Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Sáng sớm đầu xuân, sương mù mỏng manh tràn ngập tầng tầng lớp lớp.

     Sương sớm tựa như một lớp sa mỏng phủ kín toàn bộ bầu trời, mơ hồ hết thảy cảnh vật xung quanh, làm cho con người ta có một loại cảm giác xem không rõ nhưng lại đẹp một cách mông lung, huyền bí.

     Bỗng nhiên xuất hiện ba cái nha hoàn chiều cao không đồng nhất, đang run cầm cập ôm một đống đồ vật hỗn tạp chạy nhanh về phía trước.

     Hiện giờ tuy đã là đầu xuân nhưng sáng sớm lại rất lạnh. Các nàng ở lúc đi ngang qua một viện nhỏ hẻo lánh nhịn không được dừng bước chân, sau đó nhốn nháo duỗi cái cổ dài hướng tới viện nhỏ kia nhìn lại.

     Viện này chính là nơi hoang vu, hẻo lánh nhất bên trong phủ. Bên cạnh viện là một cái nhà kho cũ thường dùng để chứa đủ các loại đồ vật hỗn tạp.

     Ngày thường nơi này luôn luôn bỏ trống, thế nhưng hiện giờ bên trong lại chứa một vị Nhị thiếu phu nhân đang phải chịu phạt.

     Nhị thiếu phu nhân lớn lên cực kỳ xinh đẹp động lòng người, chính là chỉ cần nàng nhẹ nhàng cười khẽ một cái đều có thể câu mất hồn phách nam nhân.

     Tuy rằng mấy người nha hoàn thô sử đã từng gặp qua nàng vài lần cũng chỉ là từ rất xa liếc mắt một cái, nhưng như cũ có thể nhìn ra được Nhị thiếu phu nhân là thật sự xinh đẹp.

     Các nàng cũng muốn nhân cơ hội này nhìn xem cho rõ, Nhị thiếu phu nhân rốt cuộc là có bao nhiêu xinh đẹp?

     Ai biết, Nhị thiếu phu nhân thì bọn họ không trông thấy, thế nhưng lại gặp được nha hoàn bên cạnh nàng - Vân Bích.

     Vân Bích vành mắt đỏ ngầu từ trong viện chạy ra, vẻ mặt mất hồn mất vía.

     Bên trong các nàng có một nha hoàn lớn gan một chút, nhịn không được chạy về phía trước vài bước chặn lại Vân Bích.

      Nàng giống như lo lắng, dò hỏi Vân Bích nói: "Vân Bích tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ tỷ lại bị Nhị thiếu phu nhân đánh?"

     Vân Bích lúc này nào có tâm tình phản ứng các nàng, nghe vậy một bên cúi đầu lau khoé mắt, một bên lách qua các nàng, vội vàng hướng đến tiền viện chạy đi.

     Ba người nha hoàn thấy vậy, nhịn không được thoáng nhìn lẫn nhau.

     Cái kia nha hoàn có chút lớn gan đối mặt hai người còn lại nói: "Cũng không biết lại xảy ra chuyện gì? Từ khi vị Nhị thiếu phu nhân gả vào cửa đến nay, phủ chúng ta không có một ngày yên ổn."

     Trong đó, một cái nha hoàn hơi lùn một chút nghe vậy, nhịn không được cũng phụ hoạ nói theo: "Cũng không phải sao? Nàng gả lại đây cũng đã hai năm, chính là bụng một chút phản ứng đều không có. Ta nghe người khác nói, Nhị thiếu phu nhân căn bản không muốn Nhị gia chạm vào nàng, còn thường xuyên bắt Nhị gia ngủ dưới đất."

Cái kia gan lớn tiếp tục nói:"Nàng vẫn luôn không cho Nhị gia chạm vào nàng, còn không phải khi dễ Nhị gia chúng ta là cái ngốc tử? Muốn ta nói a, nàng giữ bản thân xinh đẹp như vậy, nói không chừng là muốn chờ đợi đại gia......A?!"

Đang nói bỗng nhiên bị người mạnh mẽ đẩy một phen, làm hại nàng thiếu chút không đứng vững té ngã trên mặt đất.

     Người đẩy chính là một người câm bên trong các nàng.

     Hai người dám trước ở mặt người câm nói chủ tử như vậy chính là bởi vì người câm không thể nói chuyện, lại càng không thể viết chữ. Cho dù lời nói của các nàng không dễ nghe, cũng không lo lắng người câm kia có bản lĩnh tố cáo bọn họ.

Người bị đẩy kia đang muốn phát hoả với người câm thì bị nha hoàn bên cạnh lôi kéo. Chuyện trên tay các nàng còn chưa có làm xong, cũng không thể cứ ở mãi chỗ này lãng phí thời gian.

     Mà lúc này, Nhị thiếu phu nhân trong miệng các nàng đang ngồi ngơ ngác trước một cái gương cũ nát. Trong gương là khuôn mặt của một cô gái trẻ thập phần xinh đẹp, ước chừng chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi. Nước da của nàng trắng hơn tuyết, dung mạo cũng là tươi đẹp động lòng người không nói lên lời. Đôi mắt của nàng nguyên bản hẳn là tràn ngập quyến rũ mê người, giờ khắc này thoạt nhìn nhiều hơn một tia hoảng loạn. Nàng vươn ra đôi bàn tay vừa nhỏ lại vừa non mềm, trong gương cô gái cũng nâng tay lên tới. Sau đó nàng lấy tay nhỏ đè lên cái trán ẩn ẩn đau, một đôi lông mày thanh tú gắt gao nhíu lại.

Theo nàng mở mắt ra, một đống lớn kí ức không thuộc về nàng cuồn cuộn trong đầu. Chúng nó điên cuồng đè ép ký ức nguyên bản, dây dưa, cuốn lấy nhau, làm hại nàng trong khoảng thời gian ngắn đầu óc hết sức hỗn loạn.

Thời điểm mới vừa tỉnh lại, nàng còn có chút phản ứng, bất quá đây là làm sao vậy?

Thẳng đến giờ phút này, nàng nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, rốt cuộc mới minh bạch nàng thế nhưng xuyên qua?

Trách không được xung quanh kỳ quái như vậy? Trách không được trong đầu nàng thế nhưng lại có ký ức của người khác?

Đợi cho Vân Bích mời đại phu tới đã là nửa ngày sau, Trần Y Y đã khôi phục bình thường, giờ phút này đang đứng ở trong viện đánh giá cảnh vật bốn phía xung quanh.

Vân Bích có điểm kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Y Y không quan tâm đến thân thể không khoẻ, đứng ở trong viện hóng mát. Vân Bích lo lắng chạy qua, ngữ khí ôn hoà đối với Trần Y Y nói: "Thiếu phu nhân, bên ngoài có chút lạnh, chúng ta vẫn nên vào phòng đi?"

Trần Y Y nghe vậy nâng lên đôi mắt như mực, thản nhiên liếc nhìn Vân Bích.

Đôi mắt của nàng đặc biệt đẹp, thời điểm chăm chú nhìn người khiến cho người ta một loại cảm giác liếc mắt một cái, lầm lỡ cả đời. Liền ngay cả Vân Bích thân là nữ tử, nếu là thời gian dài cùng nàng đối diện, cũng sẽ nhịn không được mặt đỏ, tim đập.

Trần Y Y biết nha hoàn trước mắt này là người thập phần đáng tin bên người nguyên chủ. Nàng nghe được Bích Vân nói, biết Vân Bích là thật lòng quan tâm nàng, vì thế liền nghe lời cùng Vân Bích vào phòng.

Cho tới bây giờ Trần Y Y vẫn còn rất kinh ngạc. Kinh ngạc nàng thế nhưng xuyên qua, hơn nữa lại còn xuyên qua một quyển tiểu thuyết nàng vừa mới xem?

Tiểu thuyết này là một quyển nam nhân xuyên qua. Chủ yếu nói về chuyện sau khi xuyên qua, nam chính như thế nào tại thời đại khác trưởng thành, làm một đại chiến thần, đồng thời thiết lập hậu cung khổng lồ của chính mình.

Kết cấu chuyện xưa đích thực khổng lồ, trong đó có mối thù quốc gia, có triều đình ngươi lừa ta gạt, cũng có nước mắt nữ nhi tình trường.

Lúc trước Trần Y Y sở dĩ xem bộ tiểu thuyết này cũng bởi vì bộ này khi đó rất thịnh hành. Sau lại phát hiện chính mình và một cái pháo hôi cùng tên. Bất quá Trần Y Y đối với việc này cũng không có nghĩ nhiều, nàng bình thường xem tiểu thuyết rất nhiều, đối với tên giống nhau cũng không phải thực để ý.

Trần Y Y như thế nào cũng không nghĩ tới, một ngày kia chính mình lại xuyên qua đến bên trong tiểu thuyết, hơn nữa còn trở thành vật hy sinh trùng họ trùng tên kia.

Trong tiểu thuyết, nam chính xuyên qua từ lúc bào thai, cho nên tình cảm cùng người nhà rất tốt.

     Hiện tại thân phận của Trần Y Y là em dâu của nam chính, trọng điểm chính là đệ đệ của nam chính thế nhưng lại là một tên ngốc tử.

Nguyên chủ vốn là tiểu nữ nhi của phú thương thành Đông Trần Bách Sam. Bởi vì là đứa nhỏ do thông phòng sinh ra, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không được sủng ái. Thê tử Trần Bách Sam là Trần Lưu thị vẫn luôn ngứa mắt nàng, coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Thời điểm Trần Bách Sam còn trẻ đã từng nhận qua ân tình Sở gia. Sau lại Sở gia Nhị gia gặp chuyện không may ngã thành ngốc tử, nhà vị hôn thê cũng liền ngang nhiên huỷ bỏ hôn ước.

Trần Bách Sam vì không để cho nhà ân công mất hết mặt mũi, nhân lúc đông người khoác lác, chờ đại nữ nhi nhà hắn đến tuổi cập kê, hắn liền đem đại nữ nhi gả cho Sở Nhị gia làm vợ.

Nhưng mà mắt thấy đại nữ nhi tuổi tác càng lúc càng lớn, tài mạo xuất chúng, Trần Bách Sam đột nhiên không bỏ được.

Lấy tài mạo của nữ nhi, gả cho ngốc tử Sở gia kia thật quá đáng tiếc. Hơn nữa Trần phu nhân lại thường thổi gió bên gối, để Trần Bách Sam làm cho tiểu nữ nhi gả thay đại nữ nhi qua đó. Dù sao hai cái nữ nhân tuổi tác cũng xấp xỉ, lại thâm sâu nơi khuê phòng, hơn nữa bộ dáng hai người cũng hết sức tương tự, bọn họ cũng không sợ bị người khác nhìn ra cái gì. Dù sao chờ tiểu nữ nhi gả qua đó, hắn liền đem đại nữ nhi cũng gả đi nơi xa.

Nguyên chủ biết sự tình gả thay, đương nhiên là không vui. Nhưng nếu nàng không gả thay qua đó sẽ đắc tội Trần Bách Sam cùng phu nhân, cuối cùng nói không chừng còn phải gả cho một người càng kém hơn.

Phía trước đó, nha hoàn bên người nguyên chủ Vân Bích cũng đã nghe lén được Trần phu nhân nói muốn đem nguyên chủ gả cho Vương lão địa chủ ở thành Nam làm tiểu thiếp. Đối lập tới, nguyên chủ vẫn lựa chọn gả thay qua.

Tuy rằng Sở Nhị gia là cái ngốc tử, nhưng nàng gả qua đó tốt xấu vẫn là chính thê. Ít nhất không có nữ nhân dám đến dương oai trên đầu nàng. Nhưng mà từ lúc nguyên chủ đến Sở gia lúc sau, Sở gia bắt đầu một ngày không bằng một ngày.

Đầu tiên là đại công tử cũng chính là nam chính đi chiến trường, một đi không trở lại.

Lúc sau Sở lão gia trung niên, chính trực đột nhiên sinh bệnh chết.

Cuối cùng, lão phu nhân thương tâm muốn chết, thân thể ngày càng sa sút.

Hiện giờ ở Sở gia, lão phu nhân bệnh, Nhị gia khi ngốc khi điên. Cũng chỉ có một cái đại tiểu thư vì chống đỡ cả gia mà đem việc quản lý sinh ý Sở gia tới tay.

     Đại tiểu thư tuy rằng giỏi giang, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi.

     Thường xuyên có người ỷ vào Sở gia không người, khi dễ Sở Đại tiểu thư ở trên việc làm ăn. Sinh ý mấy cái cửa hàng Sở gia do đó cũng ngày càng thảm đạm, cuối cùng không thể chống đỡ đành phải đóng cửa.

Nguyên chủ nhìn đến tình trạng Sở gia hiện tại, liền nổi lên tâm tư hồng hạnh xuất tường. Nàng không nghĩ phụng dưỡng bà bà bệnh nặng, lại càng không muốn chiếu cố trượng phu nửa ngốc nửa điên. Nàng cảm thấy lấy khuôn mặt xinh đẹp, nàng vốn hẳn là hưởng hết vinh hoa phú quý mới đúng. Một lòng hướng ra bên ngoài, nàng bắt đầu thường xuyên chạy ra bên ngoài, sau đó thông đồng cùng với một vị công tử họ Cố. Mà vị công tử họ Cố này về sau sẽ cấp Sở gia mang đến tai ương diệt môn.

Hiện giờ nguyên chủ bị nhốt tại viện này, cũng bởi vì trước đó nguyên chủ lén lút nhục mạ Sở Nhị gia không cẩn thận bị người của Sở Đại tiểu thư bắt gặp được. Vốn là đối nguyên chủ bất mãn, Sở Đại tiểu thư muốn mượn cơ hội này hung hăng mài giũa nguyên chủ một phen, cũng hạ lệnh làm cho người đem nguyên chủ hảo hảo tỉnh lại.

Cũng bởi vì một lần hành động giày vò này làm cho nguyên chủ ghi hận Sở Đại tiểu thư, mới dẫn đến thảm kịch của Sở Đại tiểu thư sau này.

Trần Y Y phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua Bích Vân đang cùng đại phu nói chuyện. Vân Bích so với nguyên chủ lớn hơn hai tuổi, thuở nhỏ cùng nguyên chủ lớn lên cùng nhau. Tuy rằng diện mạo của nàng cũng không xuất chúng nhưng lại có một đôi tay khéo léo, không chỉ có thêu thùa tuyệt vời, còn có một tay nấu ăn rất tốt.

Nguyên chủ tuy không phải thứ người tốt, nhưng đi theo bên người lại là cái nha hoàn trung thành. Trần Y Y nghĩ đến sự tình phía sau, nghĩ thầm người này cũng có tác dụng, có thể giữ ở bên người.

Đại phu: "Nhị thiếu phu nhân chỉ là bị nhiễm phong hàn, chỉ cần uống vào vài loại dược phục hồi, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là rất nhanh có thể khoẻ lại."

Vân Bích nghe vậy nói một tiếng tạ ơn, sau đó đứng dậy đưa tiễn đại phu đi ra ngoài.

Trần Y Y đợi cho hai người đi ra ngoài, nhịn không được lông mày thanh tú nhăn lại.

Dựa theo tình tiết bên trong tiểu thuyết, nguyên chủ được thả ra lúc sau, không chỉ không có nhận thức được sai lầm của chính mình, trái lại càng thêm khắt khe, đối xử tệ hại với Sở Nhị gia.

     Ở thời điểm có người, nàng liền giả bộ vẻ mặt quan tâm Nhị gia. Chỉ cần Nhị gia bên người không có ai, nàng lập tức liền thay thành sắc mặt xấu xí, khó coi.

Nàng trào phúng Nhị gia là cái ngốc tử, cố ý làm cho hắn ăn đồ ăn ô uế. Thời điểm ban đêm đi ngủ, nàng bắt Nhị gia phải ngủ trên mặt đất khi trời rét lạnh, không những thế nàng còn dùng chính bàn chân mình dẫm lên mặt hắn.

Lúc sau để sớm thoát ly khỏi Sở gia, nguyên chủ bắt đầu chẳng biết xấu hổ cùng vị Cố công tử kia gặp gỡ.

Nguyên chủ mặc dù phẩm chất thấp hèn, ti tiện, nhưng sinh ra xác thật có một cái túi da rất tốt.

Vị Cố công tử kia thân phận bất phàm, theo địa vị của hắn chiếm được chỗ tốt, liền đáp ứng giúp nàng đối phó Sở gia.

Nghĩ đến đây Trần Y Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may thời điểm nàng xuyên qua tới có chút sớm, nguyên chủ còn không có kịp cùng vị Cố công tử kia thông đồng thành gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro