Chương 24 - Lục soát núi (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Gà

Ngày 17/02/2021

Nghe thấy tiếng động, Từ Ấu Vi bước ra ngoài, khó hiểu nhìn huynh trưởng nàng khệnh khạng khiêng đồ trên vai: "Trong nhà đủ giường rồi, sao ca còn bảo người ta đóng một cái nữa vậy?"

Nhìn đi.

Nếu không phải Cố Diệu biết trước chuyện tủ giường lò, không chừng cũng cho rằng đây là một chiếc giường!

Từ Yến Chu khẽ mím môi: "Không phải giường, đây là tủ giường.

Từ Ấu Vi: "Ồ...tủ giường cơ đấy."

Cố Diệu giận chẳng buồn nói, một đại gia hỏa như vậy, nhìn thế nào cũng không giống cái tủ giường. Thấy Từ Yến Chu khó khăn khiêng chiếc tủ vào phòng, nàng đành phải giúp một tay.

Từ Ấu Vi cũng không còn nói mát nữa, nàng nhớ rõ hồi còn trong phủ tướng quân, những đồ vật được bày biện trong phòng đều là loại tốt nhất.

Bình phong thêu hoa điểu bát giác, trường kỷ chạm rỗng và giường la hán, còn có hộp đựng đồ trang điểm tinh xảo, các loại lư hương, gương đồng sử dụng rất lâu năm, không món nào là không đẹp mắt. Chưa từng có kiện đồ nào là loại tầm thường, mà vẫn luôn theo đuổi sự tinh tế và vẻ đẹp bằng mọi cách, nhưng chỉ cần kích cỡ hơi lớn một chút liền lộ ra sự thô lỗ, ngớ ngẩn.

Nàng ấy không hiểu tại sao huynh trưởng lại làm một cái tủ như vậy, thậm chí dựng thẳng lên còn có thể dùng làm tủ quần áo, đặt trên giường thật sự chướng mắt.

Từ Ấu Vi tằng hắng một cái: "Tẩu tử, cái tủ này thật ra trông cũng khá tốt."

Từ Yến Chu nghe vậy có chút cảm động, muội muội hắn vẫn tốt nhất.

Từ Ấu Vi nói tiếp: "Tuy lớn một tí, nhưng có thể cất được nhiều đồ nha! Đúng, để được rất nhiều đồ."

Từ Yến Chu: "..."

Không còn lời khen nào khác hả, Từ Ấu Vi vẫn nên ngậm miệng thì tốt hơn.

Cố Diệu thầm nghĩ, trong nhà có bao nhiêu đồ mà cần dùng đến cái tủ lớn thế này.

Nàng hít sâu một hơi rồi nói: "Ấu Vi, muội giúp ta băm nhân sủi cảo nhé."

Chờ Từ Ấu Vi ra ngoài, nàng nhanh chóng đóng cửa lại.

Từ Yến Chu đứng nép vào góc tường, chàng vừa dính tuyết bên ngoài, trên vai và tóc có chút ẩm ướt. Nàng nghĩ đến cảnh chàng một mình khiêng cái tủ lớn như vậy liền có chút buồn cười, nửa ngày mới bất đắc dĩ lên tiếng: "Huynh nhìn xem, giường bị chiếm mất một nửa rồi!"

Từ Yến Chu thành thật: "Là hơn một nửa, không phải chỉ chiếm một nửa."

Cố Diệu: "Hơn một nửa còn chưa đủ? Huynh muốn lên tủ nằm ngủ đúng không?"

"Không có." Từ Yến Chu chưa nghĩ đến chuyện này, nên im lặng không dám hó hé gì, khiến Cố Diệu cũng bất lực hết cách.

Lấy mấy con thỏ đổi một cái tủ, càng nghĩ lại càng bực, nàng hận không thể thẳng tay đập bỏ nó luôn.

Cố Diệu đỡ trán nói: "Đi ra ngoài trước đi, buổi tối ta sẽ tính sổ với huynh."

Chàng không sợ bị tính sổ, mà chỉ sợ nàng không thèm để ý đến mình: "Ta sẽ chuyển chăn đệm sang đây trước."

Dứt lời lại nói thêm: "Nàng đã nói đến lúc tuyết rơi sẽ chuyển qua đây."

Quả thật nàng đã nói như vậy, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn cái giường lò lại cảm thấy tức ngực: "Đi đi, huynh chuyển đi."

Cố Diệu ra ngoài làm sủi cảo, còn Từ Yến Chu cũng thật sự đi dọn chăn đệm, đồ đạc của hai người không nhiều, chỉ còn lại một ván giường trống rỗng, số lượng quần áo cũng không có bao nhiêu, nên chỉ qua một lúc đã dọn xong.

Trong phòng ngủ nhanh chóng hẹp lại, Từ Yến Chu cực kỳ hài lòng.

Đến chập tối, Cố Diệu đi ra sau vườn thăm rau, tuyết rơi cả một ngày tuy rằng không lớn, nhưng trên mặt lớp rơm cũng phủ đầy một tầng mỏng. Nàng vén lên một khe nhỏ, lộ ra mầm rau xanh mượt xinh đẹp, nhanh chóng đậy kín lại, nàng hy vọng tối nay rau mầm không bị lạnh mà chết.

Khi Cố Diệu xách đèn lồng vào nhà, Từ yến Chu đang nấu nước trong phòng bếp, chàng đổ nước nóng vào chậu sau đó bưng vào phòng: "Nàng rửa mặt chải đầu đi, ta ra ngoài xem một chút."

Cố Diệu ngẩn người, Từ Yến Chu sẽ không cho rằng nàng sẽ không xử lý chuyện chàng tiền trảm hậu tấu đấy chứ. Từ Yến Chu gật đầu rồi đi ra ngoài, còn tri kỷ giúp nàng đóng cửa lại, yên lặng đứng chờ ở bên ngoài.

Cố Diệu cảm giác được Từ Yến Chu đang lấy lòng nàng, nhưng nhìn xuống chậu nước đang bốc hơi nóng kia, trong lòng thật ra cũng không tức giận đến vậy. Chỉ một cái tủ mà thôi, không đáng để nàng phải nổi nóng.

Tắm rửa chải đầu xong, nàng bưng chậu nước bẩn ra ngoài đổ, Từ Yến Chu đã nhanh tay nhận lấy: "Để ta."

Chàng bận trước bận sau, dọn dẹp đồ đạc gọn gàng, đến khuya thì bếp lò cũng tỏa hơi nóng, hun cho bề mặt giường nóng lên hầm hập.

Từ Yến Chu: "Ngủ thôi."

Chiếc giường vốn dĩ đủ cho năm người, nay lại chỉ đủ một chỗ dành cho hai người nằm.

Cố Diệu trèo lên giường lò, hơi nóng lan tỏa đều khắp giường nên ngủ chỗ nào cũng sẽ thấy ấm áp, nàng nằm xuống đầu giường nơi nóng nhất, Từ Yến Chu cũng nhanh chóng nằm xuống bên cạnh nàng, cách ngăn tủ còn một khoảng đủ cho một người nữa.

Vì Từ Yến Chu là bệnh nhân nên nàng cũng không quá so đo với chàng, chờ ngày nào đó nhìn không vừa mắt sẽ ném cái tủ giường ra ngoài, vật to như vậy liền để trồng rau làm vườn.

Từ Yến Chu thổi tắt đèn, ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng của những bông tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ, thế nhưng chàng lại không tài nào ngủ được. Nghĩ lại trong lòng thầm xấu hổ, chỉ vì muốn thân cận hơn với Cố Diệu mà nghĩ ra biện pháp hèn hạ đến vậy, nếu Cố Diệu có tức giận cũng là việc không thể tránh khỏi.

Chàng biết mình sai rồi, bọn họ là phu thể vốn dĩ nên thẳng thắn thành thật với nhau, có sai nên nhận.

Từ Yến Chu lên tiếng: "A Diệu, nàng có biết vì sao ta lại đóng cái tủ lớn như vậy không, bởi vì cái giường này quá lớn, khả năng chúng ta sẽ mỗi người nằm một đầu, nhưng chúng ta là phu thê mà."

Phu thê.

Nhưng hai người còn chưa bái đường, chưa động phòng thì đâu được tính là phu thê. Chỉ vì dọc đường đi cùng nhau chung hoạn nạn, chiếu cố lẫn nhau, mới một chút tình cảm đó đã là vợ chồng?

Cố Diệu: "Phu thê...Huynh cảm thấy như thế nào mới là phu thê? Giống như chúng ta, cùng nhau ngủ một giường đã là phu thê?"

Từ Yến Chu: "Phu thê chính là lưỡng tình tương duyệt, trương cứu trong lúc hoạn nạn, sống bên nhau cho đến già."

Lưỡng tình tương duyệt, tương cứu lúc hoạn nạn.

Cố Diệu nhẩm lại hai lần, nội tâm đột nhiên có chút kích động, nàng vốn nghĩ mình sẽ nằm ở giữa, còn Từ Yến Chu nằm bên trong.

Rõ ràng Từ Yến Chu làm chuyện không cần thiết.

Cố Diệu: "Không có cái tủ này thì cũng không có chuyện mỗi người ngủ một bên, huynh không biết cuối giường sẽ bị lạnh à, bây giờ đóng cũng đã đóng rồi, ta chỉ muốn ném huynh lên ngủ trên cái tủ kia cho xong."

Trong khoảng thời gian ngắn Từ Yến Chu không biết phải nói gì, chàng dừng lại một chút rồi nói: "Vậy ta sẽ ngủ trên tủ giường, ta sai rồi, ta không nên đặt làm, nếu muốn làm cũng nên hỏi ý kiến của nàng trước mới phải, nàng đừng tức giận."

Tối nay chàng chịu khó ngủ trên tủ giường, tối mai sẽ quay lại.

Cố Diệu chỉ nói cho bõ giận mà thôi: "Quên đi, bên trên lạnh."

Từ Yến Chu rất giỏi nhận sai, nếu lần sau còn như vậy, sẽ không có chuyện dễ dàng bỏ qua như vậy,

Trong bóng tối, từ Yến Chu nhẹ nhàng kéo tay Cố Diệu: "A Diệu, sức khỏe của ta đã tốt hơn nhiều, ngủ một đêm cũng không sao, nàng không cần đau lòng cho ta."

Cố Diệu nhanh chóng rút tay về: "Nói rõ hay, ai thèm đau lòng cho huynh, nếu thân thể huynh đã tốt vậy thì ra hẳn giường gỗ bên ngoài mà ngủ, đúng lúc còn để lại ván giường."

Từ Yến Chu khô khan nói: "Thật ra cũng chưa khỏe hoàn toàn."

Chàng lại vụng trộm nắm lấy tay nàng, trong ổ chăn rất ấm áp, tay Cố Diệu cũng ấm. Từ Yến Chu rất thích không gian nhỏ hẹp thế này, sẽ tốt hơn nữa nếu chật thêm một chút, như vậy Cố Diệu sẽ chui vào trong lòng chàng mà ngủ.

-----

Chàng cũng thích ngủ trên giường gỗ, nhưng nếu được lựa chọn, chàng sẽ bổ đôi chiếc giường kia làm củi nấu cơm ngay.

Ngày hôm sau mới sáng sớm từ Yến Chu đã bổ củi ngoài sân, mà Từ Ấu Vi cũng đã thay xong quần áo, pha sẵn một túi nước mật ong, chờ Cố Diệu cùng nhau đi chợ.

Nàng ấy đứng dựa vào cửa quan sát huynh trưởng chẻ củi, tiếc hận nói: "Chiếc giường tốt như thế sao lại đem chặt làm củi nha." Muốn chẻ cũng nên chẻ cái tủ kia kìa.

Từ Yến Chu thẳng lưng: "Từ Ấu Vi, nhàn rỗi quá thì tới đây chẻ củi, nếu không thì biến vào nhà."

Từ Ấu Vi: "Ha, nhìn thôi cũng không được."

Từ Yến chu giơ tay chém xuống: "Không được."

Từ Ấu Vi chửi thầm, hung dữ cái gì chứ, có bản lĩnh chọc tẩu tử tức giận cũng đừng lấy nàng ra trút giận thử xem!

Nàng phủi tay: "Không cho nhìn thì không nhìn, muội đi thu dọn đồ, lát nữa cùng đi bán củi với tẩu tử."

Hôm nay là ngày họp chợ, Từ Yến Chu muốn làm việc bận bịu để giết thời gian, quên ngày hôm nay đi. Còn Từ Ấu Vi lại hứng thú bừng bừng đi thu dọn đồ đạc.

Than củi, muối, còn có hà bao và khăn tay được thêu lúc nhàn rỗi, tất cả đều được đặt vào trong giỏ, còn có lương khô và nước mật ong.

Từ Yến Chu thấy mà muốn đi.

"Ca ca, nếu lần trước huynh không cố chấp muốn đi hồ nước mặn, biết đâu lần này lại có thể đi bán than." Từ Ấu Vi cười cười: "Tốt nhất huynh vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà chẻ củi đi, cái giường lớn như vậy, đủ cho huynh chẻ hết hơn nửa ngày đấy."

Một búa chém xuống, khúc gỗ bị chẻ làm hai.

Từ Ấu Vi hoảng sợ: "Ta đi tìm tẩu tử."

Tuy rằng hôm qua tuyết rơi không dày lắm, nhưng vẫn rơi hết một ngày nên đường núi không dễ đi chút nào, Cố Diệu và Từ Ấu Vi lại còn đi ra ngoài từ sớm. Khi gánh đòn gánh đến thôn xóm, người trong chợ đã không còn lại bao nhiêu.

Người đi chợ lần này không nhiều bằng lần trước, hẳn là do tuyết rơi nên mọi người đều trốn trong nhà. Cố Diệu nhanh chóng nộp hai văn tiền làm quầy phí, tìm một chỗ đặt đòn gánh xuống.

Tuyết rơi nên than củi khá đắt hàng, đều được giữ nguyên giá, than đen thì hai văn, than trắng ba văn, người không có tiền sẽ lấy đồ vật đổi ngang. Lần trước Cố Diệu phải đứng đợi một lúc lâu, nhưng lúc này chỉ đứng một lát đã có khách lại hỏi mua ngay, so với lần trước bán tốt hơn rất nhiều, người đổi than cũng đông.

Nàng rất thích đổi ngang lấy đồ vậy, như vậy sẽ không cần phải đi lại nhiều chuyến, bây giờ nhà nào cũng không còn nhiều thứ tốt, dư lại nhiều nhất chính là lương thực, hạt lúa mì và thóc chưa xay thành gạo và hạt ngô chưa giã, đến cả khoai lang cũng để nguyên đất.

Người đến người đi khá nhiều, Cố Diệu không dám lén hỏi có ai mua muối như người bán tôm khô, đắn đo mã mới nghĩ ra một cách hay.

Không Phải Từ Ấu Vi đã thêu hà bao sao, nàng có thể đựng muối bên trong. Chỉ một túi nhỏ cũng phải được nửa cân, đổi nửa cân muối lấy nửa cân thịt, hơn nữa còn đổi được các loại lương thực khác.

Mấy món đồ thêu của Từ Ấu Vi không có ai hỏi mua, đó không phải vì nàng ấy thêu không tốt, chỉ là mọi người chỉ quan tâm đến việc ăn no mặc ấm, cầm một chiếc khăn tay, hay đeo một hà bao đẹp mắt là chuyện không cần thiết.

Nhưng nếu đựng muối bên trong, người qua đường nhìn một cái nếu để ý sẽ mua, nếu chướng mắt sẽ không đụng đến.

Cố Diệu bán muối cũng chọn người, nàng chuyên chọn những người có diện mạo đoan chính, ánh mắt không láo liên tò mò để đẩy mạnh tiêu thụ hà bao. Cuối cùng nàng cũng thật sự đã bán được mấy cái.

Muối mà nàng mang đi bán không có bao nhiêu, tổng cộng chỉ có mấy cân, đổ vào trong mười mấy cái hà bao đã bán hết rất nhanh. Một đám người bu lại hỏi mua hà bao, vừa nghe thấy một cái hà bao lấy mười văn, không ít người lắc đầu bỏ đi, số ít lại nhanh chóng nhận ra bộ mặt thật của hà bao kia.

Mua một cái hà bao sẽ được tặng kèm một chiếc khăn tay.

Đồ thêu của Từ Ấu Vi rất đẹp, những bông hoa được thêu trên khăn tay sống động như thật, người nhận được khăn cao hứng vô cùng, cho dù là người nào khi nhìn thấy món đồ xinh đẹp cũng sẽ vui vẻ.

Suốt một buổi sáng, than củi, muối, hà bao hay khăn tay đều được bán hết sạch. Phần lớn đều được đổi ngang lấy đồ vật khác, trả tiền mua đã ít lại càng ít hơn. Sau khi bán xong, Cố Diệu vẫn đếm một quan tiền giao cho Từ Ấu Vi.

Từ Ấu Vi không nhận: "Muội không lấy, bán hà bao vì muốn giúp đỡ mọi người, muội không lấy tiền."

Từ Áu Vi nhấc quang gánh, đồ trong giỏ nàng rất ít, tất cả đều trong gánh của Cộ Diệu.

Nàng nói: "Người một nhà còn phân biệt cái gì của ta ngươi, nếu tẩu tử muốn cho, chỉ cần đưa túi khoai lang cho muội chọn là được."

Cố Diệu: "Đồ muội thêu tất nhiên phải đưa cho muội."

"Nào có chuyện như vậy." Trên mặt Từ Ấu Vi đã được bôi đen cải trang, không còn xinh đẹp ưa nhìn như trước, nhưng khí chất vẫn còn đó, nàng nói: "Muội ăn cơm trong nhà, có phải cũng nên trả tiền không."

Từ Ấu Vi đã không muốn, Cố Diệu cũng không cố chấp nữa, hai người gánh đòn gánh chuẩn bị trở về thì đột nhiên có tiếng ồn ào ở đầu chợ.

Cố Diệu nhìn thấy một người đang ngồi trên lưng con ngựa cao lớn, mặc ngân giáp, khuôn mặt khá thật thà nhưng rất uy nghiêm. Nàng kéo tay áo Từ Ấu Vi, thấp giọng nói: "Lại đây."

Từ Ấu Vi cũng đã nhìn thấy, nháy mắt một cái liền sợ hãi, ngày Từ gia bị kiểm nhà cũng do một đám người mặc áo giáp xông vào, không nói không rằng bắt đầu lục tìm và đập phá đồ đạc.

Toàn bộ tôi tớ trong nhà bị trói lại, cả nha hoàn theo nàng từ nhỏ, quản gia bá bá chiếu cố nàng lớn lên, tất cả bọn họ không biết đã đi đâu.

Từ Ấu Vi gục đầu xuống, nàng muốn đi theo tẩu tử, sau đó bình yên về đến nhà. Nếu như bị phát hiện, nàng sẽ giữ chân quan binh, để cho tẩu tử chạy trước.

Nàng hiểu rõ nếu Chu Ninh Sâm để Trần Hả tới đón nàng, nhất định đã đoán được nàng không chết, cho dù bị bắt vào cung, chỉ cần từ từ lên kế hoạch, sớm muộn gì cũng có cơ hội trốn ra, trở về đoàn tụ với người nhà.

Nếu Chu Ninh Sâm muốn gặp nàng, thì chỉ cần một mình nàng là đủ. Từ Ấu Vi sờ sờ thanh đao trong người, an tâm hơn một chút.

Phía trước đang kiểm tra từng người, ngồi trên lưng ngựa là Lưu Vĩ Trạm, hắn đã mất nửa ngày để tìm kiếm trong những thôn phụ cận, căn bản không có tung tích của Từ gia. Sau đó hắn mới biết được ở đây đang họp chợ, Lưu Vĩ Trạm càng nghĩ càng cảm thấy người Từ gia rất có khả năng chạy tới chỗ này.

Từ Yến chu bị trọng thương, nếu không lương thực, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp kiếm đồ ăn, Vân thành không dám đến, thì chợ ở phụ cần là nơi tốt nhất.

Lưu Vĩ Trạm đã lật hết Vân Thành cũng không tìm được người, phỏng chừng chính là nơi này, hôm nay hắn nhất định sẽ bắt được người. Hắn lấy bức họa kiểm tra từng người một. Có chút may mắn vì hai huynh muội Từ gia lớn lên rất ưa nhìn, càng giúp hắn dễ dàng tra xét hơn. Chỉ cần hơi có chút tư sắc, Lưu Vĩ Trạm đều không buông tha, xác nhận không phải Từ Ấu Vi mới thả người đi.

Nghênh diện hắn là hai cái quang gánh, làn da đen nhánh, tướng mạo bình thường. Nhìn nhiều một chút đã cảm thấy chướng mắt, nhanh chóng vung tay: "Được rồi, đi đi."

Cố Diệu và Từ Ấu Vi cứ như vậy đi ra từ trong một đám quan binh, lòng bàn tay Từ Ấu Vi nhơm nhớp mồ hôi, nàng giữ vững quang gánh, tim vẫn còn đập thình thịch, nhìn thoáng qua bên cạnh đúng lúc Cố Diệu cũng liếc về phía nàng.

Trong chợ có rất ít người, chỉ một lát đã tra xong, không ít người vì tò mò mà đứng lại nhìn quan binh. Lưu Vĩ Trạm cau mày, tại sao trên chợ cũng không có, cứ thế này chỉ còn cách đi lục soát núi, Từ gia cũng không phải không có khả năng đang ẩn nấp trên núi.

Muốn tránh mặt quan binh, chỉ có thể trốn trong núi sâu, nhưng trong núi không có đồ ăn thức uống, trời lại lạnh như vậy, hơn nữa còn phải chăm sóc một người bị thương, làm thế nào để chống đỡ vậy.

Hắn không quan tâm đến chuyện sống chết của Từ Yến Chu, chỉ cần đem được Từ Ấu Vi trở về hoàn chỉnh là được rồi. Khi phát hiện ra thi thể của Lý Thành Lượng ở Dự Châu, Hoàng thượng đã nổi giận, nếu còn không tìm được người, hắn sẽ không thể ngồi yên trên ghế tướng quân này.

Lưu Vĩ Trạm thở dài, hà hơi thành một đóa sương trắng, chậm rãi tan biến trong khoảng không. Ngày lạnh như vậy phải tìm người, thật không phải công việc nhẹ nhàng.

Cưỡi ngựa xuyên qua đám người, thanh âm cứng rắn: "Ngày mai bắt đầu lục soát núi, ta không tin không bắt được người."

Đoán chừng đám người Từ Yến Chu sống cũng không mấy dễ chịu, một phủ tướng quân rộng lớn đã bị đạp đổ, bây giờ chỉ còn lại một nắm đất bỏ phế. Từng được ăn sung mặc sướng, hiện tại xem chừng chỉ có thể trốn trong một sơn động nào đó, cắn rễ cỏ uống nước tuyết sống qua ngày.

Lưu Vĩ trạm chậc lưỡi, một thiên kim chịu qua khổ nạn, nói không chừng còn phải thỉnh cầu hắn mang nàng trở về. Thật đáng thương, sớm biết như vậy còn chạy làm cái gì.

Cố Diệu yên lặng nhìn Lưu Vĩ Trạm cưỡi ngựa rời đi, rồi mới nói: "Chúng ta về thôi."

Đi được một đoạn xa, Từ Ấu Vi mới thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi làm muội sợ muốn chết."

Cứ như thể bọn họ đang đi trên mũi dao vậy, nếu Lưu Vĩ Trạm yêu cầu họ đứng lại và lau vết than trên mặt, nhiều người vây lại như thế, bọn họ tuyệt đối không thể chạy thoát.

Cố Diệu an ủi: "Đừng sợ, không phải ổn rồi sao."

Cải trang một chút, Từ Ấu Vi như biến thành một người khac, thậm chí Lưu Vĩ Trạm còn khinh thường không muốn nhìn các nàng nhiều thêm. Người hắn nhắm tới đều là quốc sắc thiên hương, cũng không biết có tìm được hay không.

Nhưng mà, hắn lại muốn lục soát núi.

Bọn họ ở Ngọc Khê Sơn, chỉ cần leo đến giữa sườn núi đã có thể nhìn thấy thôn xóm nhà cửa, nàng thật sự sợ Lưu Vĩ Trạm phóng hỏa thiêu trụi ngọn núi, bức họ phải đi ra.

Nếu chỉ có nhà bọn họ trong núi thì tốt rồi, nhưng ở đó còn có những thôn dân khác. Người trong thôn đã giúp Từ gia rất nhiều, các nàng không thể lấy oán trả ơn mà làm hại bọn họ.

Về đến nhà, Cố Diệu đem chuyện gặp quan binh nói cho mọi người.

Cố Diệu: "Ta và Ấu Vi cải trang nên mấy người kia không nhận ra một chút nào, nhưng lại nghe hắn nói, ngày mai sẽ lục soát trong núi."

Chu Ninh Sâm không tìm được Từ Ấu Vi sẽ nhất quyết chưa dừng lại, Cố Diệu không hiểu được đầu óc tên cẩu hoàng đế này đang nghĩ cái gì. Hãm hại Từ Yến Chu, đoạt binh quyền, thậm chí còn hại chàng bị trọng thương, xét nhà, phạt Từ gia đi lưu đày, nhưng lại muốn Từ Ấu Vi tiến cung?

Mặt mũi đâu.

Cố Diệu vỗ bả vai Lư thị: "Mẫu thân đừng quá lo lắng, dù sao con cũng biết trước được chúng có ý định soát núi, chúng ta sớm chuẩn bị một chút."

Từ Yến Nam xách kiếm gỗ và ná được huynh trưởng làm cho: "Đúng, bọn chúng muốn soát núi, ta liền đuổi chúng đi!"

Từ Yến Chu mắt nhìn ná rồi nói: "Bắt giặc phải bắt vua trước."

Trong làn mưa to ngày đó, chàng nhìn thấy ngân giáp thiết kỵ đạp nước mà đi, Từ Yến Chu đã cảm thấy người cầm đầu có vài phần quen mắt, nhưng không nhận ra được đó là ai, phải bắt hắn đầu tiên.

Từ Yến Chu: "Ta đến chỗ thợ một một chuyến, làm ít đồ."

Cố Diệu: "Ta cũng đi...Huynh xem có nên nói cho người trong thôn một tiếng không."

Từ Yến Chu lắc đầu: "Xong chuyện này rồi nói sau, nếu bất hạnh bị bắt lại, cũng không nên liên lụy đến bọn họ.

Cố Diệu gật đầu: "Được."

Hai người đến nhà thợ mộc, khiến thợ mộc phải trừng lớn mắt: "Không phải các ngươi muốn trả lại tủ giường chứ, đã thỏa thuận rồi đó, không cho trả."

Người này, trước thì nhất định phải đóng, bây giờ lại tìm tới cửa.

Từ Yến Chu: "Không phải đến trả tủ, lần này tới muốn nhờ ngài làm giúp ít đồ, tiền công vẫn dùng thỏ để trả."

Thợ mộc đã được ăn thịt mấy ngày, có thêm thỏ không còn gì tốt hơn, hắn hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì? Tay nghề của ta rất tốt, đảm bảo làm được cho ngươi."

Từ Yến Chu: "Ta muốn làm một cây cung nỏ."

Thợ mộc ngẩng đầu nhìn Cố Diệu, phu quân ngươi muốn làm loạn, ngươi không có ý kiến gì sao?

Cố Diệu: "Nếu có thể thì làm luôn hai cái, hoàn thành trong đêm nay."

Thợ mộc cau mày: "...Cung tên săn thú bình thường thì còn được, ngươi bảo ta làm sao chế nhanh cái cung nỏ chứ."

Cố Diệu: "Nhưng vừa nãy ngươi đã đảm bảo sẽ làm được mà."

"Đó là đồ bình thường! Bình thường! Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đóng thêm một cái tủ giường." Không phải tủ giường thì cũng nên là mấy đồ thực dụng như ván giặt đồ, cung nỏ, ai mà biết phải làm thế nào.

Từ Yến Chu: "...Nếu có bản vẽ thì sao, ta sẽ vẽ."

Thợ mộc phủi mùn cưa trên dao bào: "Cũng được, không phải ta thổi phồng, nhưng nếu không có ta sẽ không làm được gì đâu."

Từ Yến Chu bắt đầu vẻ bản mẫu, chàng vốn là đại tướng quân, tất cả binh khí trong quân doanh đều đã từng qua tay chàng, muốn đứng từ xa vẫn có thể đả thương người, chỉ có thể dùng cung nỏ.

Khi bản mẫu được vẽ xong, thợ mộc liền cảm thán: "Tinh diệu tuyệt luân*! Có thể làm."

(*Tinh xảo)

Từ Yến Chu: "...Có thể thì bắt tay vào làm đi."

Thợ mộc cười tủm tỉm thu bản vẽ lại: "Nhưng gỗ bình thường không thể làm được, ngươi vào trong núi tìm một cây có thân màu sẫm chặt nó về đây, cây đó thân gỗ rất cứng rắn, vừa làm nỏ vừa làm được cả mũi tên."

Lúc Từ Yến Chu khiêng gỗ về thì trời đã tối, bọn họ chỉ có đêm nay để chuẩn bị.

Thợ mộc: "Ngươi yên tâm đi, không làm xong hai cái nhưng nhất định có thể xong một cái, nếu ngươi không yên lòng, thì cứ ở đây mà đợi."

Chàng liền đem ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh thợ mộc, khiến hắn ngẩn người, thật sự đợi nha: "Quên đi, muốn đợi thì cứ đợi."

Cung nỏ có thể một phát bắn được ba tên, bên trong có rất nhiều cơ quan nhỏ, sai một cái cũng không được.

Thợ một cúi đầu đục lỗ, đột nhiên nhớ tới lời dặn của trưởng thôn: "Người nhà này không giống người thường, ai cũng có thời điểm gặp rủi ro, có thể giúp được gì thì giúp."

Lúc trước bọn họ cũng nhờ ân huệ của Từ tướng quân mới có thể sống yên ổn như hiện tại. Cho nên thợ mộc càng nghiêm túc làm, chỗ nào không chắc chắn liền hỏi Từ Yến Chu. Suốt cả đêm, rốt cuộc cũng hoàn thành một cái nỏ màu đen cùng ba mươi mũi tên nhọn.

Thợ mộc mệt đến không thở ra hơi, hắn thều thào nói: "Ngươi xem thử đi, không được để còn sửa."

Từ Yến Chu vào rừng một chuyến, lúc trở về đã xách theo ba con thỏ.

Thợ mộc cười đến nỗi không thấy mắt: "Dùng tốt không?"

Từ Yến Chu gật đầu: "Dùng rất tốt, đa tạ."

Thợ mộc lắc đầu: "Không cần, ta làm vì mấy con thỏ thôi."

Từ Yến Chu cõng cung nhỏ về nhà, Cố Diệu cả một đêm không ngủ, nàng pha cho Từ Yến Chu một bát nước mật ong, bên trong nhỏ thêm năm giọt linh tuyền: "Huynh nhanh uống chút nước đi."

Từ Yến Chu cho rằng đó là nước bình thường, nếm một ngụm lại thấy ngọt, Cố Diệu thích uống cái này nhất: "Nàng uống đi."

Cố Diệu: "Cho huynh uống thì cứ uống đi, lằng nhằng cái gì."

Từ Yến Chu nghe lời, ngoan ngoãn uống hết bát nước, cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

Cố Diệu: "Ta đã nói với mẫu thân để bọn họ ở nhà, chúng ta dẫn theo Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn đi theo."

Từ Yến Chu nhìn về phía nàng: "Nàng cũng ở nhà đi."

Cố Diệu: "Ta không muốn, nếu ta đi còn có thể hỗ trợ huynh một chút, thanh đao ta lấy được lần trước vẫn còn đó, nhất định sẽ không kéo phiền phức cho huynh, bọn chúng không biết khi nào sẽ lên đây, chúng ta phải nhanh chóng mai phục trước."

Từ Yến Chu nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "A Diệu, nàng vẫn luôn bắt ta phải nghe lời, lần này nàng cũng nên nghe lời ta một lần được không?"

Cố Diệu vỗ vỗ lưng chàng: "Hai chúng ta không phải phu thê sao? Phải đồng cam cộng khổ với nhau nha."

Editor: Tui đã trở lại sau những ngày dài chìm đắm trong Tết nhất :))))

Lì xì năm mới bằng một chương dài thiệt dài, chúc các nàng năm mới an khang nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro