Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây không phải lần đầu tiên Giang Vũ Mạt ngồi xe của Đoạn Dã.

Trước đó không lâu Đoạn Dã đột nhiên đi xe máy tới tìm cô, dù Giang Vũ Mạt là người ngoài nghề vừa nhìn cũng biết chiếc xe máy này không phải bình thường. Kiểu dáng cá tính mạnh mẽ, toàn thân chỉ có hai màu sắc, màu đen cùng màu bạc...... Cô nghe người khác nói, này xe có giá trị mấy vạn tệ.

Từ khi Đoạn Dã đi chiếc xe này, liền có lời đồn cậu là phú nhị đại.

Đoạn Dã người gốc ở Ninh thành, Giang Vũ Mạt cũng vậy.

Hai người là bạn học từ cấp hai, Đoạn Dã gia cảnh thế nào Giang Vũ Mạt vẫn biết một chút. Không nghèo không phú là một gia đình bình thường, còn là gia đình đơn thân. Đoạn Dã sống với mẹ, mẹ cậu ta mở một cửa hàng quần áo ở phố đi bộ, cô từng gặp qua mẹ của cậu, Đoạn Dã lớn lên rất giống mẹ, mẹ Đoạn có một bộ tóc làm xoăn bị hỏng, luôn cầm theo ví da màu đen đi ra ngoài đánh bài, Giang Vũ Mạt lần đó gặp khi đi nơi đánh bài tìm mẹ Giang lấy chìa khóa.

Lúc ấy mẹ Đoạn ngồi ở một bên bàn khác đánh bài, Giang Vũ Mạt sở dĩ chú ý tới, bởi vì ngón tay mẹ Đoạn kẹp một điếu thuốc lá.

Ninh Thành địa phương nhỏ, hút thuốc trên cơ bản đều là đàn ông, cũng có phụ nữ hút thuốc, chủ yếu là phụ nữ trẻ tuổi bất cần, phụ nữ trung niên hơi lớn tuổi sẽ có chút xấu hổ, rất ít sẽ ở bên ngoài hút thuốc.

Giang Vũ Mạt cầm chìa khóa ra tới cửa liền đụng phải Đoạn Dã.

Đoạn Dã là tới tìm mẹ cậu ta.

Lúc ấy Đoạn Dã còn có chút kinh ngạc, hỏi cô tới nơi này làm cái gì.

Giang Vũ Mạt nói, tìm mẹ lấy chìa khóa, cậu thì sao?

Đoạn Dã cười, lộ ra răng trắng, thoạt nhìn không còn chút hung dữ như mọi khi, tớ cũng tìm mẹ.

Hai người đều nở nụ cười. Ở Ninh Thành đây như trở thành một phong tục tập quán vậy, dân bản xứ thích ăn thích uống, thích đánh bài, nơi nào sinh ý tốt nhất, nhất định là sòng bài rồi.

Cô quay đầu lại xem, hỏi người nào là mẹ cậu?

Cậu trả lời, người đang hút kia.

Mẹ Đoạn nghiện thuốc lá nặng, cơ hồ không rời tay, không biết có phải hay không nguyên vì nguyên nhân này, Đoạn Dã những gì học sinh không được làm cậu đều dính vào, duy chỉ có hút thuốc lá là không.

......

Giang Vũ Mạt từng hỏi Đoạn Dã, xe ở đâu mà có.

Đoạn Dã nói là người khác đánh cuộc thua cho cậu.

Mùa hè 5 giờ chiều vẫn còn nhiệt nóng, nhưng phía sau xe máy, gió thổi thế nhưng cũng có chút mát mẻ. Giang Vũ Mạt có thể ngửi mùi trên người Đoạn Dã, không có hương nước hoa Cologne nư trong tiểu thuyết miêu tả, nhưng cũng không khó ngửi, Giang Vũ Mạt không ngừng một lần nghĩ tới, nếu Đoạn Dã hút thuốc, vậy bọn họ khẳng định không thể bên nhau.

Cô không thích người hút thuốc.

Mùi thuốc lá không phải rất mê người như trong tiểu thuyết miêu tả, ngược lại mùi rất khó ngửi, mấy bác mấy chú hàng xóm cạnh nhà cô chính là kẻ nghiện thuốc, mỗi khi mở miệng ra quả thực là muốn mạng người.

Có đôi khi trong lòng Giang Vũ Mạt rất rõ ràng, cuộc sống của cô sinh động như vậy, có liên quan tới Đoạn Dã.

Cô cảm thấy, không có ai có thể ngăn cản.

Không có Đoạn Dã, cuộc sống của cô sẽ rất nhàm chán, dù sao có ba mẹ, có trường học, có bằng hữu, nhưng thời điểm nghỉ lễ, cô hoặc là ngốc tại trong nhà, hoặc là cũng chỉ có thể cùng bạn bè đi dạo phố ăn cái gì.

Khi bọn họ tới cửa tiệm cơm, Nhan Tình cùng Tôn Mộng Đình còn chưa tới.

Giang Vũ Mạt đem mũ bảo hiểm trả lại Đoạn Dã.

Đoạn Dã có hai cái mũ bảo hiểm, một cái màu đen, một cái hồng nhạt.

Màu hồng nhạt tất nhiên là của Giang Vũ Mạt, của riêng mình cô.

Dừng xe khóa kỹ, Đoạn Dã nhìn về phía Giang Vũ Mạt, cô cầm một chiếc gương nhỏ sửa sang lại tóc, ánh mắt cậu chuyên chú chỉ dừng lại ở trên người cô. Giang Vũ Mạt chú ý tới, cùng Đoạn Dã bốn mắt nhìn nhau, cậu dời đi tầm mắt, thấp giọng hỏi nói: "Hôm nay cậu có thể chơi đến mấy giờ?"

Cha mẹ Giang quản cô khá nghiêm, những ngày đi học, thứ hai đến thứ sáu đều phải học tiết tự học buổi tối, lớp 10, lớp 11 tự học buổi tối đến 9h, cha mẹ Giang đều thay phiên nhau đến đón Giang Vũ Mạt tan học. Những ngày không phải tự học, nhà Giang Vũ Mạt có giờ giới nghiêm, đi chơi đến 8 giờ phải về nhà.

Ở phương diện khác mà nói, cha mẹ Giang quản cũng không phải quá nghiêm khắc, Đoạn Dã công khai như thế, nơi này nhỏ như vậy, bọn họ cũng đều biết có nam sinh theo đuổi con gái mình, hai người âm thầm hỏi thăm một phen, lại lén lút theo dõi vài lần, phát hiện Đoạn Dã cùng con gái cũng không có tiếp xúc gì quá mức, hơn nữa thành tích học tập của con gái cũng không thụt lùi, lúc này mới yên tâm. Mấy đứa nhóc 16,17 tuổi, phương diện này bọn họ cũng không dám quản được quá nghiêm khắc, sợ bị phản ứng ngược lại.

Chú nhỏ của Giang Mạt Vũ là chủ nhiệm lớp cấp 2, có bao nhiêu năm kinh nghiệm dạy học, hai vợ chồng Giang gia cũng đi hỏi kinh nghiệm, chú nhỏ chỉ nói, cấp 2 quan tâm một chút nói không chừng còn hữu dụng, mấy đứa nhóc choai choai cấp 3, chỉ cần không làm ra chuyện gì đại sự khác người, người lớn trong nhà cũng chả quản được cái gì. Có những đứa trẻ, thời kỳ phản nghịch luôn cùng người lớn đối nghịch, đáng ra chỉ có ba phần cảm tình, bị người nhà, giáo viên một mực ngăn cách, biến thành mười phần...... Đương nhiên, bọn họ sở dĩ không quản như vậy, vẫn là xuất phát từ hiểu biết cùng tín nhiệm đối với Giang Vũ Mạt.

Đứa trẻ nhà mình là một đứa trẻ biết chừng mực.

Giang Vũ Mạt thoải mái hào phóng, "Không biết, nhưng mà tớ không thể đi quá 10 giờ đêm, quá 10 giờ cha mẹ tớ chắc chắn sẽ đi tìm."

Dù là sinh nhật cũng không thể quá làm bừa.

Cha mẹ biết cô hôm nay cùng bạn bè ăn sinh nhật, giờ giới nghiêm chắc chắn không phải 8 giờ, muộn hơn 2 giờ...... Giang Vũ Mạt thầm đánh giá đấy chính là giới hạn của cha mẹ mình rồi.

Thần sắc Đoạn Dã cũng không biết là vui mừng hay thất vọng "Được, trước 10 giờ tớ đưa cậu về ."

"Ăn cơm xong sẽ đi hát à?" Giang Vũ Mạt thuận miệng hỏi.

Mấy việc làm trong sinh nhật cũng chỉ có thế.

Ăn cơm, xem phim, ca hát.

Gần đây không có phim nào hay, quan hệ của cô cùng Đoạn Dã chưa thân thiết đến mức đi xem phim riêng với nhau.

Đoạn Dã ừ một tiếng, "Cậu không muốn đi à?"

Giang Vũ Mạt lắc đầu, "Không."

Thời điểm hai người nói chuyện, Nhan Tình cùng Tôn Mộng Đình liền đến, vừa xuống xe Nhan Tình liền tức giận phun trào: "Ninh Thành vậy mà có thời điểm kẹt xe, tắc khu phố bắc mất vài phút...... Trời ạ, ông chú tài xế rõ keo kiệt, cũng không đồng ý mở điều hòa, chỉ hạ kính cửa xe xuống, nóng chết tớ rồi."

Giang Vũ Mạt đi qua, tay trái kéo Nhan Tình, tay phải kéo Tôn Mộng Đình, đi theo Đoạn Dã vào tiệm cơm.

Này tiệm cơm cũng coi như có chút danh tiếng, là của nhà một người bạn Đoạn Dã mở.

Vào ghế lô, đã có mười mấy người ngồi.

"Đoạn ca."

"Đoạn ca! Tới, anh đến gọi món ăn đi!"

"Quách Thế Siêu đầu ngươi bị rỉ sắt à, chị dâu tới đương nhiên là chị dâu gọi món ăn......"

Giang Vũ Mạt bỗng nhiên bị gọi như vậy, mỗi câu đều làm cô ngượng ngùng cuộn tròn ngón chân lại.

Cũng may nghe nhiều, trong lòng cũng không gợn sóng, cũng sẽ không thấy nổi da gà.

Xưng hô của cô hiện tại, không kể tên cũng có mấy cái: Phụ nữ của Đoạn ca, chị dâu Đoạn, chị dâu, Mạt tỷ.

Muốn bao nhiêu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ!

Rõ ràng những người gọi Mạt tỷ so với cô còn lớn tuổi hơn!!

Đoạn Dã nhìn cô một cái, tựa hồ nhìn ra cô không thích gọi món ăn, vươn tay tiếp nhận thực đơn trong tay Quách Thế Siêu, thấp giọng nói: "Để tôi gọi."

Mọi người đều tự giác mà đem vị trí bên cạnh Đoạn Dã để lại cho Giang Vũ Mạt.

Giang Vũ Mạt cũng đành phải ngồi xuống.

Đoạn Dã một bên nhìn thực đơn, một bên đầu cũng chưa nâng nói: "Triệu Chính, mày đem điều hòa chỉnh một chút, đừng cho quay về hướng chúng ta."

Chính xác là, không cần hướng về phía Giang Vũ Mạt .

Ai cũng đều hiểu.

Quách Thế Siêu tiện cười, "Đoạn ca thật cẩn thận, chị dâu không thua thiệt không thua thiệt ha."

Đoạn Dã không đáp lại, quay sang hỏi Giang Vũ Mạt, "Cậu ăn thịt ếch không?"

Giang Vũ Mạt: "Đều được, tớ có thể ăn."

Đoạn Dã gạch một cái ở phía dưới mục lẩu ếch.

Giang Vũ Mạt cũng sát lại gần, có thể do nghe Đoạn Dã đọc tên món ăn gợi lên con sâu thèm ăn trong bụng.

Ai kêu cậu gọi gì mà lẩu ếch, gì mà thịt luộc......

Đoạn Dã sau khi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trên tay vẫn còn chút mùi của nước rửa tay.

Diện mạo của cậu không thể nói anh tuấn, cũng không thể chỉ dùng đẹp trai để hình dung.

Ở cậu có...... khí chất mà nam sinh tuổi này không có.

Giang Vũ Mạt cũng không nói lên được. Chị họ Nhan Tình gặp qua Đoạn Dã một lần, chị ấy nói, Đoạn Dã có một gương mặt của phản diện, cậu ta nếu làm diễn viên, nhất định không được diễn vai nam chính.

Đoạn Dã cũng không phải loại người chính trực, hiền lành.

Nhưng mà cái người trời sinh vốn vai phản diện này, hiện tại trong miệng nói ra đều là "Ăn bánh hoa quế không" "Sủi cảo chiên ở đây cũng không tệ"......

Trong ví tiền của Giang Vũ Mạt có 500 tệ cha mẹ cho.

Đây là tiền sinh nhật cha mẹ cho cô để mời bạn bè ăn.

Ngoài 500 tệ đó cô còn lấy thêm 500 tệ từ trong quỹ đen nhỏ của mình, tổng cộng được 1000 tệ.

Nhưng mà cô biết, Đoạn Dã sẽ không để cô trả tiền.

Giang Vũ Mạt do dự, nên gọi bánh hoa quế hay lấy bánh dày đường đỏ.

Đoạn Dã trực tiếp bàn tay vung gọi cả 2 món lên.

Hôm nay có mười mấy người đến dự sinh nhật cô.

Có bạn học của Đoạn Dã, có bạn bè của Giang Vũ Mạt...... Đều là những người cô có quen biết.

Khi hai người đang thương lượng gọi món nào, đột nhiên nghe được Quách Thế Siêu nói: "Đoạn ca Mạt tỷ nhìn đây! Nhìn em!"

Đoạn Dã cùng Giang Vũ Mạt đồng thời ngẩng đầu lên nhìn qua.

Quách Thế Siêu cầm máy ảnh kỹ thuật số trong tay, hướng phía bọn họ chụp một cái. Máy ảnh này là cậu ta mượn từ họ hàng, không phải loại cũ, có thể xem ảnh vừa chụp trực tiếp trên màn hình máy để chọn xóa hay lưu lại ảnh. Quách Thế Siêu ấn vài nút trên màn hình, Triệu Chính bên cạnh cũng sán lại, hai người xem lại ảnh chụp. Trong ảnh, Đoạn Dã cùng Giang Vũ Mạt dựa sát gần nhau, trên mặt Giang Vũ Mạt nụ cười chưa kịp thu, còn thấp thoáng núm đồng tiền xinh xắn.

Đoạn Dã khuôn mặt luôn không có biểu tình gì, thật ra cũng không cười, nhưng bất giác khiến cho người khác cảm thấy biểu tình của cậu ta rất ôn hòa.

Đây là bức ảnh đầu tiên của họ.

Quách Thế Siêu không tự chủ được hát: "Em ở bên trái tôi sát bên phải, bức ảnh đầu tiên không dám quá thân mật......" (*)

(*) Bài hát "Hai chúng ta"

Mọi người đều xúm lại xem ảnh chụp.

Triệu Chính vẫn là fan của Đoạn Dã "Đoạn ca cùng chị dâu thật quá xứng đôi, hai người không kết hôn thật sự đáng tiếc! Đoạn ca, về sau anh kết hôn, tiền mừng của em một vạn!"

Bạn bè Đoạn Dã thấy không khí không tệ cũng hùa vào trêu chọc.

Đoạn Dã liếc mắt nhìn Giang Vũ Mạt một cái, không biết cô có phản cảm hay không, liếc mắt cảnh cáo mấy tên bạn.

Nhưng mà sâu trong nội tâm cậu đang bị một câu "Về sau kết hôn" kích thích.

Mấy cậu trai cũng không dám lỗ mãng, rốt cuộc trong lòng bọn họ đều rõ ràng, Đoạn ca chỉ là lão nhị, Mạt tỷ mới chính là lão đại.

Đoạn ca a, cái gì cũng tốt, ngừa ngầu vừa đẹp trai, nhưng ở trước mặt Giang Vũ Mạt lại vô cùng cẩn thận, nói một câu cũng sợ giọng nói lớn dọa cô.

Nhất chấn phu cương (*), bọn họ trước khi chết có thể thấy không?

(*) thành ngữ, ý nói phát huy bản lĩnh người làm chồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro