiếc giường lớn 2m, chăn giường là hình long phượng, khăn trải giường và gối đều màu đỏ, ghế sô pha bên cạnh cũng màu đỏ.

Nguyễn Du Du cảm thấy có chút xấu hổ nên liếc Thẩm Mộc Bạch một cái, nhưng cũng không có dị nghị gì. Cô cảm thấy những cái này là do đám người làm bố trí, dù sao cũng chỉ thỉnh thoảng ở chỗ này thôi nên tạm chấp nhận.

Cô đi vào phòng vệ sinh rửa tay. Nhà vệ sinh có bồn tắm vô cùng lớn, căn bản có thể dùng được hai bà người cùng lúc, Nguyễn Du Du đối với cái này vô cùng vừa lòng, lại nghĩ buổi tối phải tắm thật tốt một lần.

Nghiêm túc rửa tay xong ra ngoài cô vẫn thấy Thẩm Mộc Bạch ở trong phòng. Hắn lười biếng ngồi trên ghế sô pha, thân mình dựa ra phía sau hai chân vắt chéo, cánh tay để bên tay vịn.

"Anh cũng trở về phòng nghỉ đi, ở đây không có việc gì nữa đâu." Nguyễn Du Du phát hiện tủ lạnh nhỏ trong góc, bên trong có nước khoáng và đồ uống khác, cô chọn một hộp nước táo rồi ngồi bên mép giường đối diện với Thẩm Mộc Bạch.

Nước táo bọt khí thật nhiều thi nhau nhảy lên, vị táo tươi mát.

Thân thể của Thẩm Mộc Bạch vẫn không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn Nguyễn Du Du, thanh âm có chút bất đắc dĩ "Du Du, ở nơi này của gia gia chúng ta phải ngủ chung một phòng."

Hắn chỉ cái giường màu đỏ mà cô đang ngồi "CÒn muốn ngủ chung giường."

"Phốc....." Nguyễn Du Du đem nước táo trong miệng phun ra ngoài, mắt bởi vì hoảng sợ mà mở to, trơ mắt nhìn nước táo màu xanh nhàn nhạt bay thẳng hướng Thẩm Mộc Bạch.

Cũng may cô sức yếu, phần lớn nước táo đều rơi xuống đôi chân dài kia của hắn, làm quần dài màu đen của hắn ướt đẫm một mảnh. Cũng có vài giọt bay đến khuôn mặt tuấn tú kia mới dừng lại.

"Khụ khụ khụ....." Nguyễn Du Du ho đến sắc mặt đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mặt của Thẩm đại thiếu gia, một chữ cũng không nói lên lời.

Sắc mặt Thẩm Mộc Bạch một chút cũng không đổi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô tay dài chậm rãi nâng lên đem nước táo giữa chân mày và môi lau đi, bên khóe miệng cong lên cười như không cười, thanh âm vẫn trầm tĩnh như trước "Du Du, em kích động như thế làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro