Chương 1: Vị này tổng tài thật sự rất bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shynn

---------------------------------------

(1)Gia gia: ông nội

(2)Bá đạo: độc tài, chuyên chế

(3)Tà mị cuồng quyến: thất thường, ngông cuồng, nóng nảy (còn có nghĩa khác là ngay thẳng, chính trực)

(4)Sủng nịnh: cưng chiều, sủng ái

(5)Ngược luyến tình thâm: ngược tâm :v

(6)Gia huấn: lời giáo huấn trong gia đình

(7)Trung khuyển: trung thành/dốc lòng với người yêu

(8)Chân ái: tình yêu đích thực

(9)Thiện lương: hiền lành, tốt bụng, nhân hậu

(10)Ngọa tào: đây là một cách chơi chữ đồng âm của người trung quốc, Ngã thảo, Ngã kháo (mẹ kiếp gì gì đó...) 

Chương 1: Vị này tổng tài thực sự rất bình thường

Tiêu Dư An là một gã tổng tài.

Đại khái bởi vì hắn gia gia(1), ba ba đều là bá đạo(2) tổng tài, cho nên gia đình hắn vẫn luôn muốn bồi dưỡng hắn thành một gã bá đạo tổng tài. 

Một gã bá đạo tổng tài, thứ nhất phải đẹp trai nhiều tiền, thứ hai muốn tà mị cuồng quyến(3), thứ ba cần sủng nịnh(4) người yêu, thứ tư biết ngược luyến tình thâm(5), thứ năm học thuộc tổng tài trích dẫn ba trăm câu.

Đáng tiếc Tiêu Dư An chỉ có thể làm được điều thứ nhất.

Thế nhưng không quan hệ, Tiêu gia tin tưởng bọn họ có thể đem Tiêu Dư An rèn luyện thành một gã khiến tất cả nữ nhân rung động, làm tất cả nam nhân ghen tỵ, đi đến chỗ nào chỗ nấy đều tản ra nguy hiểm hormone - gọi tắt Hormone di động! 

Bá! Đạo! Tổng! Tài!

Tiêu gia có vài câu gia huấn như này

Không có gì là tiền không thể giải quyết, nếu có, đó chính là gấp hai lần tiền! 

Cùng với, có tiền liền muốn làm gì thì làm a!!!

Nhìn hai câu gia huấn hùng hồn, dõng dạc đến độ kẻ phấn chấn, người rơi lệ, chắc hẳn mọi người đều có thể hình dung Tiêu gia muốn biến Tiêu Dư An thành một vị tổng tài như thế nào.

Thế nhưng bản thân Tiêu Dư An cũng không quá có thể hiểu được, hắn nghĩ làm một vị trung khuyển(7) ấm nam cũng tốt vô cùng.

Người nhà nói, này nhất định là bởi vì hắn chưa gặp phải chân ái(8).

Chân ái của hắn, không thể là bạch phú mỹ, nhất định phải là tiểu thị dân, tốt nhất là Tiêu gia hạ tầng nhân viên, nàng không cần xinh đẹp, nhưng nhất định phải "thiện lương"(9), phải mang "hào quang thánh mẫu"; đối tình địch phải dùng tình cảm, lý lẽ, tuyệt đối không thể có ý xấu; đối nam phụ phải khó lòng cự tuyệt, lưu lộ không đành; đối địch nhân phải hoàn! toàn! không! có! báo! thù! tâm! lí! ; thỉnh thoảng lên phố nhặt mèo hoang, chó lạc, lại càng perfect!

Tiêu Dư An ngày hôm đó tan tầm, liền gặp được một cô như vậy. 

Thật,sự, đã, gặp. 

Bởi vì cô nàng kia ở công ty đại sảnh chạy gấp, đụng phải hắn. Rầm rầm uỳnh ngã xuống mặt đất, nước mắt lưng tròng, trong tay chậu hoa cũng rớt bể, Tiêu Dư An liền vội vàng đem người đỡ dậy: 

"Xin lỗi, này chậu hoa bao nhiêu tiền, ta đền cho ngươi."

Vậy mà cô nàng lại vung tay, tức giận nói: 

"Ai muốn tiền của ngươi! Các ngươi kẻ có tiền cho là tiền có thể mua được tất cả sao? Ngươi phải nói xin lỗi ta!"

? ? ?

Thế nhưng ta nói xin lỗi a, Tiêu Dư An nghĩ thầm, hơn nữa ngươi mới là người đụng vào ta trước a.

 "Xin lỗi." 

Tiêu Dư An nghĩ này cô nàng tai có thể có chút vấn đề, vậy nên lại nói một lần, để biểu đạt áy náy rõ ràng hơn, Tiêu Dư An móc ví ra, 

"Bao nhiêu tiền, ta đền cho ngươi."

 "Ai cần tiền của ngươi!" 

Nàng kia một tay hất văng ví tiền của hắn.

??? Oa, nàng quả thật và một đám đẹp đẽ tao hàng ngoài kia không giống nhau, thật thanh thuần không làm bộ nha ~ 

Thân là một bá đạo tổng tài, Tiêu Dư An nguyên bản phải nghĩ là như vậy.

Thế nhưng Tiêu Dư An chỉ cảm thấy cô nàng này đầu óc có bệnh, hắn nhặt về ví tiền, nghĩ đến ai đó từng nhận xét "nói chuyện với bệnh thần kinh có khả năng bị truyền nhiễm" , đi càng nhanh.

Sau khi Tiêu gia biết đến toàn bộ câu chuyện, nghĩ có lẽ do style này không thích hợp với Tiêu Dư An, vì vậy an bài cho hắn một tiệc rượu.

Tiêu Dư An ở bữa tiệc này gặp phải một vị thiên kim đại tiểu thư. 

Vị này thiên kim đại tiểu thư tên là: Lâm · Điệp Băng Tử Phách Ly Dạ Hoàng · Linh.

Tiêu Dư An không quá muốn đi, hắn nghĩ một người Trung Quốc bình thường chắc chắn sẽ không đặt ra loại này không thể giải nghĩa tên.

Thế nhưng người trong nhà ép buộc, Tiêu Dư An phải đi.

Tiêu Dư An nhìn thấy Lâm · Điệp Băng Tử Phách Ly Dạ Hoàng · Linh tiểu thư ý nghĩ đầu tiên là: 

Ngọa tào(10), thật có người dám đem tóc của mình nhuộm thành bảy màu nhan sắc a.

Ở thời đại mà nhuộm tóc thành rụng tóc suy ra hói đầu này, vị này phong cách thật khiến người đau lòng, kẻ khiếp sợ ! Đã hói đầu mà còn nhìn quả đầu này phải có nhiêu bi phẫn a!

Vị này Lâm · Điệp Băng Tử Phách Ly Dạ Hoàng · Linh tiểu thư, nàng băng thanh ngọc khiết, nàng cao cao tại thượng, nàng 14 tuổi lấy được bằng tiến sĩ, nàng tinh thông cầm kỳ thư họa, nàng trên trán có bỉ ngạn hoa ấn ký, nàng nở nụ cười...

Oh, thật may mắn vì khi nàng nở nụ cười không có cánh hoa rơi xuống, nếu không các nhà tư tưởng tôn sùng duy vật học chủ nghĩa sẽ khóc ngất ở WC a.

Đối mặt như thế một vị hồn nhiên, mỹ lệ, thông tuệ thiếu nữ, Tiêu Dư An chỉ nói hai chữ.

"Cáo từ."

Người trong Tiêu gia rất đau lòng, là loại này trái tim quặn thắt, vô cùng đau nhức.

Nữ nhân như vậy cũng chướng mắt, Tiêu Dư An ngươi tới cùng thích cái dạng gì!

Đột nhiên! 

Tiêu gia mạnh phản ứng kịp!

Ngọa tào, Tiêu Dư An hắn...

Hắn! Có! Khả! Năng! Là! Một! Gay!

... Tiêu Dư An ban đầu tưởng nói mình thích người bình thường một chút, thế nhưng nếu Tiêu gia đều như thế quả đoán kết luận, Tiêu Dư An nhất thời cũng lười phản bác.

Bởi vì hắn không có thích qua nữ nhân, cũng không có thích qua nam nhân.

Có khi hắn là gay thật.

Vậy nên cũng chẳng có gì bất ngờ khi ...hắn lại gặp một thụ. 

-----------------------------------

Cũng không biết này có được gọi là edit không nữa, :v mà thôi kệ vậy, lần đầu làm nên được thì mọi người cho xin chút ý kiến nhé. (được ủng hộ càng tốt để có mình hứng làm, khụ). Không biết có làm đến end được không, nhưng sẽ cố gắng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro