Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới của trẻ con cũng thật đơn giản, Nguyễn Hạ bị lời nói và hành động trẻ con của cậu làm cho tức cười, khom lưng vỗ vào đầu nhỏ của cậu, thấp giọng nói: “Được, mẹ biết, trong nhà có rất nhiều gạo.”
Nguyễn Hạ xem ra, nguyên chủ ngoại trừ chuyện đem con ruột của mình tặng người ta là làm được đến mức không giới hạn bên ngoài, chuyện khác, thân là một người ngoài, thật sự không có đánh giá gì tốt, rốt cuộc cô ta chỉ yêu chính mình nhất, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chỉ cần không đề cập đến điểm mấu chốt đạo đức là tốt.
Lấy tính cách nguyên chủ, Nguyễn Hạ cảm thấy, bất luận là ai, ở vào vị trí như thế nào thì đều sẽ khiến chính mình tận lực thoải mái một ít, so với nguyên chủ lo lắng, cô ta càng hẳn nên đem lực chú ý đặt trên người chính mình đi, rốt cuộc ở trong giấc mơ, chính là nửa điểm ý muốn trở về nguyên chủ cũng không có, cái này liền chứng minh cho tình cảnh của cô ta so với Tống phu nhân bây giờ còn muốn tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Hạ nói với phúng phính nhỏ: “Vượng Tử, con có nhớ cha không?”
Tuy rằng Tống tiên sinh và nguyên chủ cũng là nước giếng không phạm nước sông, hai người đối với nhau đều không có cảm tình, sở dĩ kết hôn, hoàn toàn là bởi vì nguyên chủ mang thai, nhưng anh ta đối với đứa con trai Tống Thư Ngôn này chính là tốt đến không lời gì để nói, thật muốn nói, người cha như Tống tiên sinh này, thật ra so với người mẹ như nguyên chủ kia thì càng thích hợp làm một vị chủ nhà.
Phúng phính nhỏ lập tức gật đầu, nhanh nhẹ  trả lời: “Nhớ ạ!”
Cậu nhóc thật sự rất muốn cha…
Nếu không nói tương lai nó sẽ trở thành vai ác làm nam nữ chính thực sự đau đầu thì phúng phính nhỏ cũng không phải thông minh giống nhau, lại ôm lấy eo Nguyễn Hạ, thể hiện quyết tâm, “Con cũng nhớ mẹ nữa!”
Nguyễn Hạ thuận thế ôm lấy cậu, dịu dàng nói: “Như thế này được không, ngày mai chúng ta ngồi máy bay đi tìm cha nhé.”
Từ khi phúng phính nhỏ sinh ra đến nay, trước nay còn không đi quá xa nhà, đừng nói là ngồi máy bay.
Cậu chớp chớp mắt, hận không thể lập tức cùng Nguyễn Hạ đi tìm cha.
Xuyên qua đến đây, sau khi vượt qua mấy ngày mờ mịt, Nguyễn Hạ rất nhanh liền hiểu rõ lại tình cảnh trước mắt mình, hơn nữa cũng vì chính mình mà nghĩ kỹ mấy con đường.
Đầu tiên, lấy hình thức sống chung của nguyên chủ và Tống tiên sinh, việc Tống tiên sinh tồn tại với cô càng có lợi, bởi vì cô không cần giải quyết quan hệ vợ chồng, hai người vẫn làm người xa lạ quen thuộc, mỗi ngày cô có ăn có uống, không cần nhọc lòng, chẳng phải là cuộc sống hoàn mỹ sao?
Còn việc bà Nguyễn nói, cùng Tống tiên sinh vui vẻ sống chung, vợ chồng cảm tình ân ái linh tinh… Nguyên chủ cũng chưa ý thức hay giác ngộ gì, cô thì càng đừng nói nữa.
Chỉ cần Tống tiên sinh an bình tồn tại, cô tiếp tục làm Tống phu nhân của cô, đương nhiên, xét thấy phúng phính nhỏ đáng yêu như vậy, coi không nói muốn làm bà mẹ tốt, liền biến chính mình thành nhân vật cô tốt bụng đi thôi!
Nhà họ Tống có tiền, cô không cần nhọc lòng lo cuộc sống hàng ngày của phúng phính nhỏ, chỉ cần bồi cậu chơi, bồi cậu nói chuyện là được.
Đương nhiên, nếu cốt truyện trong tiểu thuyết quá mạnh mẽ, không thể tránh né được, mặc dù dưới sự nỗ lực của cô, Tống tiên sinh vẫn sẽ cho cô tiện lợi, cái đó cũng không liên quan, cô sẽ không giống nguyên chủ như vậy, tiếp tục tìm một cái máy ATM, chỉ cần thủ hai căn hộ cho tốt, đem siêu xe trên danh nghĩa bán đi, cô lại tìm một phần công việc nhẹ nhàng để làm, nuôi chính cô và một đứa trẻ thì một chút vấn đề cũng không có.
Vốn dĩ cô liền không muốn kết hôn, cũng không muốn tiếp nhận thống khổ khi sinh con, làm một bà mẹ đơn thân có nhà có tiền cũng thực không tồi.
Nguyễn Hạ nhìn quanh nhà mẹ đẻ một chút, cô cũng nghĩ kỹ rồi, nếu Tống tiên sinh vẫn treo cùng cốt truyện như vậy, cô mang theo con dọn về đây, sau này vấn đề ăn cơm cũng giải quyết được, còn có người giúp đỡ cô trông con, tin tưởng ông Nguyễn bà Nguyễn cũng rất vui lòng.
Liền như vậy mà vui sướng quyết định đi!
Buổi chiều cơm nước xong xuôi, Nguyễn Hạ mang theo con mình, trong sự lưu luyến không rời của ông Nguyễn bà Nguyễn mà ra khỏi nhà mẹ đẻ.
“Mẹ ơi, con cảm thấy hôm nay mẹ không giống nhau.” Phúng phính nhỏ ngồi an toàn trên ghế dựa, đột nhiên nói.
Tuy rằng trong lòng Nguyễn Hạ cả kinh, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Chẳng lo cô sai lầm chồng chất, chẳng lo cô biểu hiện hoàn toàn không giống trước kia, cũng không ai liên tưởng đến linh hồn trong thân thể này thay đổi đâu.
Nguyên chủ với ai cũng không thân cận, cho như là ông Nguyễn bà Nguyễn trải qua một ngày ở chung, cũng chỉ là vui mừng con gái rốt cuộc nghĩ thông suốt, cũng không có nghĩ hướng mặt khác, không biết đây là nguyên chủ bi ai hay là cô may mắn.
“Chỗ nào không giống đâu?” Nguyễn Hạ hỏi.
“Trước kia mẹ sẽ không ôm con.” Phúng phính nhỏ bắt đầu lên án, “Cũng sẽ không mang con ra ngoài chơi.”
Thật là làm khó đứa nhỏ này, sau một thời gian dài bị mẹ phớt lờ còn hoạt bát rộng rãi như vậy, Nguyễn Hạ nghĩ thầm, một phương diện là tính cách cho phép, về phương diện khác cũng có liên quan đến ông Nguyễn bà Nguyễn và cả Tống tiên sinh nỗ lực chứ nhỉ.
Bây giờ cậu nhóc còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không rõ, cho dù biết mẹ đối xử với mình thực sự lãnh đạm, nhưng cậu biết đó là mẹ, liền có một loại nhớ nhung tự nhiên, Nguyễn Hạ nhớ tới chính mình, từ nhỏ cô đi theo ông bà mà lớn lên, lúc trước tiểu học, cô cũng rất chờ mong cha mẹ đến thăm mình, mỗi lần cha mẹ đến đây, cô đều sẽ dính lấy mẹ, chờ học tiểu học hơi chút hiểu chuyện, nhưng thật ra dần dần cùng cha mẹ xa cách đi.
Còn tốt cho bạn nhỏ Tống Thư Ngôn bốn tuổi hiện tại còn bất mãn, hơn nữa ông ngoại bà ngoại và cha yêu thương, đến nay mới thôi còn không có bóng ma tâm lý gì, nếu đứa nhỏ này hiện tại lớn một chút, Nguyễn Hạ dám khẳng định, tuyệt đối cậu không lên án cô như vậy.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Hạ cười nói: “Đó là mẹ trước kia làm sai, rất xin lỗi con được không, thực xin lỗi nha.”
Bạn nhỏ Tống Thư Ngôn rụt rè vài giây, sau đó liền nhe răng cười nói: “Con tha thứ cho mẹ. Chỉ cần về sau không tái phạm là được.”
…… Đứa nhỏ này.
Nguyễn Hạ đối với Tống tiên sinh không hiểu biết nhiều lắm, sau khi về đến nhà, liền đem chủ ý đánh tới trên người của bạn nhỏ, cô tắm cho cậu nhóc rồi lại ôm cậu trở về phòng ngủ, chờ đem khuyến khích cho người bạn nhỏ cao hứng, cô mới nói: “Vượng Tử, con có thể giúp mẹ một chút không?”
“Được ạ!”
“Ngày mai chúng ta không phải muốn ngồi máy bay đi tìm cha sao? Nhưng mẹ còn không có nói với cha đâu, nếu không, con gọi điện thoại cho cha xem?”
Cô biết quan hệ của nguyên chủ và Tống tiên sinh không tốt, nói là băng giá cũng không quá, hai người đều có thể không chạm mặt thì không chạm mặt, có thể không nói lời nào thì không nói lời nào, tựa như người xa lạ.
Hiện tại cô muốn đi tìm anh ta, khẳng định trước tiên phải chào hỏi một cái, nhưng cô đi tìm anh ta, anh ta nhất định không vui, lại còn sẽ rất xấu hổ, nếu là do con mở miệng, Tống tiên sinh khẳng định là không ý kiến.
Nguyễn Hạ tỏ vẻ, cô thật là vì cứu vớt Tống tiên sinh mà rầu thúi ruột.
“Được ạ!”
“Vậy con nhớ rõ số điện thoại của cha không?” Nguyễn Hạ lại hỏi, nàng tự nhiên có phương thức liên lạc với Tống tiên sinh, thuần túy chính là muốn hỏi đứa nhỏ này chơi cho vui.
“Con còn nhớ rõ! Cha muốn con nhớ kỹ số điện thoại của cha và của mẹ nữa, nếu con không cẩn thận đi lạc, liền có thể gọi điện thoại cho hai người!”
Trên tay nhỏ bụ bẫm của cậu còn cầm một cái đồng hồ di động, không cần Nguyễn Hạ nói, cậu liền nhanh chóng nhập xong dãy số của Tống tiên sinh.
Trẻ con bây giờ thật sự thông minh, rõ ràng không biết mặt chữ, nhưng hắn biết nên thao tác như thế nào để gọi điện thoại, Nguyễn Hạ suy đoán, trên đồng hồ đi động của cậu nhóc hẳn là liền chỉ có dãy số của vài người, chẳng qua thứ tự khác nhau.
Phỏng chừng là thường xuyên gọi điện thoại với cha, lúc này phúng phính nhỏ cũng quen cửa quen nẻo.
Đầu dây bên kia rất nhanh liền tiếp điện thoại, giọng nói không phải dịu dàng giống nhau, “Vượng Tử, gọi điện thoại cho cha là có chuyện gì sao?”
Trong một gia đình, nếu cha không thương mẹ không yêu, trẻ con khẳng định sẽ thực đáng thương, Nguyễn Hạ không khỏi cảm khái, may mắn là Tống tiên sinh này cho người ta thấy làm cha vẫn rất đáng tin cậy, bằng không thì phúng phính nhỏ này có thể có tính cách hoạt bát như hôm nay hay không thì còn khó mà nói được.
Kỳ thật chỉ cần Tống tiên sinh không rơi đài, chẳng lo nguyên chủ còn sống, người bạn nhỏ Tống Thư Ngôn cũng sẽ thực sự hạnh phúc.
Đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, không đến bốn tuổi liền mất đi người cha yêu thương cậu, sau đó không bao lâu lại bị mẹ ruột vứt bỏ đem tặng người ta.
Ngay cả Nguyễn Hạ cũng bắt đầu cảm thông cho cậu nhóc.
Người bạn nhỏ nhìn Nguyễn Hạ liếc mắt một cái, lớn tiếng nói đối với di động: “Cha ơi, con nhớ cha!”
Ngay sau đó, Nguyễn Hạ liền nghe được tiếng cười trầm thấp từ đầu dây kia truyền đến.
Thân là một kẻ cuồng sắc đẹp, cộng thêm cuồng âm thanh, Nguyễn Hạ lúc này hoàn toàn có thể ngoại lệ cảm thấy lỗ tai cũng phải mang thai.
[Tui thề đây là tác giả viết! Tui không sửa gì hết!!!]
“Cha cũng nhớ Vượng Tử, qua mấy ngày nữa cha sẽ trở về, mua cho Vượng Tử thật nhiều món đồ chơi.” Nguyễn Hạ dám khẳng định, Tống tiên sinh đem toàn bộ kiên nhẫn và dịu dàng cả đời đều cho con của anh ta.
Bất luận như thế nào, người đàn ông lĩnh cơm hộp ở khúc dạo đầu tiểu thuyết này thật là một người cha tốt.
“Không cần chờ mấy ngày nữa,” người bạn nhỏ hưng phấn nói, “Ngày mai mẹ liền mang con đi tìm cha, mẹ nói!”
“Thế à?” Anh ta tựa hồ thu lại ý cười, dừng một chút, lại hỏi: “Mẹ muốn mang con tới tìm cha à?”
“Đúng vậy!”
“Là mẹ nói sao?”
“Đúng vậy!”
Nguyễn Hạ vừa nghe giọng nói này của anh ta liền biết, lúc này anh ta có bao nhiêu nghi hoặc.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Tống tiên sinh trong truyền thuyết này sẽ để cô tiếp điện thoại, hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cho nên cô đều đã nghĩ sẵn trong đầu, sửa chữa rất nhiều lần, mãi xác nhận lý do thoái thác không lỗ hổng gì, nào biết Tống tiên sinh chỉ nói: “Được, cha biết rồi, cha liền chờ hai người đến đây.”
Nguyễn Hạ: “…………”
Chẳng lo lại nghi hoặc, ý nghĩ nói chuyện điện thoại với vợ mình cũng không có, có thể nói, đôi vợ chồng này quả nhiên còn không bằng người xa lạ.
Anh ta không muốn nói chuyện cùng cô, cô cũng không muốn nghĩ, thật tốt, nếu nguyên chủ và Tống tiên sinh thực sự có cảm tình, hơn nữa cũng không tệ lắm mà nói, ngược lại cô không biết nên làm cái gì bây giờ.
Rốt cuộc tuy rằng hiện tại cô chính là Nguyễn Hạ, nhưng Tống tiên sinh thật sự không phải chồng của cô, từ trên tâm lý mà coi một người xa lạ là chồng mình, cô còn không có tố chất tâm lý tốt như vậy.
Liền giống như cậu nhóc phúng phính trước mắt đang dán lấy cô, cứ việc n cậu thực đáng yêu, bề ngoài cũng thực dễ thương, đang đứng ở một trước lứa tuổi ngây nhất, đáng yêu nhất của trẻ con, Nguyễn Hạ cũng không có cách nào biến cậu nhóc từ tâm lý mắc mưu thành con trai của mình được.
Tất nhiên, cô làm một bà dì kỳ quái là được, không cần cảm xúc nhập vai quá mức, biến chính mình làm vợ và mẹ người ta.
Tác giả có lời muốn nói: Nói thì chê cười, trước kia vì viết tốt áng văn này, tôi mời em họ tôi đem con em ấy đưa tới nhà tôi chơi một tuần, đứa bé nhà em ấy hơn một tuổi, vốn dĩ áng văn này của tôi vừa mới bắt đầu giả thiết Vượng Tử cũng là hơn một tuổi… Nhưng sau một tuần ở chung với tiểu bảo bảo, tôi đánh mất cái ý niệm này 23333
Đứa trẻ hơn một tuổi thật sự siêu cấp đáng yêu, đọc từng chữ cũng không rõ ràng, đều nói điệp từ hoặc là một chữ, gọi “Thúc thúc”, “Xi xi”, nếu kéo tã giấy, lòng tự trọng của nó hiển nhiên còn sẽ chịu thương tổn, sẽ khó chịu sẽ bực bội, cũng sẽ có tính tình chính mình, tóm lại siêu có ý tứ.
Nhưng mà, cũng thực điên người, tôi cũng chỉ là cùng nó ngây ngốc một tuần, mỗi ngày đều mệt như chó_(:з” ∠)_
Thật sự rất bội phục bà mẹ toàn năng nha (khó trách em họ mình sau khi sinh có thể nhanh chóng gầy đi, đều do lăn lộn mà gầy 23333)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung