Chương 249 Mộc Tiên Điểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Meomeo

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn theo Mặc Nắm vào Bách Phi Mộ, không khí lăng mộ âm trầm tạo cho Sở Diệp một cảm giác rất không tốt.

Lâm Sơ Văn nhíu mày, nói: "Nơi này oán khí rất nhiều!"

Sở Diệp gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Mặc Nắm đi phía trước rửa sạch hơn phân nửa oán khí, nhưng Sở Diệp vẫn có một cảm giác không thoải mái khi bị oán khí vờn quanh.

Vài người theo Mặc Nắm thâm nhập lăng mộ, đã nhanh chóng thấy được trận pháp phong tỏa.

"Đây là Cửu Âm Khoá Hồn Trận." Sở Diệp nói thầm.

"Địa giai cao cấp trận pháp sao?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Cửu Âm Khoá Hồn Trận này rất âm độc. Nếu bị trận pháp này khóa thì mỗi lần định đánh sâu vào nó đều sẽ bị phản phệ, đau nhức vô cùng.

Trận pháp này đã hư hao nghiêm trọng, một phần hẳn là thời gian lâu rồi, về phần khác chắc là do Mộc Tiên Điểu không ngừng đánh sâu vào.

Tiểu Bạch đi tới trận pháp phong tỏa Mộc Tiên Điểu, kiểm tra một hồi lại có chút thất vọng.

Tiểu Bạch tràn đầy đồng tình nhìn Mộc Tiên Điểu, lầm bầm với Mộc Tiên Điểu một hồi.

Mộc Tiên Điểu lúc đầu còn hấp hối lại hung bạo lên, một bộ dáng muốn cào chết Tiểu Bạch.

Tuy rằng đã biết trước, Tiểu Bạch vẫn là bị Mộc Tiên Điểu nổi trận lôi đình làm hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc hỏi: "Tiểu Bạch nói gì đó?"

"Tiểu Bạch nói Mộc Tiên Điểu hắn sống quá thảm, tộc Mộc Tiên Điểu bọn họ, tuy cuối cùng kết cục đều không tốt nhưng trước khi chết cơ bản đều bị nuôi thành trắng trẻo mập mạp, còn con Mộc Tiên Điểu này lại chỉ còn một phen xương cốt, nhìn là biết bị suy dinh dưỡng, ăn cũng cấn răng, thật sự là quá kỳ cục, nếu tộcMộc Tiên Điểu nhất tộc biết nhất định sẽ trục xuất hắn ra tộc."

Lâm Sơ Văn: "......" Tiểu Bạch này đang sát muối vào miệng vết thương của người ta sao? Thật đúng là quá tồi tệ.

"Tại sao Bách vương lại khóa Mộc Tiên Điểu ở chỗ này?" Lâm Sơ Văn nhịn không được nói.

Mộc Tiên Điểu nghe được tên Bách vương, hung ác kêu lên.

Bách vương khóa Mộc Tiên Điểu ở chỗ này đương nhiên là có mục đích, sau khi lấy tâm đầu huyết Mộc Tiên Điểu một lần còn có thể tái sinh nữa, nhưng lại cần một thời gian không ngắn.

Lúc đầu Bách vương còn cho Mộc Tiên Điểu ăn ngon uống tốt, chỉ là chính Mộc Tiên Điểu không muốn ăn.

Sau đó một lần thăm dò bí cảnh thì Bách vương mất tích, Mộc Tiên Điểu bị lãng quên ở nơi này muốn ăn cũng không có mà ăn, sau nhiều năm như vậy nó cũng sắp chết đói.

Mộc Tiên Điểu táo bạo đập cánh vài cái, bỗng nhiên lại bình tĩnh hẳn, ánh mắt nhìn Sở Diệp có vài phần cầu xin.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: "Nó nói gì?"

Sở Diệp thở dài, nói: "Nó hy vọng chúng ta giúp chủ nhân nó được giải thoát, đổi lại nó có thể dâng ra Nguyên Đan."

Nguyên Đan của Mộc Tiên Điểu so với tâm đầu huyết còn bổ hơn, Bách vương không lấy Nguyên Đan Mộc Tiên Điểu sợ là lo Mộc Tiên Điểu tự bạo, hoặc do Bách vương cảm thấy Nguyên Đan Mộc Tiên Điểu quá yếu, Mộc Tiên Điểu có và không có Nguyên Đan ngàn năm hoàn toàn không giống nhau.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: " Hồn phách Bách vương phi ở trong sao? Có thể!"

Đối với chuyện của Mộc Tiên Điểu Lâm Sơ Văn vẫn có vài phần đồng tình, cũng không ngại giúp Bách vương phi một lần.

......

Sở Diệp vào trung tâm lăng mộ, thấy được Châm Hồn Đèn.

Châm Hồn Đèn bên trong có một sợi hồn phách, nhìn thập phần suy yếu.

Sở Diệp thả hồn phách ra, hồn phách ngưng tụ thành một nữ nhân đoan trang thanh lệ.

"Hai vị đạo hữu, có lễ." Nữ tử hành lễ với hai người.

Sở Diệp cau mày, hồn phách nàng như cây liễu trước gió nhưng vẫn giữ được vài phần khí chất, có thể thấy được sinh thời cũng là một tiểu thư khuê các duyên dáng.

Sở Diệp lại lần nữa cảm thán Bách vương đúng là tên súc sinh.

Nữ tử nhìn Lâm Sơ Văn, nói: "Ta nghe nói hai vị tới vì Dệt Hồn dược tề đúng không?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Ta có thể giúp hai người, nhưng ta có một yêu cầu." Nữ tử nói.

Sở Diệp có chút vui sướng nói: "Đạo hữu biết phối phương Dệt Hồn dược tề sao? Có yêu cầugì cứ nói, đừng ngại."

"Tiểu nữ không còn sở cầu, chỉ hy vọng hai vị có thể giúp Thúy Vũ thoát ly khổ hải." Nữ tử nói.

"Thúy Vũ? Mộc Tiên Điểu ngoài kia sao?" Sở Diệp hỏi.

Nữ tử gật đầu, nói: "Đúng thế."

"Đây cũng không phải chuyện lớn gì."

Xiềng xích trói Mộc Tiên Điểu là do ma sát khí ngưng kết thành, đối với các Hồn Thú khác thì đó là độc không giải được nhưng đối với Mặc Nắm thì đây là một bữa tiệc lớn, chỉ là có thể sẽ ăn hơi no.

Nữ tử nhìn Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, nói: "Hai vị là đạo lữ?"

Sở Diệp gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Cảm tình của hai vị thật tốt!" Nữ tử có chút phức tạp nói.

Lâm Sơ Văn nghiêm túc gật gật đầu.

Nữ tử khẽ thở dài một hơi, nói: "Trên đời này có thể có một người hoạn nạn cùng nâng đỡ không thể nghi ngờ là một chuyện rất may mắn, chỉ là nếu là chọn sai sẽ......" vạn kiếp bất phục. "Trên đời này, không biết có bao nhiêu tình lữ có thể cùng nhau đi hết quãng đời còn lại."

Sở Diệp cười cười, chắc chắn nói: "Người khác ta không biết, nhưng ta cùng Sơ Văn sẽ đi đến cuối cùng."

Nữ tử cười khổ một chút, lúc đầu nàng cũng cho rằng sẽ cùng một người nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng đến cuối cùng tất cả lại chỉ là một kế hoạch được chuẩn bị kĩ càng mà thôi.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lập lời thề sẽ đối xử Mộc Tiên Điểu tử tế, xem hai người đều thề nữ tử cũng thả lỏng không ít.

Nữ tử đem một phần ký ức thần hồn chia ra, dung nhập vào thân thể Lâm Sơ Văn, nàng cũng nhanh chóng tan thành mây khói.

Gần như là trong nháy mắt khi nữ tử tiêu tán, Mộc Tiên Điểu ngoài đại điện kêu thảm thiết một tiếng, trong mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ.

Lâm Sơ Văn tiếp thu ký ức nữ tử cũng bị ảnh hưởng, chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ, có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, có chút lo lắng nói: "Sơ Văn, đệ không sao chứ?"

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: "Ta không có việc gì."

"Sắc mặt của đệ không tốt lắm!"

"Ta chỉ đang suy nghĩ hậu quả của việc không biết nhìn ngườithật sự rất nghiêm trọng! Nếu ta chọn sai, có lẽ Tuyết Bảo cũng bị liên lụy."

Sở Diệp: "......" Đúng thật! Không biết nhìn người, dễ hại người hại Hồn Sủng.

"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không như vậy." Sở Diệp an ủi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, cười cười nói: "Đúng vậy! May mắn là huynh, vừa rồi ta hình như thấy được một ít ảo ảnh......"

Sở Diệp nắm chặt tay Lâm Sơ Văn tay, nói: "Đệ nhìn thấy gì?"

Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, nói: "Ta hình như thấy Tuyết Bảo vì mất máu quá nhiều mà chết, có lẽ do ta nghĩ nhiều."

Sở Diệp nhắn mày, nắm chặt tay Lâm Sơ Văn, nói: "Yên tâm, Tuyết Bảo nhất định sẽ bình an......"

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Ta biết."

......

Lâm Sơ Văn ra ngoài nhìn Mộc Tiên Điểu, có hơi lo lắng.

Lâm Sơ Văn tới trước mặt Mộc Tiên Điểu nói: "Chủ nhân ngươi nhờ chúng ta giúp ngươi thoát ly khổ hải, nàng đã trả thù lao rồi, ta cũng không cần Nguyên Đan ngươi."

Mộc Tiên Điểu tâm như tro tàn quỳ rạp trên mặt đất, không biết suy nghĩ gì.

Sở Diệp nhìn thoáng qua Mặc Nắm, Mặc Nắm hé miệng, ăn hết sát khí xiềng xích vào bụng.

Sát khí trong xiềng xích thập phần khổng lồ, lúc đầu Mặc Nắm còn ăn rất vui đến lúc sau liền có chút khó khăn.

Lực lượng Mặc Nắm không ngừng tăng lên, thân hình dần dần có xu thế  vỡ ra.

Mặc Nắm rơi vào đường cùng, chỉ có thể chuyển một bộ phận lực lượng cho Tiểu Bạch.

Mặc Nắm dùng nửa tháng mới có thể ăn hết  xiềng xích, giúp Mộc Tiên Điểu giải thoát.

Mà Mộc Tiên Điểu mất đi chủ nhân tựa hồ có chút chán sống, Lâm Sơ Văn đành phải tạm thời thu nó vào túi linh thú, chuẩn bị trị liệu Mộc Tiên Điểu xong lại thả ra.

......

Xong việc, Sở Diệp ra khỏi mộ.

Sở Diệp cũng không dọn sạch sát khí ngoài cổ mộ, trong mắt những người không biết chuyện thì Bách Phi Mộ vẫn nguy hiểm như trước.

Kinh Chập Long xoay quanh đỉnh đầu Sở Diệp, nói: "Bây giờ chúng ta về sao?"

Sở Diệp gật đầu, nói: "Ừm!"

"Ta cảm thấy Thiên Ám Đảo không tồi, chúng ta có thể đi dạo một chút." Kinh Chập Long có chút do dự đề nghị.

Sở Diệp có chút kinh ngạc nhìn Kinh Chập Long, nói: "Ngươi có nơi muốn đi sao?"

Kinh Chập Long chớp chớp mắt, nói: "Lúc trước Phong Khiếu Hội gì không phải nói thấy được Kinh Chập Long sao?"

Tiểu Ngân nhìn Kinh Chập Long, tò mò hỏi: "Ngươi hy vọng đó là một mẫu long, sau đó bắt tới làm vợ sao?" 

Sở Diệp sửng sốt một chút, có hứng thú nói: "Là vậy sao?"

Nếu có thể tìm vợ cho Truy Phong cũng không tồi, nói không chừng còn có thể sinh tiểu Kinh Chập Long, chỉ là Truy Phong sợ là phải thất vọng rồi, việc thấy Kinh Chập Long kia sợ là giả.

Kinh Chập Long có chút tức giận nói: "Ta mới không cần mẫu long, ta chỉ muốn nhận tiểu đệ, thân phận tôn quý như ta nên có một tiểu đệ."

Sở Diệp: "......" Là vậy à?

Sở Diệp gật đầu, nói: "Vậy được rồi, chúng ta qua nhìn xem." Phí tin tức 300 vạn đồng vàng cũng không tính cái gì.

......

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn nhanh chóng đến Phong Khiếu Hội.

"Hai vị có việc sao?"

Sở Diệp nhàn nhạt nhìn người thủ vệ, nói: "Chúng ta tới mua tin tức."

"Ngươi tới mua tin tức Kinh Chập Long  sao?"Người thủ vệ hỏi.

Sở Diệpgật đầu, nói: "Đúng thế."

Hai thủ vệ liếc nhau một cái, trong mắt trần trụi hiện lên: Dê béo tới.

Tin tức về Kinh Chập Long đã thả ra được một thời gian, có thể là vì lúc trước lừa người nhiều nên tin tức thả ra lâu như vậy cũng không có người tới cửa, bây giờ thật vất vả khai trương, thủ vệ cũng có chút kích động.

"Hai vị là đến từ bên ngoài đi." Thủ vệ hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: "Đúng vậy, chúng ta vừa tới không lâu, vừa lúc nghe nói có tin tức của Kinh Chập Long đúng là may mắn, lúc trước vận may của ta cũng không tốt lắm, vừa tới nơi này đã nghe được tin tức tốt vậy, sợ là muốn đổi vận."

Thủ vệ cười làm lành nói: "Đúng đúng, vị đạo hữu này hồng phúc tề thiên, vừa thấy là biết vận khí sắp đổi thay, đạo hữu tư thế oai hùng bất phàm chắc cũng sắp khế ước được Kinh Chập Long."

Thủ vệ thầm nghĩ: Từ bên ngoài tới, hơn phân nửa là không rõ tình huống, cho rằng chính mình gặp may mắn lớn, dê béo vậy sao mà thả chạy được.

Sở Diệp thầm nghĩ: Sắp khế ước Kinh Chập Long sao, cũng không cần, hắn đã có.

Sở Diệp cong khóe miệng, cười xán lạn, thủ vệ tươi cười cũng thực xán lạn.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp cười giảo hoạt, có chút buồn cười, truyền âm hỏi: "Suy nghĩ gì thế?"

Sở Diệp cười cười, nói: "Chỉ là nghĩ đến một câu."

"Câu gì?"

"Ngươi ở trên lầu xem dê béo, dê béo ở dưới lầu xem ngươi." ( =)))) )

Lâm Sơ Văn: "......"

"Hai vị, mời vào trong, mời vào trong." Thủ vệ không nghe được lời truyền âm của Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, một bên hưng phấn dẫn đường phía trước, một bên truyền âm cho người ở trên.

________

Mọi người kiểm tra lỗi chính tả dùm mình nha~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro