Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khiếp sợ qua đi, còn lại là hứng thú dào dạt sau khi phát hiện bí mật người khác. Thân phận đối phương đã bại lộ, mà chính mình vẫn như trước được giấu kĩ, loại cục diện có ưu thế tiên phát chế nhân này khiến Thẩm Gia Duệ thấy tâm tình thật tốt, liền ngay cả oán giận Trương Kế Dương xuất hiện cướp mất lực chú ý từ Tô Hủ đều bị sự vô ý biết được thân phận thật của "Thunder" xua tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chờ Lôi Tĩnh Khanh hướng nhóc vươn tay, nhóc thực tự nhiên bày ra tư thái cảnh giác của một thiếu niên mười hai tuổi nội tâm mạnh mẽ lạnh nhạt ngạo mạn, phản ứng nên có khi lần đầu tiên nhìn thấy người xa lạ cao lớn mang đến cảm giác áp bách cùng lực chấn nhiếp như vậy, trên mặt treo nụ cười đã được hình thức hóa, nắm lấy tay đối phương vươn ra, chào hỏi ngắn gọn.

Lôi Tĩnh Khanh nheo mắt lại, cẩn thận quan sát bé trai so với búp bê Barbie mấy vạn hắn tặng em gái còn muốn xinh đẹp tinh xảo hơn, lại bất động thanh sắc đánh giá biểu tình Trương Kế Dương, mới hòa khí cười, nói: "Thường nghe Kế Dương nhắc đến nhóc, trong học tập nhóc cũng giúp nó rất nhiều, dượng cùng cô đều thực cảm tạ nhóc."

Thẩm Gia Duệ bắt được động tác nhỏ của Lôi Tĩnh Khanh. Trên thực tế, nhóc đã phát hiện, đối phương từ khi bước vào gian phòng này, tầm mắt cơ hồ chưa từng dời khỏi mặt Trương Kế Dương, thân thể vẫn luôn lấy tư thái bảo hộ người em họ bên cạnh mình, cánh tay trái hơi hơi nâng lên, gần như chỉ cần tên kia nguyện ý, là có thể một tay ôm lấy Trương Kế Dương vào ngực.

Trong đầu nhóc đột nhiên hiện lên hình ảnh chủ gian hàng hôn môi Tô Hủ mấy tháng trước, lúc ấy khi bọn họ tiến vào gian hàng, Tô Hủ bắt đầu nói chuyện với chủ tiệm, chủ tiệm cơ hồ cũng sử dụng tư thế như vậy bao quanh Tô Hủ gắt gao, vẫn luôn đem y bức đến góc phòng.

Chẳng lẽ Lôi Tĩnh Khanh muốn hôn môi Trương Kế Dương hay sao? Loại suy nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất.

Hàng trăm hàng nghìn suy nghĩ diễn ra trong đại não bất quá chỉ là sự tình xảy ra trong nháy mắt, Thẩm Gia Duệ luôn duy trì mỉm cười xa cách, sau hai người bắt tay, nhóc nhanh chóng thu hồi tay mình, đem hình tượng bé trai không giỏi giao lưu đối với người lạ cảnh giác cao độ diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Mà Lôi Tĩnh Khanh bên này, sau một phút giao lưu tâm hắn cuối cùng cũng buông xuống. Xem ra tiểu mỹ nhẫn Trương Kế Dương tâm tâm niệm niệm đối với nhóc một chút ý tưởng đều không có, nếu hắn nhìn không lầm, chỉ sợ còn có chút phiền chán.

Điểm này khiến tâm tình Lôi Tĩnh Khanh tốt lên, nụ cười trên mặt trở nên chân thành một chút. Hắn giống như trưởng bối hỏi thăm tình hình học tập cùng thành tích Thẩm Gia Duệ, sau đó bồi Lôi gia gia, lại cùng Thẩm Gia Duệ chơi một ván. Mà một ván này, Thẩm Gia Duệ cố ý làm mình có vẻ càng tham công liều lĩnh, tâm tình bực bội, nóng lòng cầu thành, cuối cùng quả nhiên thua trong tay Lôi Tĩnh Khanh.

Thẩm Gia Duệ không muốn khiến người khác đặt nhiều chú ý vào mình. Chỉ số thông minh cao hơn bạn bè cùng lứa tuy hiếm thấy nhưng không phải là lông phụng sừng lân, mà một cái chỉ số thông minh thần đồng có ánh nhìn hạn hẹp ngạo mạn lại càng không có giá trị, một người có thể đạt được độ cao như nhóc chỉ số cao thấp không quan trọng cũng không tự đại như vậy, càng nhiều là phải xem suy nghĩ cùng tính cách, đây là duyên cớ vì sao nhiều thần đồng như vậy bất quá chỉ là một cái Thương Trọng Vĩnh, bọn họ bị chính hào quang thần đồng của mình ép đến kiêu căng ích kỷ hẹp hòi, chỉ biết đến cạnh tranh trước mắt, lại không nhìn thấy toàn cục. Thẩm Gia Duệ lưu lại cho Lôi Tĩnh Khanh ấn tượng như vậy, tuy rằng nhóc cùng Lôi Tĩnh Khanh hợp tác, mà trước khi xác nhận có được năng lực bảo vệ chính mình cùng Tô Hủ, lấy thân phận thật sự tham gia xã hội là quá sớm.

Lôi gia thành viên đông đúc, bàn ăn cũng đủ lớn, mười mấy con người ngồi cùng vẫn còn dư dả. Đại gia dựa theo bối phận cùng tuổi mà an bài vị trí, Tô Hủ cùng ngồi ở vị trí gia trường, Thẩm Gia Duệ ngồi bên cạnh Trương Kế Dương, mà Lôi Tĩnh Khanh ngồi bên còn lại. Trong lúc ăn cơm, Lôi Tĩnh Khanh luôn giúp Trương Kế Dương chia thức ăn, lựa xương cá lột vỏ tôm, một bàn người nhìn thấy đều không trách, giống như chuyện thiếu niên mười mấy tuổi ăn cơm còn cần người hỗ trợ không có gì khiến người khác để ý. Trương Kế Dương là đứa trẻ nhỏ nhất Lôi gia, thời điểm Trương Kế Dương còn nhỏ vẫn chưa đến trường, cha Trương cùng mẹ Trương tuổi trẻ vẫn còn bận bịu công tác, chỉ có thể để con trai cho các trưởng bối trong nhà thay nhau trông, lúc đến phiên ông bà ngoại, Lôi Tĩnh Khanh lúc này vẫn còn học trung học liền lãnh nhiệm vụ chiếu cố vị em họ nhỏ tuổi này.

Lôi Tĩnh Khanh luôn sủng Trương Kế Dương như một vị anh trai cưng chiều em nhỏ của mình, người trong gia đình cũng đã quen. Nhưng người khác không nói gì, Trương Kế Dương lại có chút ngượng ngùng. Nhóc thường liếc mắt nhìn Thẩm Gia Duệ, cảm thấy lòng tự trọng nam nhi mình bị hành vi như chiếu cố con nít của anh họ làm cho sụp đổ, mặt càng ngày càng hồng, cuối cùng đang lúc Lôi Tĩnh Khanh lột xong vỏ tôm chuẩn bị bỏ vào chén nhóc, nhóc có chút không kiên nhẫn đem chén dịch đi, nhỏ giọng nói: "Anh, em có thể lột, anh cứ ăn phần của mình đi."

Lôi Tĩnh Khanh biểu tình có chút ngạc nhiên, thấy Trương Kế Dương lại liếc liếc mắt nhìn Thẩm Gia Duệ, trong lòng ánh lửa bén tới, bất quá cái gì cũng không nói, đem tôm đã bóc vỏ bỏ lại vào chén mình.

Trương Kế Dương có chút không dám nhìn Lôi Tĩnh Khanh, cúi đầu gắp một đũa sang đuôi cọp cho Thẩm Gia Duệ. Thẩm Gia Duệ nhìn đồ ăn vừa nhiều ra trong chén, thật sâu cảm thấy mình cần làm một chút gì đó.

Mà bên kia, nhóm gia trưởng đang tán gẫu khí thế ngất trời, lực chú ý không đặt tại đồ ăn. Mẹ Trương Kế Dương làm địa ốc, Tô Hủ hướng đối phương thỉnh giáo xu hướng giá cả nhà đất mấy năm nay, nói chính vui vẻ, đột nhiên thấy một đĩa nhỏ đặt trước mặt mình. Nguyên lai, Thẩm thừa dịp hắn nói chuyện, vì hắn lột một đĩa tôm, còn sắp xếp thật chỉnh tề.

"Tiểu Tô, con của ngươi cũng thật hiếu thuận, về sau ngươi chắc chắn hưởng phúc." Trương mẫu khen nói, "Kế Dương nhà ta khi nào mới biết lột vỏ tôm cho cha mẹ a."

Tô Hủ vội thanh liêm khiêm tốn, nhưng trong lòng là kiêu ngạo không thôi. Trẻ con biết chiếu cố cha mẹ hiện nay thực hiếm thấy.

Trương Kế Dương thấy Thẩm Gia Duệ tất cả chú ý đều là cha mình, giống như cái gì cũng không nhìn đến chính mình, trong lòng nhiều ít mất mát. Mà tâm tình Lôi Tĩnh Khang lại thư sướng, vội nghiêng qua thấp giọng cùng nhóc nói chuyện, thực mau đem lực chú ý của em họ lại đặt lên người mình, quên Thẩm Gia Duệ qua một bên.

Thẩm Gia Duệ nhìn hai người hỗ động, tâm tình cũng thập phần thoải mái, hơi có chút sung sướng. Nhóc thấy mình đã nắm chắc nhược điểm của "Thunder" không muốn ai biết, tuy rằng nhược điểm này nhóc vẫn chưa triệt để hiểu được. Bất quá đối với nhóc mà nói, cho dù có là người hợp tác thì vẫn là địch nhân, biết được nhược điểm đối phương càng nhiều, chính mình càng chiếm được vị trí có lợi.

"Tĩnh Khanh a, công ty internet bên kia con chuẩn bị như thế nào rồi?" cha Trương đột nhiên hỏi.

Lôi Tĩnh Khanh lại bắt đầu vì Trương Kế Dương lột tiểu long hà (tôm hùm đất), nói: "Nói mấy nhà kia là những công ty game phần mềm nhỏ không sai biệt lắm, vì vậy qua một năm nữa là có thể hoàn tất thu mua xác nhập, có ít nhất một nửa công nhân viên tại các công ty ấy sẽ tiếp tục làm việc tại công ty mới, nhân tài mới vẫn còn đang xem xét. Bất quá mấy cái kỹ sư cấp quan trọng đều đã vào vị trí của mình, cho nên, con rất có tin tưởng."

Mà trong các vị kỹ sư quan trọng trong miệng Lôi Tĩnh Khanh, liền có một vị trí của Thẩm Gia Duệ. Thẩm Gia Duệ hoàn toàn che dấu với thân phận phía sau màn, nội dung công tác có thể thấy được là khai phá phần mềm trò chơi bình thường, đồng dạng cũng có thể là phần mềm độc. Thẩm Gia Duệ cùng Lôi Tĩnh Khanh đã hợp tác được mấy tháng, phần là tránh tiểu điểm tiền trinh, mà hợp tác cùng thành lập công ty Internet với Lôi Tĩnh Khanh, chính thức là bước đầu tiên trong sự nghiệp nhóc. Lôi Tĩnh Khanh thực sự là một con người nghĩa khí, nói là làm, ra tay cũng thực hào phóng, đồ vật nâng cấp chưa bao giờ keo kiệt, công ty này, Thẩm Gia Duệ bằng kỹ thuật vừa nhập vào liền chiếm được 20% cổ phần, tương lai chờ công ty khuếch trương, lúc cống hiến của nhóc ngày một lớn, cái tỷ lệ này chỉ sợ sẽ ngày càng tăng lên.

Cha của Lôi Tĩnh Khanh nói tiếp: "Công ty ngay tại Bắc Kinh, địa chỉ chọn cũng không sai biệt lắm, đầu xuân Tĩnh Khanh đến Bắc Kinh bắt tay vào công tác trang hoàng, đến lúc đó còn phải nhờ các ngươi chiếu cố."

Mẹ Trương cười nói: "Anh cả, anh cũng thật sự để con mình đi xa như vậy để xây dựng sự nghiệp." Lại đối Lôi Tĩnh Khanh nói: "Đến lúc đó ngươi cứ an tâm trụ ở nhà cô. Không biết đến lúc đó Kế Dương sẽ cao hứng đến mức nào."

Lôi gia tiếp bàn chuyện nhà mình, Tô Hủ vẫn luôn duy trì trầm mặc, thừa dịp đó sử dụng công phu vì Thẩm Gia Duệ lột một đĩa nhỏ tiểu long hà ma lạt, vừa vặn nhóc cũng vừa làm xong, cha con hai người trao nhau hai đĩa, cả nhà lớn đều cười, đề tài mới từ công ty Lôi Tĩnh Khanh chuyển dời đi.

Hai người Tô Hủ ở lại Dương Châu vài ngày, trong thời gian này Trương Kế Dương luôn xung phong phụ trách làm người dẫn đường cho họ, Lôi Tĩnh Khanh ngăn không được nhóc, chính mình lại vội, chỉ có thể mướn một nữ hướng dẫn viên xinh đẹp biết ăn nói đưa qua, trọng điểm là ngăn cách Trương Kế Dương cùng Thẩm Gia Duệ giao lưu, nhân tiện giới thiệu cảnh đẹp Dương Châu cho cha con hai người.

Đối với Lôi Tĩnh Khanh nhiệt tình chiêu đãi, Tô Hủ thật có chút chịu không nổi, liền tính hai đứa trẻ là bạn học,nhưng quan hệ hai nhà cũng không thân thiết đến mức này, vì thế du lãm Dương Châu còn chưa xong, cũng chỉ có thể mang theo Thẩm Gia Duệ vội vàng đến Nam Kinh. Cha con hai người ở Nam Kinh cho đến sang năm, lại ngây người vài ngày, sau đó chạy về nhà.

Mà lúc này đây, Tô Hut rốt cục đem tân phối phương nước hoa chủ đề của "Thư nam" giao ra.

Đối với khoản nước hoa thời trang "Thư nam" công bố, Tô Hủ tính toán phân chia thành hai phần trong cùng một bộ đẩy ra, phân biệt là "Mặc vận Giang Nam · nhã sĩ" cùng "Mặc vận Giang Nam · giai nhân", cả hai đều lấy mặc hương là cơ sở điều chế, mà còn đều dung hợp mùi hương của hoa đồi mồi, hoa lài cùng bạch lan.

Bất quá cái khí vị thiên về trung tính, tăng thêm chính là mộc hương phỉ mộc hòa với khí vị hơi cay độc của an tức hương, khiến người nghĩ đến một gian nhã thất thanh tịnh, nhiễu lương phơ phất trong gió nhẹ là mùi hoa nồng đậm ngọt ngào, thị nữ vận hoa phục vê khởi hương hoàn để vào bên trong lư hương, vài vị nhã sĩ tản ra từng trận mộc hương phỉ mộc chém giết nhau trên bàn cờ.

Mà "Mặc vận Giang Nam · giai nhân" này là một khoản lấy mặc hương cùng mùi tam hoa làm trụ cột, lại tăng thêm nhiều là hương vị mật ong hoa lệ cùng ngọt ngào, toàn bộ nước hoa lộ ra nét quyến rũ tự nhiên. Bất quá lo lắng nước hoa khí vị ngọt ngào nồng đậm quá mức sẽ khiến người phản cảm, Tô Hủ lại tăng thêm hương khí trà xanh lược khổ để cân bằng, tăng thêm không ít lịch sự tao nhã cùng nội hàm, giống như một nữ nhân nùng trang diễm mạt (trang điểm vô cùng mỹ lệ) bằng một tay trà nghệ trở thành giai nhân tài mạo song toàn, mà phân diễm mạt nùng trang kia cũng vì vậy biến thành thục không hề tùy tiện.

Từ Thư Nam đối với đề nghị cho ra mắt hai bộ nước hoa của Tô Hủ ngay từ đầu có sự do dự, mà chờ đến hai ngày sau Tô Hủ đem hai phân nước hoa điều ra, thời điểm đưa đến văn phòng nàng, những băn khoăn Từ Thư Nam sở hữu biến mất không còn một mảnh, lập tức đem Tô Hủ đề nghị báo cáo với Thẩm Thừa Tuyên, mà người sau khi ngửi "nhã sĩ" cùng "giai nhân", lập tức hạ lệnh điều chỉnh kế hoạch cùng hình thức công bố tân trang mùa xuân của "Thư nam", lần nữa thiết kế bình nước hoa, đồng thời thêm vào quảng cáo tuyên truyền nước hoa dự toán. Hai khoản nước hoa này không chỉ là đá dò đường cho nhãn hiệu nước hoa "Thư nam" tương lai, mà là một khoản sản phẩm chân chính, chính thức được đưa ra thị trường tiêu thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro