Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyễn Du Du từ nhỏ đến lớn đi bệnh viện rất nhiều lần, đi thăm người bệnh lại là lần đầu tiên.

Cô đi theo Thẩm Mộc Bạch tới khu phòng VIP của bệnh viện, toàn bộ hành lang đều im ắng, trong phòng bệnh có một bảo mẫu 40 tuổi đang dọn dẹp phòng, trên giường bệnh một ông lão gầy ốm, thấy bọn họ tiến vào trên khuôn mặt gầy yếu lộ ra tươi cười: "Mộc Bạch tới rồi hả?"

"Gia gia" Thẩm Mộc Bạch chạy nhanh đến bên giường bệnh nắm lấy tay Thẩm lão gia tử: "Người cảm thấy thế nào?"

Bởi vì bệnh nặng, sắc mặt của Thẩm lão gia không quá tốt, trên khuôn mặt đầy nét cười cùng thỏa mãn: "Đại tôn tử của ta kết hôn rồi ta đương nhiên cảm thấy rất tốt, đây là cháu dâu của ta sao?"
Thẩm Mộc Bạch quay lại vẫy tay với Thẩm Du Du: "Gia gia cô ấy là Nguyễn Du Du."

"Du Du à, tên rất êm tai." Lão gia tử nheo nheo mắt nhìn: "Tới, tới gần một chút."

Nguyễn Du Du ngoan ngoãn đứng cạnh giường bệnh: "Gia gia"

"Tốt, tốt, thật là cái nha đầu xinh đẹp." Lão gia tử cười "Các ngươi kết hôn, Mộc Bạch bên người có người chăm sóc, ta cũng không vướng bận gì nữa. Chờ ta không còn nữa, Du Du giúp ta chăm sóc Mộc Bạch, Mộc Bạch cũng phải đối với Du Du tốt một chút."

Nguyễn Du Du ngồi bên cạnh giường bệnh, cẩn thận không chạm đến người lão gia tử " Gia gia yên tâm con sẽ chiếu cố thật tốt Tiểu Bạch, gia gia cũng sẽ sống lâu trăm tuổi."

Tiểu Bạch?

Thẩm lão gia sửng sốt một chút.

Thẩm Mộc Bạch khóe miệng co rút, con ngươi đen nhanh liếc Nguyễn Du Du một cái, môi mỏng hơi gợi lên cười như không cười.

Con ngươi đen bóng chớp chớp hai mắt, đối diện cùng Thẩm Mộc Bạch: Không phải anh để tôi ở trước mặt gia gia kêu thân thiết một chút sao?

Lão gia tử thấy bọn họ "liếc mắt đưa tình" trên mặt tươi cười càng thêm vài phần, lấy trên đầu giường một túi văn kiện đưa cho Nguyễn Du Du: "Du Du đã gả vào Thẩm gia, gia gia cũng không có gì tốt cho con, đây là 5% cổ phần của Thẩm thị coi như là lễ gặp mặt gia gia tặng con."

Nguyễn Du Du không có trực tiếp nhận lấy mà quay sang nhìn Thẩm Mộc Bạch.

Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch dừng trên túi văn kiện, theo hắn biết từ sau khi gia gia bị bệnh nặng, cổ phầm Thẩm thị có 40% tới tay cha của hắn, trong tay hắn cũng có 5%, mà 5% cổ phần này vẫn luôn ở trong tay gia gia. Một khi giao ra ngoài mà nói thì từ giờ gia gia liền không có quan hệ với Thẩm thị.

Vì trong tay gia gia luôn có 5% cổ phần của Thẩm thị cha hắn cùng mẹ kế không biết suy nghĩ bao nhiêu biện pháp, nhưng gia gia không có nhả ra hóa ra là giữ lại cho cháu dâu.

Nguyễn Du Du thấy Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, lúc này mới vươn tay nhận túi văn kiện kia: "Cảm ơn gia gia, con cũng mang cho người lễ vật đấy."

"À" Lão gia tử cũng cảm thấy hứng thú " Gia gia cũng nhận qua không ít quà, nhưng từ trước đến giờ chưa nhận quà của cháu dâu."

Nguyễn Du Du đem túi đeo trên vai lấy xuống bùa trừ bệnh, chiếc bùa màu vàng được gấp cẩn thận thành hình tam giác để ở trong lòng bàn tay đưa qua: "Đây là một lá bùa trừ bệnh, cái này đối với thân thể gia gia có chỗ tốt."

Lão gia tử cao hứng tiếp nhận lá bùa: "Đây là bùa Du Du đi cầu trong miếu cho ta, Du Du thực có tâm."

Thẩm Mộc Bạch nhớ tới cô bảo Lưu An đi mua giấy vàng và chu sa, trên mặt biểu tình tức khắc trở thành một lời khó nói hết.

Quả nhiên, thanh âm mềm mại của Nguyễn Du Du vang lên: "Không phải đâu, cái này là do con vẽ."

Lão gia tử tay dừng một chút, hiển nhiên sẽ không nghĩ đến câu trả lời như thế này, tuy trải qua vô số sóng to gió lớn của cuộc đời cũng không khỏi lắp bắp một chút: "Cái này, cái này nha, Du Du thật là... đa tài đa nghệ."

Nguyễn Du Du dương dương cằm nhỏ, môi son hé mở: " Con cũng không có đa tài đa nghẹ, dương cầm con không đàn được, học tập cũng không tốt, nhưng vẽ bùa rất lợi hại."

Nghe nàng nói như vậy, khóe miệng Thẩm Mộc Bạch không khống chế được có chút co rút.

Nguyễn Du Du không có phát hiện, nàng dùng giọng điệu có chút tiếc nuối mà nói: "Con không biết gia gia tỉnh, bằng không con vẽ cho người một lá bùa để nuốt, hiệu quả hơn nhiều."

Lão gia tử nhéo nhéo lá bùa tam giác màu vàng trong tay, hỏi lại: " Cái gì là nuốt bùa?"

Nguyễn Du Du kiên nhẫn mà giải thích: " Chính là đem lá bùa đốt sau đó cho vào nước uống vào,như vậy chính là nuốt bùa. Bùa gia gia đang cầm trên tay chỉ có thể mang bên người."

Thẩm Mộc Bạch sợ cô nàng thật sự cho gia gia uống nước bùa, vội vàng chặn lại: "Cái này mang bên người cũng tốt, gia gia để vào trong túi đi."

Lão gia tử thật ra cũng không tin một cái nhau đầu mười mấy tuổi sẽ vẽ bùa, nhưng ông cũng mong lâu như vậy cuối cùng cháu trai lớn cũng kết hôn, cháu dâu còn tặng ông lễ vật, ông lập tức trịnh trọng mà để lá bùa vào trong túi áo ngủ, vỗ vỗ nói: "Cảm ơn con, Du Du."

Nói chuyện mấy câu tinh thần lão gia tử cũng mệt mỏi, mí mắt không chống đỡ được cuối cùng cũng sụp xuống, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộc Bạch ẩn hiện một chút đau xót nhàn nhạt, hắn nhẹ nhàng vuốt bàn tay đã khô gầy do bệnh tật của gia gia, thanh âm vẫn như cũ trầm thấp bình tĩnh nói: " Gia gia mệt mỏi rồi, người ngủ một chút đi."

Thẩm lão gia đã nhắm mắt nặng nề ngủ cũng không nghe được lời của hắn nói.

Thẩm Mộc Bạch ở bên giường bệnh ngồi một lúc thật lâu mới đứng lên, quay người nói chuyện với bảo mẫu: " Dì Phương, con cùng Du Du phải về rồi, gia gia làm phiền người chăm sóc giúp con, có chuyện gì thì dì cứ gọi điện thoại cho con."

Dì Phương gật đầu: "Mộc Bạch cùng Du Du về đi, lão gia ở đây có dì lo."

Trở lại trong xe, Nguyễn Du Du liền quay đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch.

Mắt phượng hẹp dài, con người đen nhánh nhìn không ra cảm xúc bên trong. Thoạt nhìn hắn bây giờ cùng buổi sáng lần đầu tiên luôn lạnh lùng xa cách. Môi mỏng nhẹ nhàng nhấp nhấp, ngón tay thon dài nắm chặt tay lái.

Hắn tuy cái gì cũng không nói nhưng Nguyễn Du Du biết trong lòng hắn hiện giờ đang rất khổ sở.

Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay hắn: "Thẩm tiên sinh, anh đừng khổ sở, gia gia sẽ không có việc gì."

Thẩm Mộc Bạch chỉ cho là cô đang an ủi hắn, nhìn túi văn kiện trong lòng cô nhàn nhạt lên tiếng: "Không mở ra nhìn xem sao?" Nếu cha hắn mà biết 10% cổ phần của Thẩm thì đều trên tay của hắn cùng vợ phỏng chùng sẽ tức giận đến hộc máu.

Nguyễn Du Du đem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lấy ra, cô không hiểu mấy thứ này, chỉ lật lật lại ngoài ý muốn phát hiện trên hợp đồng còn kẹp một phần thư báo.

Đó là thư báo nhập học của đại học Yến Thành.

Lúc này Nguyễn Du Du mới nhớ tới nguyên chủ vừa mới tốt nghiệp cao trung, thành tích của cô ấy miễn cưỡng có thể phù hợp với điều kiện của đại học Yến Thành, nhưng thực tế với khả năng của cô muốn thi vào đại học Yến Thành thì tuyệt đối không có khả năng.

Xem ra đây là phần lễ vật thứ hai mà Thẩm lão gia tặng cho cô.

Thẩm lão gia đối với Thẩm Mộc Bạch cũng thật tốt, hắn vừa mới nhận giấy kết hôn, Thẩm lão gia liền đem thư thông báo nhập học tới làm quà.

"Aaaaaaa....." Nguyễn Du Du tay cầm thông báo nhập học để lên trán, thanh âm cao hứng liền truyền ra, hai chân hưng phấn đá đá đạp đạp.

Trời ơi, cuối cùng cô cũng có thể đi học một cách bình thường.

Đại học!!! Vừa học vừa chơi!!!

Thẩm Mộc Bạch kinh ngạc nhìn người bên cạnh đột nhiên nổi điên, lại thấy cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt rực rõ lung linh như đá quý, khuôn mặt vì hưng phấn mà phiếm hồng, một cánh tay nhỏ nhắn mềm mại bấu lấy tay áo hắn kéo kéo: "Em có thể đi học!!! Đi học!!! Đại học Yến Thành!!!

Thẩm Mộc Bạch lúc này mới thấy rõ ràng trong tay cô là thư thông báo nhập học, nếu kẹp trong văn kiện hẳn là gia gia đã an bài.

Vừa rồi khi cô xem hợp đồng chuyển nhượng vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng không hề dao động, nhưng khi nhìn đến thư thông báo nhập học liền cao hứng như vậy.

Từ khi nào mà cổ phần của Thẩm thị lại không có sức hấp dẫn như thế?

Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch hiên lên ý cười trào phúng, nếu cha của hắn biết khẳng định sẽ tức giận phun máu lần thứ hai.

Nguyễn Du Du không để ý hắn vô cùng yêu thương mà vuốt ve thư nhập học, thở dài: "Ahaha, đại học Yến Thành ta tới đây!!!"

Cô tùy tiện đem hợp đồng chuyển nhượng nhét vào trong ngực Thẩm Mộc Bạch: "Cái này anh bảo quản đi." Lại đem thư thông báo nhập học thật cẩn thận để vào túi xách của mình, cười tủm tỉm ôm túi tựa như ôm bảo bối vô cùng quý giá.

Thẩm Mộc Bạch vô ngữ mà nhìn hợp đồng trong ngực mình, trên hợp đồng còn chưa ký tên lại cứ như vậy cho hắn, nếu hắn động chút chân tay cổ phần có thể cứ như vậy chuyển cho hắn. Tuy rằng cổ phần của Thẩm thị hắn không để trong mắt nhưng cô gái này tâm cũng thật lớn.

"Để cho tôi bảo quản?" hắn giơ giơ hợp đồng trong tay, một bên lông mày cũng dương lên.

"Đúng vậy, em không hiểu cái này, cổ phần của Thảm gia không phải nên do anh bảo quản hay sao?" Nguyễn Du Du đúng lý hợp tình mà nhìn Thẩm Mộc Bạch, nghĩ nghĩ lại thấy như vậy làm phiền đến người ta, khuôn mặt nhỏ lộ chút áy náy: " Có phải hay không như vậy làm phiền anh, còn phải đi tham gia đại hội cổ đông gì gì đó?"

Nói xong cô hoảng sợ hét lên "A, sẽ không phải là bắt em ở trên đại hội cổ đông nói gì đó đi? Sẽ bắt em phải đưa ra quyết sách? Ô ô không được, không được em lại không hiểu mấy thứ này. Thẩm tiên sinh, em đem tất cả cổ phần đều chuyển cho anh được không?"

Cô mang vẻ mặt cầu xin nhìn Thẩm Mộc Bạch, cánh tay mềm mại kéo kéo tay áo hắn, đôi mắt đen bóng đáng thương hề hề mà nhìn hắn tựa hồ hắn có thể cứu cô từ nước sôi lửa bỏng ra ngoài.

Thẩm Mộc Bạch khóe miệng kéo kéo, cô vậy mà coi cổ phần Thẩm thị như củ khoai lang nóng bỏng tay, phiền toái làm cho cô nàng e sợ trốn tránh không kịp.

Từ trong ngăn kéo nhỏ lấy ra một chiếc bút đưa cho Nguyễn Du Du, đem hợp đồng đưa đến trước mắt cô lật lật vài tờ: " Tới đây, nhanh nhanh ký tên."

Đôi mắt đen lúng liếng cảnh giá nhìn chằm chằm hắn " Thẩm tiên sinh, anh sẽ khoogn bẫy em chứ?"

Thẩm Mộc Bạch thật không còn gì nói nổi liếc cô nàng một cái: "Sẽ không." Hắn nếu muốn bẫy cô sẽ không cho cô ký tên trên hợp đồng chuyển nhượng.

Nguyễn Du Du thuận theo mà ký tên mình lên hợp đồng, lại nhìn Thẩm Mộc Bạch đem hợp đồng cất rồi mới hỏi: "Thẩm tiên sinh, tối nay chúng ta đi chỗ nào ăn cơm?"

Thẩm Mộc Bạch nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ chiều, hắn rất ít khi ăn một bữa cơm chiều hẳn hoi, có đôi khi vì việc của công ty nên ăn muộn, có đôi khi nhàn rỗi thời gian hơn phân nửa luôn cùng Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong đi quán bar, hoặc tùy tiện ăn ở hội sở một chút gì đó.

Hiện tại có thêm một cái đuôi nhỏ. Lại là cái đuôi nhỏ thích ăn.

"Em muốn ăn cái gì?" Hắn hỏi cái đuôi nhỏ.

Cái đuôi nhỏ nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, cái bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ kia làm cho hẳn tưởng cô nàng này đang suy nghĩ nhân sinh cuộc sống.

"A" Cái đuôi nhỏ rốt cuộc nghĩ kỹ rồi, vẻ mặt hưng phấn mà nói " Em đã nhận được giấy thông báo nhập học, đây chính là đại sự để ăn mừng, Thẩm tiên sinh, em nấu cơm cho anh ăn, chính là cái loại bản thân tự nấu nướng đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro