Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nguyên Tĩnh lôi kéo tay con trai, đem hắn bảo hộ sau lưng bước nhanh vào bếp, co quắp đứng cạnh bàn ăn, vẻ mặt cười làm lành nói: "Vất vả..."

Tô Hủ xua xua tay, biết mình càng giải thích đối phương càng khẩn trương, liền không lên tiếng an ủi, mà lướt qua nàng mang Thẩm Gia Duệ kéo đến ấn lên ghế, làm bộ không biết một giây kia cùng mình tiếp xúc trong nháy mắt thân mình bé trai cứng ngắc, xoay người cầm lấy chén bới cơm.

Trên bàn cơm không khí trầm trọng, Tô Hủ cảm thấy mình như đang ngồi trong nồi cháo đặc sệt nóng hổi, bị bám dính lên người hít thở không thông. Bên phải, Hà Nguyên Tĩnh cụp mi rũ mắt cầm bát cơm, lặng yên không một tiếng động nhai cơm, tư thái tuyệt đẹp, nếu thay bộ quần áo cũ kĩ bạc màu sờn rách trên người bằng một bộ hán phục, thì mang cảm giác như thiếu nữ con nhà quyền quý. Mà bên trái, Thẩm Gia Duệ hoàn toàn kế thừa nét đẹp ngũ quan của mẹ ôm chén, không rên một tiếng ăn cơm, ngẫu nhiên gắp một đũa bí đao xào, quai hàm động liên tục, một chén cơm thực mau liền thấy đáy.

Thẩm Gia Duệ đang học học kì 2 lớp 6 trung học, đã mười hai mà so với đứa trẻ mười tuổi không khác nhau là mấy, vừa lùn vừa gầy, bộ dáng không đầy đủ dinh dưỡng, vừa thấy liền biết ngay không được cha mẹ chăm sóc tốt. Tô Hủ thở dài, bưng lấy đĩa trứng xào bên kia bàn, trực tiếp đem một nửa gắp vào chén Thẩm Gia Duệ, nói: "Đừng chỉ ăn bí đao, ăn nhiều một chút trứng gà bổ sung dinh dưỡng, như vậy mới có thể cao lớn được."

Ngồi đối diện con trai Hà Nguyên Tĩnh mở to hai mắt nhìn, hai tay cầm bát run nhẹ, miễn cưỡng cười cười nói: "A Hủ ngươi không cần phải chiếu cố hắn như vậy, nhiều như vậy thằng bé cũng không ăn hết a... Chính ngươi ăn thì tốt rồi, Gia Duệ không thích ăn trứng gà..."

Tô Hủ biết nàng đây là sợ chính mình lại thương tổn Thẩm Gia Duệ, dù sao ba ngày trước "Tô Hủ" vẫn còn là một tên ác ôn mạc danh kì diệu liền sẽ động thủ đánh người, tuy rằng Hà Nguyên Tĩnh mới là đối tượng chủ yếu, nhưng không có nghĩa là Thẩm Gia Duệ chưa từng bị đánh qua, trước kia "Tô Hủ" rất nhiều lần bởi vì Thẩm Gia Duệ cản đường, hoặc là ngại y ăn quá nhiều, thậm chí nhìn thấy y phiền liền đối với y động thủ.

Tuy rằng lúc này Tô Hủ đã không phải "Tô Hủ" trong quá khứ, nhưng đã là bản tính con người, đâu thể chỉ vì thay đổi một sớm một chiều mà để cho hai mẹ con đối với hắn buông bỏ cảnh giác, chỉ sợ đó là một con đường thật dài còn phải đi.

"Trẻ con không thể kén ăn, kén ăn kéo dài thì không cao được, thậm chí còn biến xấu." Vì tránh gây thêm áp lực lớn cho nữ nhân có tinh thần sắp hỏng này, Tô Hủ không nhìn vào mắt nàng, mà là rũ mắt xuống, một bên ăn cơm một bên ra vẻ nhẹ nhàng nói, "Ta khi vào trứng gà có cho thêm một ít hẹ, hẹ giúp hạ nhiệt, ngươi xem mấy ngày nay trời lại nóng, khóe miệng Gia Duệ đều vì nóng mà sưng cả lên, vừa lúc ăn nhiều một chút."

Tiếp theo lại cười trừ, sờ sờ đầu nhỏ Thẩm Gia Duệ, ôn nhu nói: "Gia Duệ, hẹ tuy có vị không ngon lắm, nhưng không cho phép ngươi không ăn, đồ ăn không phải ngươi thích thì ăn không thích thì bỏ, hiểu chưa?"

Thẩm Gia Duệ mặt vô biểu tình gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đã biết, con sẽ ăn, cảm ơn thúc thúc."

Ăn cơm xong, Tô Hủ giành lấy việc rửa chén, đem mẹ con hai người đuổi khỏi phòng bếp, đóng cửa lại, một bên rửa chén, một bên trong lòng diễn luyện lại cái cớ để giải thích cho sự thay đổi của "Tô Hủ" ngày trước. Tô Hủ cũng không lo lắng thân phận mình bị vạch trần, linh hồn thay đổi cũng được xem như là kì quái rồi, trừ phi trên thế giới này có thần tiên sống, nếu không căn bản không thể nào tìm ra lí do khiến "Tô Hủ" thay đổi.

Phiền toái hiện tại là làm sao để có được sự tha thứ của mẹ con Hà Nguyên Tĩnh, hoặc đúng hơn là đối với "Tô Hủ" đã làm họ tổn thương kia. Hà Nguyên Tĩnh thì dễ giải quyết, nàng là thánh mẫu đẳng cấp cao luôn lấy ơn báo oán, trong truyện nàng chịu ngược đãi suốt tám năm nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ cho "Tô Hủ", thậm chí còn coi "Tô Hủ" là ân nhân của mình.

Phiền toái chính là Thẩm Gia Duệ. Ở trong truyện, Thẩm Gia Duệ là người có ân báo ân, có oán báo oán có khi còn trả gấp bội thậm chí còn kinh khủng hơn, tuy bề ngoài nhìn thật bình thường, nhưng trên thực tế là nội tâm âm u, bụng dạ hẹp hòi, trừ bỏ nữ nhân hậu cung của hắn, những người khác, liền bị hắn dẫm dưới chân. Tại thời điểm Tô Hủ xuyên qua, "Tô Hủ" cùng Hà Nguyên Tĩnh đã kết hôn nửa năm, nói cách khác, mẹ con hai người đã bị "Tô Hủ" ngược đãi nửa năm, dưới loại tình huống này dựa theo logic bình thường không có lí do hợp tình hợp lí nào để che giấu biện giải. Hiện giờ, hắn chỉ nghĩ ra một cái cớ, nếu cái này Thẩm Gia Duệ cũng không bỏ qua, hắn trước tiên tự cấp cho mình một liều thuốc ngủ.

Tô Hủ đem cái chén cuối cùng lau khô cất vào tủ, phơi giẻ lau, xoay người dựa vào bàn, thở một hơi thật dài, đại não suy nghĩ không ngừng, trì hoãn thêm năm phút nữa, mới hít lấy một hơi thật sâu, đi ra phòng bếp, gõ gõ cửa phòng ngủ Thẩm Gia Duệ: "Nguyên tĩnh, Gia Duệ, ra đây một chút, ta có chuyện cần nói với hai ngươi."

Bên kia cửa một chút thanh âm cũng không có, Tô Hủ lại gõ gõ cửa, đem lời nói lặp lại lần nữa. Tại lúc hắn hoài nghi có phải hay không trong phòng không có người, thì cửa phòng ngủ đột ngột mở ra, Hà Nguyên Tĩnh cả đôi mắt đều hồng đứng đó, cả người sợ tới mức run run, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói: "A, A Hủ, làm sao vậy?"

Tô Hủ đau đầu xoa xoa thái dương, thực rõ ràng, Hà Nguyên Tĩnh cho rằng hắn lại muốn bắt đầu nổi điên đánh người.

"Đừng sợ." Tô Hủ lui về phía sau hai bước nói, "Ta không phải muốn tổn thương hai người, mà thật sự có chuyện quan trọng cần nói, Gia Duệ đâu kêu ra đây?"

Hai phút sau, ba người đều ngồi trong phòng khách. Nơi bọn họ đang ở là căn hộ cũ hai phòng ngủ một phòng khách mà cha mẹ "Tô Hủ" lưu lại, cha mẹ "Tô Hủ" mất vào bốn năm trước lúc hắn 18 tuổi vì một tai nạn giao thông, căn hộ này liền thuộc về hắn. Căn hộ diện tích không lớn, phòng khách nhỏ đến đáng thương, đặt hai chiếc sô pha cũ, có thêm một bàn trà nhỏ, liền gần như không còn chỗ để mà đặt chân. Hà Nguyên Tĩnh rúc vào sô pha, đem Thẩm Gia Duệ gắt gao ôm vào trong ngực, hoảng sợ nhìn Tô Hủ ở phía đối diện cách nàng chưa đến một thước, phát ra âm thanh nức nở thê lương. Thẩm Gia Duệ như cũ mặt vô biểu tình, tùy ý để mẫu thân dùng phương thức cực không thoải mái ôm lấy mình, biểu tình chết lặng nhìn chằm chằm đồ gạt tàn thuốc trên bàn trà.

Tô Hủ tận lực dựa sâu vào ghế, làm khoảng cách chính mình cùng mẹ con hai người xa thêm một chút nữa, chờ Hà Nguyên Tĩnh trạng thái tinh thần ổn định một chút, mới đi thẳng vào vấn đề nói: "Nguyên Tĩnh, ta biết ngươi đã đọc rất nhiều sách, có tri thức, cho nên, ta nghĩ nhất định biết cái gì là DID nhỉ."

*DID: viết tắt Dissociative Identity Disorder, hay còn gọi là Triệu chứng rối loạn đa nhân cách.

Hà Nguyên Tĩnh dừng nức nở, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, nghi hoặc nhìn Tô Hủ: "Cái gì?"

"DID, hay hội chứng rối loạn đa nhân cách, nhân cách phân liệt, tính cách hỗn loạn." Một thanh âm non nớt trả lời vấn đề của Hà Nguyên Tĩnh.

Tô Hủ kinh ngạc nhìn Thẩm Gia Duệ, hắn biết Thẩm Gia Duệ từ nhỏ chính là một đứa trẻ trưởng thành sớm có chỉ số thông minh có thể sánh với thiên tài, nhưng là khi thiên tài biểu hiện năng lực của mìn trước mặt hắn vẫn có chút không tin được.

"Con làm sao biết được từ này?" Tô Hủ rất có hứng thú hỏi.

Thẩm Gia Duệ như cũ mặt vô biểu tình: "Nhìn thấy ở trong sách."

"Con xem sách gì mà lại biết nó? Còn giải thích chuyên nghiệp như vậy." Tô Hủ vốn định đưa tay lại gần sờ sờ đầu Thẩm Gia Duệ, bất quá nhìn Hà Nguyên Tĩnh bộ dạng cảnh giác, vẫn là từ bỏ ý định.

Thẩm Gia Duệ ngoài cười nhưng trong không cười cong cong khóe miệng: "《Sổ tay chuẩn đoán và thống kê các rối loạn tâm thần 》 ta đọc ở thư viện Đại học F."

Bên cạnh trường học Thẩm Gia Duệ là một khu đại học mới xây, thư viện trường này lớn nhất huyện. Bác gái trông coi thư viện thực sự rất thích Thẩm Gia Duệ, thường xuyên cho y mượn sách báo, thư tạp để học tập, trong tiểu thuyết cũng có nói, mục đích là để làm nền sau này Thẩm Gia Duệ công thành danh toại báo đáp nàng. Cũng may y biết chi ân báo đáp, nên người đọc mới không đến nỗi vứt bỏ cái nam chính ác độc lãnh liệt tam quan bất chính, ngược lại cảm thấy hắn có cá tính, suất khí mê người.

Đọc sách thấy nhân vật "có cá tính" như vậy thì hoàn hảo, nhưng sống sờ sờ ngồi đối diện mình, Tô Hủ chỉ cảm thấy nghẹn họng khó nói, một chút đều không cảm thấy mê người.

"Tự giác nhẫn nại xem loại sách thâm sâu khó hiểu này, Gia Duệ thật đúng là một thiên tài a." Tô Hủ vội vàng vuốt mông ngựa nói, "Đây là chuyện mà ta muốn cùng hai người nói."

Nói đến đây, Tô Hủ bỗng nhiên đứng lên, đối với mẫu tử hai người trầm giọng nói: "Nguyên tĩnh, Gia Duệ, nửa năm nay các ngươi chịu khổ, thực xin lỗi."

"Đây, Đây là...." Hà Nguyên Tĩnh có chút phản ứng không kịp, mà Thẩm Gia Duệ trong lòng nàng hai mắt sáng lên.

"Ta không phải một người bình thường... Trong thân thể ta có đến hai nhân cách." Một lần nữa ngồi xuống Tô Hủ thấp giọng chậm rãi nói, cố gắng làm chính mình thanh âm nghe vừa thống khổ vừa giãy giụa lại đầy hối hận, "Ngươi cũng biết tình huống gia đình ta như thế nào... Từ nhỏ đến lớn, ta mỗi ngày đều nhìn đến cha ta đánh mẹ ta, sau đấy mẹ ta liền đánh ta, đem oán khí phát tiết lên đầu ta... Lúc ấy ta thật sự hận không thể chết, có khi đau quá, trong lòng liền nghĩ dứt khoát buổi tối lấy con dao đâm chết bọn họ, rồi tự sát luôn, nhưng giây sau lại thấy mình thật ghê tởm khi có loại suy nghĩ này, liền trong đầu không ngừng tự nói, nhịn chút liền tốt, nhịn chút liền tốt... Chính là lúc ấy, ta  bắt đầu phát hiện mình có chút không thích hợp, đôi khi, ta không thể khống chế thân thể của mình, giống như có một người khác điều khuyển, làm ra một số sự tình ta căn bản không muốn làm...."

Đây là phương pháp giải quyết Tô Hủ dùng thời gian ba ngày để nghĩ ra, dùng chứng đa nhân cách để giải thích biến hóa thật lớn của Tô Hủ: "Tô Hủ" trong quá khứ bởi vì khi còn bé sinh hoạt thống khổ mà sinh ra một nhân cách khác, nhân cách ấy là "Tô Hủ" trong sách, hắn đem ngược đãi cùng bạo hành gia đình coi như là chuyện bình thường, thậm chí khát vọng bắt chước cha mẹ, mong muốn làm nội tâm ủy khuất cùng thống khổ nguôi ngoai, còn hắn chưa mất đi lương tri cùng lý trí chính là Tô Hủ hiện tại.

Nhân cách lý trí tại thời điểm cha mẹ "Tô Hủ" còn sống, vì sinh tồn vẫn luôn bị áp chế, mà "Tô Hủ" từ mười tám đến hai mươi hai tuổi, bốn năm trôi qua chậm rãi, lại không có ngoại giới kích thích, nhân cách nay liền an  tĩnh ẩn núp, hắn không có dục vọng khống chế thân thể, cho nên không tính toán thay thế "Tô Hủ" quá khứ. Nhưng nào ngờ đến khi "Tô Hủ" cùng Hà Nguyên Tĩnh kết hôn, nhân cách  bạo ngược của "Tô Hủ" lại đối với  mẹ con Hà Nguyên Tĩnh ngược đãi rốt cuộc cũng đánh thức nhân cách lý trí, không nhịn được nữa mà dùng hết sức ngăn chặn "Tô Hủ" bạo lực kia, giành quyền khống chế thân thể.

Đây là lí do Tô Hủ nghĩ ra để giải thích cho tính tình đại biến của. Hao hết miệng lưỡi giải thích rõ ràng, Thẩm Gia Duệ như cũ bị Hà Nguyên Tĩnh ôm vào trong ngực, không rõ biểu tình, nhưng Hà Nguyên Tĩnh đã là vẻ mặt đồng tình cùng thương tiếc, bị cảm động rơi lệ đầy mặt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tổng kết một chút về tuổi của tiểu công và tiểu thụ:

Tiểu công: Thẩm Gia Duệ, hiện tại mười hai tuổi~

Tiểu thụ: Tô Hủ, hiện tại hai mươi hai tuổi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro